Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 12: Hướng về giấc mộng




Quay thêm ba lần, vẫn không thành công.
Đạo diễn Chu tức tới mức không nói nên lời, anh đã cùng làm việc với Cố Hằng tám, chín năm, hợp tác hơn mười bộ phim ảnh, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Cố Hằng không chuyên tâm.
Lần quay thứ tư, vẫn không thành công.
“Dừng dừng dừng!!”
Đạo diễn Chu dựa vào ghế, ham muốn mắng chửi cũng mất sạch.
Người đại diện của Cố Hằng cũng nhìn không nổi, anh ta phải nghĩ cách để tạm thời đem Tô Dương đi, nếu cô vẫn còn đợi ở chỗ này, cuối cùng, người điên lên sẽ không phải Chu Đạo, mà là Cố Hằng.
“Tô mỹ nữ, tôi muốn mời cô đi uống cà phê để bày tỏ lòng biết ơn, trang bìa mà cô chụp cho Cố Hằng mấy hôm trước đều được fan nói là kinh điển, cực kỳ siêu việt.”
Tô Dương nhìn Cố Hằng không vừa mắt, cũng không có thiện cảm đối với người đại diện của anh, cô nhã nhặn từ chối: “Dạ dày của tôi không tốt lắm, không thể uống cà phê vào sáng sớm.”
Người đại diện: “…”
Người phụ nữ này… Rốt cuộc Cố Hằng coi trọng điểm gì ở cô ấy chứ?
Nếu đưa cho anh, anh còn chẳng thèm nhìn đâu.
Thật sự là tức chết rồi.
Đạo diễn Chu cảm thấy hiện tại anh đặc biệt cần một ly cà phê đậm đặc để áp chế cơn tức, quay đầu nói với người đại diện: “Đưa phần của Tô Dương cho tôi là được.”
“…”
Đạo diễn Chu: “Tôi muốn thêm hai thìa đường, không cần sữa, nhớ thêm cả đá nhé.”
Dừng nửa giây, lại thành khẩn nói một câu: “Cảm ơn nhiều.”
Người đại diện: “…”
Bởi vì quá quen thuộc với nhau, rất nhiều người ở trong tổ kịch cũng không lạ gì người đại diện của kim bài, cho nên về sau liền biến thành, phó đạo diễn cũng muốn một cốc, mỹ nữ biên kịch cũng muốn, Tô Nịnh Nịnh nói cũng muốn uống…
Sau cùng, Cố Hằng nói: “Mang về một cốc giúp tôi, Blue Moutain[1] ấy nhé.”
Blue Mountain?
[1] 蓝山 (Lam Sơn): Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica.
Người đại diện khinh bỉ nhìn về phía Cố Hằng, có nhiều người ở đây như vậy, anh ta cũng không thể vạch trần khiếm khuyết của nghệ sĩ nhà mình, chịu đựng làm chân chạy vặt, kêu trợ lý cùng xuống lầu với anh ta.
Đạo diễn Chu lại bảo Tô Nịnh Nịnh cùng Cố Hằng diễn thêm lần nữa, tìm lại cảm giác hôn nhau.
Anh ta phiền lòng, nôn nóng sờ sờ túi, muốn hút điếu thuốc nhưng trong túi lại trống trơn.
Anh ta không quen với thuốc lá ở nơi này.
Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua bàn đạo cụ quay phim, anh ta trông thấy một điếu thuốc nằm nơi góc bàn, có lẽ là do Cố Hằng đặt lên. Thấy Cố Hằng vẫn đang diễn chung với Tô Nịnh Nịnh, anh ta không quấy rầy, trực tiếp bảo trợ lý mang điếu thuốc tới.
Giữa lúc diễn chung, Cố Hằng cũng không tập trung tư tưởng, Tô Nịnh Nịnh nói bằng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe được: “Có phải là thấy tình nhân trong mộng đến nên cậu kích động, căng thẳng không biết nên làm thế nào cho phải không?”
Sau khi nói xong, cô còn hé miệng cười khẽ.
Anh nhìn cô, không lên tiếng.
Tô Nịnh Nịnh nhìn Tô Dương, tầm mắt lại dừng ở trên mặt Cố Hằng: “Tôi nói cho cậu biết, mắt tôi tinh lắm đấy, tuy Đồng Đồng nói với tôi rằng ân oán giữa cậu và cô ấy kéo dài đã lâu, lúc nào cũng nhìn cô ấy không vừa mắt, khi không lại còn thích kiếm chuyện với cô ấy, nhưng tôi biết cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, khẩu thị tâm phi! Cậu thích Đồng Đồng!”
