*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Khánh An trông thấy tin nhắn, lại nhìn màn hình lớn, trả lời: "Không được, tôi đang xem phim ở rạp chiếu phim."
Ninh: "Nếu đang xem phim, tôi sẽ không quấy rầy nữa."
"Ừm, trở về trò chuyện. " Khánh An gửi đi câu nói sau cùng, bắt đầu nghiêm túc xem phim.
- ---
Úc Hữu Ninh đọc hết tin nhắn, sau đó đem điện thoại di động đặt qua một bên, sau đó bàn tay mảnh khảnh bắt đầu cầm đũa gỗ, gắp một miếng thịt cá đến trong chén, dùng đầu đũa cẩn thận lấy xương cá ra.
Tiểu cô nương mang thức ăn tới dưới chân trật một chút, mắt thấy khay thức ăn trong tay muốn nghiêng trượt rơi xuống đất, Úc Hữu Ninh lập tức giơ tay lên, đi nắm cánh tay tiểu cô nương, cũng cười nói: "Cô nương, cẩn thận một chút, ngã sấp xuống cũng không tốt. "
Tiểu cô nương ổn định thân thể, sau đó có chút ngượng ngùng lại có chút áy náy, vì vậy nói cảm ơn xong lại xin lỗi.
Úc Hữu Ninh chỉ ôn nhu cười, lắc đầu.
"Tiểu thư, ngài một mình tới dùng cơm sao?" Tiểu cô nương vừa đem đồ ăn mang lên bàn, vừa hỏi.
"Đúng vậy, một mình." Úc Hữu Ninh gật đầu.
"Tiểu thư, ngài cười rộ lên thật là đẹp mắt. Mời từ từ dùng. " tiểu cô nương mang đồ ăn đặt lên bàn xong, đem khay cầm ngược trong tay, đôi mắt cười đến giống như trăng khuyết.
"Cảm ơn. " Úc Hữu Ninh nói.
Sau đó, tiểu cô nương rời đi.
Cô ngồi gần cửa sổ, vừa quay đầu, cảnh sắc bên ngoài liền thu hết vào mắt.
Nghê hồng (mây ngũ sắc; ráng chiều) lấp lánh, ngựa xe như nước. Thành thị, dường như vĩnh viễn sẽ không tịch mịch.
- ---
Bên kia, Khánh An xem phim thấy có chút say mê.
Phim điện ảnh chính là một câu chuyện tình yêu.
Mới đầu rất khôi hài, ở giữa rất khổ bức, phần cuối tất cả đều vui vẻ. Tuy nói không được thượng thừa (tác phẩm có giá trị), nhưng cũng không phải chuyết tác (tác phẩm kém cỏi). Phim kết thúc, đèn sáng lên, Khánh An cầm túi xách, vừa xoa huyệt Thái Dương, vừa đi ra ngoài.
Mới 8:30, thật sớm.
Khánh An mở ra danh bạ, suy tính có thể hẹn người nào ra ngoài đi dạo một chút, suy nghĩ hồi lâu sau, nàng gọi điện thoại cho Vương Hiểu Hiểu.
Vương Hiểu Hiểu là một đồng nghiệp lúc Khánh An mới ra xã hội quen biết cũng không tệ lắm. Hiện nay cô ấy ở thành bắc mở một cửa hàng bán quần áo, buôn bán coi như không tệ.
Khánh An trước đây cùng cô chơi với nhau xem như là thật nhiều. Không bằng liền hẹn cô ấy thử xem.
Sau khi điện thoại được kết nối, Khánh An vẫn không nói gì, trong điện thoại liền truyền đến một tiếng trẻ con khóc nỉ non.
"Đang bận rộn hả?" Khánh An hỏi
"Ài, đúng vậy! Cái tên hùng hài tử (gấu con) này, một phút đồng hồ cũng không thể rời bỏ mình, thật là. Có hài tử quá cực khổ!" Âm thanh mệt mỏi của Vương Hiểu Hiểu truyền tới.
"Khổ cực khổ cực rồi, nhưng cũng rất hạnh phúc đi? Cậu đã bận bịu như vậy, vậy cậu trước hết mau lên. " Khánh An nói, liền chuẩn bị cúp điện thoại.
"Chờ đã, Khánh An a, cậu tìm mình có chuyện gì sao?"