Giọng điệu của cô vô cùng chắc nịch.
Sắc mặt của Cố Hằng cứng đờ, lập tức nhìn chằm chằm vào Tô Nịnh Nịnh, nhìn tới mức khiến Tô Nịnh Nịnh có chút sợ hãi.
Sau khi yên lặng hồi lâu, anh nói: “Quản cho tốt cái miệng của chị đi!”
Tô Nịnh Nịnh: “…”
Thật đúng là gã người đàn ông khó ưa, xứng đáng bị độc thân!
Cố Hằng nhất thời không có tâm tư diễn chung, anh ném kịch bản xuống, đứng dậy muốn vào phòng vệ sinh. Khi không trông thấy điếu thuốc ở trong góc bàn đâu, anh chợt nhìn về phía đạo diễn Chu, quả nhiên người kia đang hút thuốc.
Không để ý tới việc ở đây có nhiều người như vậy, anh sải bước tới gần, duỗi tay ra: “Trả điếu thuốc lại cho tôi!”
Đạo diễn Chu: “…”
Anh ta khựng lại vài giây, kẹp điếu thuốc từ trong miệng lên, híp mắt nhìn về phía Cố Hằng, đang định nói chuyện thì điếu thuốc trong tay đã bị Cố Hằng đoạt đi.
Cố Hằng dập lửa, kéo đứt phần bị cháy, tóm cốc nước ở trước mặt đạo diễn Chu, rửa sạch tàn thuốc rồi đưa điếu thuốc cho một vị nhân viên nữ ở studio: “Phiền cô giúp tôi hong khô và khử trùng điếu thuốc này.”
Đạo diễn Chu: “…”
Nhận lấy muôn vàn lần tổn thương.
Anh khiếp sợ nhìn Cố Hằng, thật lâu sau chửi thầm ở trong lòng.
Nhân viên của tổ kịch tại trường quay không để hành động của Cố Hằng ở trong lòng, bọn họ chỉ cho là đạo diễn Chu mắng Cố Hằng, Cố Hằng lén lút trả thù đạo diễn Chu, đã sớm quen thuộc với hình thức ở chung tương thân tương ái của hai người.
Lúc Cố Hằng ngước mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt kinh ngạc của Tô Dương, anh mặt không đổi sắc liếc cô hai cái, xoay người ra ngoài.
Tô Dương nhìn bóng lưng anh, cười lạnh một tiếng.
***
Lúc này, trong phòng khách sạn Hilton ở phía bên kia thành phố.
Lục Duật Thành ấn điếu thuốc đã cháy hết vào gạt tàn, lại lấy thêm một điếu.
Nhìn chằm chằm vào màn hình di động, màn hình tối đen, hắn lại làm nó sáng lên.
Tới tới lui lui, lặp đi lặp lại.
Cho tới khi có người ôm eo hắn từ phía sau.
An Ninh nhô đầu ra, “Anh đang xem gì thế?” Cô cố ý liếc nhìn màn hình di động của hắn, hắn không mở giao diện nào, chỉ đang nhìn màn hình khóa.
Màn hình khóa của hắn là bóng lưng của một cô bé đang mặc đồng phục, một mình ngồi xe.
Phong cách cổ xưa, không giống hình ảnh trên internet, mà càng giống như đặc biệt chụp một tấm hình cũ.
Cô ta đã từng đùa giỡn hỏi qua, hắn không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, từ đó cô ta cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Lần này, Lục Duật Thành vẫn không trả lời như cũ.
An Ninh chuyển tới trước người hắn, vòng hai tay hắn qua eo cô, hai tay cô cũng ôm cổ hắn, mang theo sự ủy khuất khi làm nũng: “Quyền phát ngôn mà anh cạnh tranh giúp em… Thất bại rồi.”
Mới nãy người đại diện gọi điện tới, nói chuyện không thành, để cô tiếp tục thổi gió bên gối Lục Duật Thành.
Lục Duật Thành gạt tàn thuốc, hỏi một câu thuận theo lời cô ta: “Sao lại thế?”
An Ninh: “Công ty nữ trang bên kia nói vẫn muốn dùng Tô Dương làm người phát ngôn.” Ngừng giọng, lại thêm vào một câu: “Anh biết Tô Dương là ai không!? Cô ta chính là…” Một nhà nhiếp ảnh nhỏ nhoi.