"Không có, chính là muốn hỏi một chút lô quần áo của cậu cụ thể lúc nào đến. Mình thiếu quần áo mặc, đến lúc đó muốn mua vài món. " kỳ thực, là muốn hỏi cô ấy có thể đi ra ngoài dạo phố hay không. Nhưng nghĩ tới coi như đối phương có thể đi ra, phỏng chừng cũng sẽ trò chuyện liên quan tới hài tử cùng công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng) các loại, liền vẫn là quên đi,
"A, không thành vấn đề, đến lúc đó mình báo cho cậu một tiếng."
"Ừ, tốt, vậy cứ như vậy đi, tạm biệt. " Khánh An nói xong, liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Khánh An đi vào một cửa hàng bán quần áo.
Từ trên giá gỡ xuống một kiện trang phục mùa thu, đi đến trước gương thử đồ đối với mình so sánh, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mình trong gương.
Mặc dù lúc làm chương trình vẫn là biết ăn nói, nhưng vừa thoát ly tiết mục, nàng tựa như biến thành cá ướp muối, quả thực chính là hai cái bộ dáng.
Cũng tỷ như, nàng luôn sẽ ở chương trình dùng thái độ tích cực nói cho mọi người chân ái (tình yêu chân thành) nhất định sẽ đến, đừng nhụt chí.
Nhưng vừa rời đi phòng phát thanh, trong đầu nghĩ lại là: Chân ái? Cái đồ chơi này đến cùng là cái gì?
Cầm quần áo trả về chỗ cũ, Khánh An quay đầu rời khỏi cửa hàng, một mình đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ.
Đi chưa được mấy bước, cảm giác thật sự là có chút buồn chán, Khánh An lấy điện thoại ra, mở Wechat, lật ra một vòng danh sách người liên hệ.
Cuối cùng, bởi vì thật sự là không biết nên tìm ai -- Dù sao Thẩm Điềm cũng không hồi âm tin tức cho nàng, nàng cũng chỉ phải đem ánh mắt khóa trên ảnh chân dung của Ninh.
Tìm cô ấy lảm nhảm tán gẫu một chút.
"Tôi xem phim xong rồi, rất cẩu huyết, bất quá tạm được. Cô bây giờ về nhà rồi sao?" Khánh An phát tin tức đi qua.
Vài giây sau, Ninh liền đáp lời.
"Vừa mới về đến nhà. Cô ăn cơm chưa?"
Sau khi Khánh An nhìn thấy, mới đột nhiên nghĩ đến chính mình còn chưa ăn cơm, vì vậy trả lời: "Nếu cô không nói, tôi còn thực sự không nhớ nổi chính mình ăn cơm chưa?"
Ninh: "Cho nên là chưa ăn sao?"
"Ừ, không biết ăn cái gì. " Khánh An ngẩng đầu, nhìn xuống chung quanh.
Ninh: "Sườn xào chua ngọt, nghêu xào hoa cay gì gì đó. "
- ----
Sườn xào chua ngọt
Nghêu xào hoa cay
Nhìn thấy Ninh gửi tới tin nhắn này, Khánh An dừng bước.
"Thật là khéo, cô nói hai món ăn này đều là món tôi thích. "
Ninh: "Thực sự? Xem ra, có khả năng tôi quen biết cô nha."
Úc Hữu Ninh bất quá chỉ là thuận miệng nói ra đồ ăn người bạn kia cùng mình đều thích ăn mà thôi. Lại không nghĩ rằng, Thính Ngữ không riêng giọng nói cùng vị bằng hữu kia giống nhau, ngay cả món ăn cũng đều nhất trí, có thể nói là loại duyên phận không tệ.
Duyên phận như vậy, làm cho cô cũng muốn tiếp xúc nhiều hơn một chút với Thính Ngữ.
Khánh An thấy những lời này, nở nụ cười, sau đó nói: "Câu tiếp theo có phải cô muốn nói, cô không chỉ có nhận thức tôi, hơn nữa cô còn có siêu năng lực?"
Ninh: "Nhưng tôi cảm thấy được, có lẽ tôi thật sự có siêu năng lực. "
"Tôi còn có pháp thuật nha. Đúng rồi, cùng cô nói chuyện phiếm... Có làm phiền đến cô không? Ý của tôi là, nếu như bạn trai cô ở bên cạnh, mà cô luôn chơi điện thoại di động, sẽ không tốt lắm đâu?" Khánh An đi tới một đầu ghế dài ngồi xuống.