Lại bị Lục Duật Thành ngắt lời: “Sau này, đừng ham muốn thứ không phải của em!”
Giọng điệu lạnh lùng của hắn khiến trong lòng An Ninh run lên.
Cô ta đương nhiên lý giải là vì không giành được quyền phát ngôn cho cô ta, lòng tự trọng của Lục Duật Thành bị tổn thương nên mới nổi nóng vô cớ với cô ta.
“Được, em biết rồi.”
An Ninh thức thời, cô không tiếp tục đề tài không vui này, nhón chân hôn lên môi anh, ngón tay nhỏ nhắn chui vào trong áo tắm của hắn, chạy trên lồng ngực rắn chắc.
Lục Duật Thành không có nổi chút hứng thú nào, “Tôi còn có việc, lập tức phải ra ngoài ngay.”
Lòng nhiệt tình của An Ninh bị dập tắt, sắc mặt cô cứng ngắc trong chốc lát, lại hôn anh: “Không phải anh không cần đi công tác hôm nay sao? Đi đâu thế?”
“Tới tổ kịch!” Lục Duật thành ném điếu thuốc vẫn còn quá nửa vào gạt tàn, xoay người đi thay quần áo.
“Em cũng muốn đi!” An Ninh biết đạo diễn của bộ phim ‘Những đêm không ngủ ở phố Wall’ do hắn đầu tư là đạo diễn Chu, cô cũng muốn tạo quan hệ với đạo diễn Chu ở chỗ đó.
Lục Duật Thành dừng lại, ngước mắt, cách vài giây mới nói, “Tùy em.”
Trên đường tới tổ kịch.
Lục Duật Thành nhìn đường phố New York náo nhiệt ở bên ngoài cửa sổ, hắn nhớ có một lần nào đó, cao trung đã ra đề bài để viết tiểu luận cho môn tiếng Anh, đề bài đó là, thành phố mà bạn thích nhất.
Khi đó cô đã viết New York.
Hắn nhìn lén bài tiểu luận của cô, cô nói, New York là thành phố trong mơ của cô… Blah blah một đống lớn.
Kỳ thực hắn biết, sở dĩ cô thích New York, nói đó là thành phố trong mơ gì đó, kỳ thực chỉ đơn giản là do có người đàn ông kia ở chỗ này.
Sau đó, hắn cũng nỗ lực đứng ở trong thành phố tài phú này, nhưng cô lại mắt mù không thấy!
“Tối nay chúng ta bay về nước à?” Hơn nửa người của An Ninh nằm sấp trên người hắn, cười hỏi anh.
Cô không thích hắn thất thần, dáng vẻ không tập trung của hắn khiến cho cô có cảm giác mình có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Ừ.”
Câu trả lời của hắn vẫn đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn như cũ.
Lục Duật Thành vỗ vỗ cô, không kiên nhẫn: “Ngồi cho tử tế.”
An Ninh bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời.
Gương mặt của cô nhìn về phía Lục Duật Thành, hắn đang cụt hứng nhìn cảnh đường phố chạy ngược ngoài cửa sổ xe.
Cô không thể tưởng tượng nổi, loại phụ nữ nào sẽ khiến một người đàn ông vừa kiêu căng khó thuần vừa phóng túng bất kham như vậy dừng chân.
Đến tổ kịch.
Người đầu tiên mà An Ninh nhìn thấy chính là Tô Dương, cô đang đùa giỡn với Tô Nịnh Nịnh.
Tâm tình của đạo diễn Chu cũng không tệ, cảnh diễn hôn kia cuối cùng cũng xong, ngay trong vài phút Tô Dương vào phòng vệ sinh, một màn này đã vượt qua. Anh ta không thể không hoài nghi người kiềm chế cảnh quay này là Tô Dương…
Thấy Lục Duật Thành tiến vào, đạo diễn Chu đứng dậy, chỉ nhàn nhạt quét mắt qua An Ninh, liền nhìn về phía Lục Duật Thành: “Hôm nay cậu có mánh lới gì thế?”
Lục Duật Thành cười: “Muốn xem phản ứng của một số người.”
Xem xem liệu cô có ăn một lần giấm chua vì hắn hay không, cho dù chỉ là có chút bất mãn cũng được.
Kỳ thực hắn cũng biết mình có chút buồn cười, đã nhiều năm như vậy, cô chưa từng có một câu quan tâm nào tới hắn.
Nửa chữ cũng không có.
Đạo diễn Chu: “… Cậu điên rồi à?”
Lục Duật Thành: “Cậu cũng không phải không biết tôi đã điên nhiều năm liền.”
Chỉ có bọn họ biết đối phương đang nói cái gì.
An Ninh nghe mà chẳng hiểu ra sao, ánh mắt nghi ngờ chạy một vòng trên người đạo diễn Chu cùng Lục Duật Thành, nhưng bọn họ không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói tới tiến trình quay phim.
Cách đó không xa, Tô Nịnh Nịnh đưa mắt ra hiệu cho Tô Dương, Tô Dương quay đầu, chống lại ánh mắt không có thiện ý của An Ninh, cô không để tâm, mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh An Ninh, so với vẻ phong lưu ngả ngớn của ngày xưa, hôm nay lại có vài phần mặt chó thân người[2].
[2] 人模狗样 (Nhân mô cẩu dạng): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Trong lúc không kịp phòng bị, ánh mắt sâu xa của Lục Duật Thành đưa tới, cô lập tức rời tầm mắt.
Tô Nịnh Nịnh trêu ghẹo: “Hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch à?”
Tô Dương đáp: “Hôm nay đụng phải tiểu nhân!”
Tô Nịnh Nịnh cười: “Chị cảm thấy chuyện của các em còn đặc sắc hơn nhiều so với bất cứ bộ phim nào.” Cô dừng nửa giây, bồi thêm một câu: “Nếu Tưởng Bách Xuyên cũng qua đây, vậy thì càng náo nhiệt, vở kịch tình cảm hàng năm sẽ lên sóng!”
Tô Dương: “…”
Tô Nịnh Nịnh là người ngoài cuộc, bằng giác quan thứ sáu nhạy bén, cô cảm thấy Cố Hằng cùng Lục Duật Thành đều thích Tô Dương, chỉ là Tô Dương ngốc nghếch, không phát hiện ra.
Cũng có thể là do Tô Dương lớn lên với hai người bọn họ từ nhỏ, đã không phân biệt rõ tình cảm của bọn họ đối với cô là tình thân hay tình yêu.
Nhưng Tô Dương đã ở cùng một chỗ với Tưởng Bách Xuyên nhiều năm như vậy, cuộc sống lại hạnh phúc, cô không thể lắm miệng, chỉ có thể nuốt bí mật này xuống.
Tô Dương thấy Tô Nịnh Nịnh thất thần, lập tức gõ đầu cô: “Lại suy nghĩ cái gì đấy!”
Tô Nịnh Nịnh hoàn hồn, che tai Tô Dương, hạ giọng nói đùa: “Em nói xem, nếu ba người bọn họ gặp mặt thì liệu có lại đánh nhau không?”
“…”
Tô Dương đưa mắt cảnh cáo Tô Nịnh Nịnh ngậm miệng.
Tô Nịnh Nịnh nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Chọc em thôi, đừng nghiêm túc thế, chị đi chào hỏi với Lục Duật Thành đây.” Nói xong liền cất bước đi về phía Lục Duật Thành.
Tô Dương khẽ thở dài một cái, sờ túi quần theo thói quen, nhưng túi quần trống không.
Cô dùng sức xoa nắn huyệt thái dương, lại không tự giác nhớ tới việc đánh nhau mà Tô Nịnh Nịnh vừa nhắc đến.
Cô chỉ biết là hơn mười năm trước, Tưởng Bách Xuyên cùng Lục Duật Thành và Cố Hằng từng đánh một trận, trên mặt mỗi người đều chảy máu.
Lúc đó cô đã đoán được đầu mối. Dây dẫn lửa nhất định là cô, nhưng cho tới hiện tại, cô cũng không biết nguyên nhân cụ thể khiến bọn họ đánh nhau là gì.
Mặc cho cô hỏi thế nào, bọn họ đều ngậm miệng không nói.
Về phần ai thắng ai thua, cô lại càng không biết.
Nhưng từ đó về sau, không hiểu sao quan hệ giữa cô cùng Cố Hằng và Lục Duật Thành càng lúc càng xa, bọn họ chậm rãi xa cách cô, không có việc gì còn thích kiếm chuyện gây sự với cô.
Nhiều năm nay, vẫn luôn là như vậy.
Bọn họ đã từng thuận theo cô, nuông chiều cô, những năm kia, quãng thời gian mà cô ngang ngược vô lý, coi trời bằng vung, giống như một giấc mộng.
Đợi cô mở mắt ra, mọi chuyện dường như chưa từng xảy đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.