Ninh: "Tôi là độc thân cẩu. "
"Tôi không thích thuyết pháp độc thân cẩu này. " Khánh An cau lại chân mày, nói tiếp: "Tôi cũng độc thân, bất quá tôi là quý tộc độc thân. Đúng, quý tộc. " (ta cười chết với hai con người quá)
Khánh An còn cố ý nhấn mạnh hai chữ kia.
Ninh: "Bất quá, tôi không nghĩ tới cô vẫn còn là nhân sĩ độc thân."
"Tại sao, tôi ở trong phát thanh cho mọi người cảm giác không giống như là độc thân?" Khánh An chưa từng ở trong chương trình tiết lộ qua tình trạng tình cảm của mình.
Ninh: "Không phải.... Chỉ là, tôi cảm thấy cô hẳn là thuộc loại rất được những người khác phái hoan nghênh mới đúng."
"Ở chỗ này của tôi, được hay không được hoan nghênh cùng độc thân hay không độc thân, kỳ thật treo không lên quá nhiều quan hệ. " Khánh An đây là lời nói thật.
Ninh: "Bất quá, độc thân cũng có chỗ tốt của độc thân. Bất kể làm cái gì, đều rất tự tại. "
"Là tự tại. Bất quá ngẫu nhiên cũng sẽ ghen tị tiểu tình lữ, dù sao người ta từ đầu đến cuối có người hầu ở bên người, mà mình thì không có. " Khánh An ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời đêm.
Ninh: "Muốn yêu đương sao?"
"Không muốn. " Khánh An trái lương tâm mà trả lời. Khả năng không phải đặc biệt muốn, nhưng không có nghĩa là không muốn.
Ninh: "Tôi cũng không muốn. "
"Cô độc thân đã bao lâu?" Khánh An suy nghĩ một chút, hỏi ra lời.
Ninh: "Năm năm, trước kia nói qua ba đoạn, trong đó dài nhất là một tuần lễ, ngắn nhất là nửa ngày. "
"Người nam kia cùng cô nói yêu thương chẳng phải là đều sẽ bị cô bẫy chết sao?" Khánh An quả thực không dám tưởng tượng.
Ninh: "Cho nên về sau tôi liền dứt khoát không nói. "
"Đủ hào hiệp, tới vương quốc độc thân của chúng ta đi, tôi cho cô quyền cư ngụ vĩnh cửu." Khánh An cười gửi tới.
Ninh: "Không, tôi sẽ không luôn luôn độc thân. Dù sao, tôi không thiếu nữ fan hâm mộ đều nói muốn gả cho tôi nha. Cho nên, thiếu nữ, quyền cư ngụ vĩnh cửu vẫn là cô chính mình giữ đi. "
"Cô lợi hại như vậy sao? Cũng không thiếu fan hâm mộ nữ, mà lại đều nói muốn gả cho cô..." Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Khánh An liền cùng cô tán dóc.
Ninh: "Tôi cũng không hi vọng mình được hoan nghênh như vậy, nhưng em gái đều nói muốn bị tôi ngâm nước (theo đuổi), ta cũng không có biện pháp. "
"Đều nói muốn bị cô ngâm nước?" Khánh An cảm thấy, vị đối diện thực sự không biết xấu hổ đến cực hạn, khoác lác phóng lên trời.
Ninh: "MC Thính Ngữ, muốn ngâm nước sao?"
"Một đêm một tỷ. " Khánh An bình tĩnh gõ xuống bốn chữ.
Ninh: "Đây là lường gạt a."
"Vẫn ổn chứ. Cô xem những tổng tài bên trong đó tổng kết xem, hơi một tí chính là 100 tỷ mua một đêm gì gì đó. Tôi mới muốn giá một tỷ, rất có lương tâm. "Khánh An gửi xong, sau đó đều bị chính mình chọc cười.
Ninh: "Vị mỹ nữ này, không nên đem tiền coi trọng như vậy nha. Chân tình là vô giá, nói chuyện tiền, liền tục (dung tục; tầm thường). "
Khánh An mỉm cười: "Vì tiền, tục chết cũng không tệ. Dù sao chân tình loại vật này, quá hư huyễn, không bằng tiền có cảm giác thật hơn."
Ninh: "Được rồi, một tỉ liền một tỉ đi, kỳ thực cũng không phải không thể. Nhưng tôi cũng không biết cô hình dạng ra sao, tùy tiện liền đáp ứng, vạn nhất cô thậm chí cũng không phải là người, tôi đây chẳng phải liền lỗ vốn nghiêm trọng sao?"
"Tôi không phải cũng không biết dáng dấp của cô ra sao sao. " Khánh An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Vạn nhất cô mặt người thân thú, tôi đây lúc đó chẳng phải thiệt thòi lớn rồi? Vì một tỉ, liền tống táng cuộc đời của mình. "
Ninh: "Cô không cần lo lắng, tôi là mỹ nữ. Ngực to eo nhỏ chân dài, nhất tiếu khuynh nhân thành tái tiếu khuynh nhân quốc(**). "
(** cười một tiếng khuynh nhân thành cười hai tiếng khuynh nhân quốc--- túm lại là chỉ mỹ nữ đó)
"Mỹ nữ thông thường đều sẽ không khoác lác, tỉ như tôi vậy." Khánh An đúng là mỹ nữ, hơn nữa được công nhận, không tật xấu.
Ninh: "Như vậy xem ra, chúng ta tám lạng nửa cân, đừng cãi cọ, không bằng cùng một chỗ khoác lác đi. "
Khánh An đang định trả lời, đột nhiên nghe được bên cạnh có chuông điện thoại di động đang vang lên, Vì vậy theo tiềm thức liền quay đầu lại đi.
Chỉ thấy chỗ bên cạnh cách mấy mét, có một cô gái non nớt đứng đó.
Cô gái đi giày tiểu Bạch cùng màu trắng dài T, điện thoại di động kêu lên, sau đó liền vội vàng đem túi mua sắm đặt vào trên ghế, sau đó tiếp điện thoại.
"Alo? Ta à... Ta ở đường dành riêng cho người đi bộ Mộng Lữ... Ân, làm sao, muốn ta? Vậy ngươi tới đón ta đi? Ngươi thật muốn tới a? Thực sự? Ha ha... Ta ở... Chính là trên ghế trước nhà hàng mì thịt bò 'Vị Giáp thiên hạ'."
Giọng điệu của cô gái từ bình tĩnh chuyển hóa thành kích động, chăm chú bỏ ra thời gian mấy chục giây.
Sau đó, nàng liền cúp điện thoại, ngồi ở đằng kia chơi điện thoại di động chờ người tới đón.
"Ngồi bên cạnh một tiểu cô nương. Đối với điện thoại tỏ ra yêu kiều, lập tức đã có người tới tiếp nàng. " Khánh An đánh xong chữ sau đó liền gửi cho Ninh.
Ninh: "Hâm mộ sao? Đố kị sao? Hận sao?"
"Không có. " hai chữ này, Khánh An nói xong tương đương trái lương tâm.
Ninh: "Cô muốn tôi tới đón cô không?"
"Lời nói này.... Thật giống như tôi đem địa chỉ cho cô, cô liền thật sự có thể tới vậy." Khánh An căn bản không cho là thật.
Ninh: "Cô cho tôi, tôi liền tới. "
Khánh An dãn ra khẩu khí, tiện tay trả lời: "Đường dành riêng cho người đi bộ Mộng Lữ."
Ninh: "Nói ra vị trí cụ thể, tôi cam đoan tới. "
"Không nói. " Khánh An cầm điện thoại di động đứng lên.
Ninh: "Làm sao vậy?"
"Cô như vậy rất khả nghi. " Khánh An rời khỏi đường dành riêng cho người đi bộ, đi tới bên cạnh xe của mình.
Ninh: "Cô nghiêm túc?"
Khánh An mở cửa xe cúi thấp người ngồi vào trong, tiếp tục trả lời: "Mới nhận thức chưa được bao lâu, cô lại luôn chuyện gì đều có thể vây quanh chuyện gặp mặt, hơn nữa album ảnh của cô một tấm tự chụp cũng không có, cũng chưa từng phát giọng nói. "
Ninh: "Nói cách khác, MC Thính Ngữ hoài nghi tôi là phần tử phạm pháp sao?"
********
Càng ngày càng thích hai bạn trẻ này nha, nhắn tin khoác lác với nhau mà làm cho dân chúng ôm bụng cười muốn xỉu, haha...