Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 64: Thanh xuân không phai tàn




Vừa vào sảnh đến quốc tế, Tô Dương lập tức nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên giữa đám đông. Anh đang gọi điện thoại, hơi hơi rũ mi, thoáng mang theo vẻ xa cách lạnh nhạt, khoác trên mình chiếc sơ-mi trắng cùng áo khoác màu lam.
Giờ khắc này, tất cả những người đàn ông ở xung quanh đều trở thành nền, trong mắt cô chỉ có mình bóng hình của anh.
Tựa như có cảm ứng, anh ngước mắt, vừa khéo bắt gặp ánh mắt mang ý cười của cô.
Anh bước về phía cô khi vẫn còn đang gọi điện thoại, chỉ thấy anh nói: “Tôi đồng ý với quyết định của ban lãnh đạo LACA, một quảng cáo như vậy không cần minh tinh Hollywood nổi tiếng tham gia, diễn viên bình thường thôi là đủ rồi.”
Tô Dương cũng lại gần, anh nhận vali của cô, còn cô thì nắm ống tay áo của anh.
Anh bước chậm, phối hợp với bước chân của cô. Bởi vì anh vẫn còn đang gọi điện thoại nên cô vô cùng im lặng.
Tưởng Bách Xuyên tiếp tục: “Nếu ban lãnh đạo của Phương Vinh vẫn muốn dùng diễn viên hạng nhất của Hollywood, tôi sẽ làm cầu nối giữa hai bên.”
Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Bách Xuyên cất di động, cúi đầu hôn lên má cô một cái, hỏi: “Mệt không em?”
Lúc này Tô Dương mới khoác tay anh, “Không mệt lắm. Em ngồi vẽ cho quảng cáo R129 suốt chuyến bay nên thấy thời gian trôi nhanh lắm.”
Dù là ý tưởng gì, cô đều thích thể hiện quảng cáo dưới hình thức vẽ tranh, người khác nhìn vào là có thể hiểu ngay, mà chính bản thân cô cũng vậy, cũng tiện cho việc tìm khuyết điểm và thiếu sót.
Bước chân của Tưởng Bách Xuyên hơi khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Em đã có ý tưởng rồi à?”
Tô Dương gật đầu: “Sau tối hôm anh nói chuyện là em đã bắt đầu nghĩ ý tưởng rồi, mấy hôm nay, cứ khi nào rảnh rang là em lại nghĩ tiếp, sắp xong rồi.”
Sau đó, cô nở nụ cười xán lạn với anh.
Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Em đã nghĩ ra người phù hợp để đóng quảng cáo chưa?”
Tô Dương: “Em chưa nghĩ kỹ đến mức đó, nhưng quảng cáo không nhất thiết phải dùng diễn viên, có thể tìm một đôi vợ chồng thắm thiết ở New York cũng được. Bây giờ di động gần như đã trở thành một bộ phận của con người, nếu tìm diễn viên hàng top thì không khéo lại gây phản cảm mất. Đây là video quảng cáo chứ không phải đang chọn người phát ngôn cho di động mà cần người nổi tiếng.”
Tưởng Bách Xuyên gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.
Tô Dương bổ sung: “Không phải anh bảo video quảng cáo nước ngoài tương đối chú trọng đến cảm xúc sao? Những điều bình thường nhất có thể khiến người rung động. Người nhỏ mộng lớn, tựa như em vậy.”
Dứt lời, cô cười cười.
Anh hỏi: “Khi nào thì em vẽ xong?”
Tô Dương suy nghĩ: “Nhanh nhất cũng phải cuối tuần này.”
Hôm nay mới là thứ ba.
Tưởng Bách Xuyên nói cô không cần phải gấp, nhưng hiện tại anh có phần chờ mong được biết ý tưởng của cô.
Ngồi trên xe, Tô Dương không tựa lên người anh mà kéo tay vịn ở giữa xuống, ngồi sang bên cạnh, chống tay trên đó, chăm chú nhìn anh. Tưởng Bách Xuyên cười, xoa tóc cô, “Đừng quậy nữa, qua đây ngồi đi.”
Tô Dương: “Anh có đảm bảo là anh sẽ không tính sổ muộn vụ em chụp chung với An Ninh không đấy?”
Tưởng Bách Xuyên nhíu mày hỏi ngược: “Anh là người như vậy sao?”
Cô đáp: “Cái này thì khó mà nói lắm, có đôi khi nhân phẩm của anh rất sắc nét, nhưng có đôi khi lại tương đối mờ mịt.”
Bởi vì hễ cô cứ tự sướng với Tô Nịnh Ninh là khi về nhà sẽ bị trừng phạt một phen…
Tình trạng còn vô cùng thảm thiết.
Tưởng Bách Xuyên: “…” Anh duỗi tay nhéo tai cô, “Ngồi sang đây.”
Lúc này Tô Dương mới dịch sang tựa vào lòng anh. Ngửi thấy mùi hương mát rượi quen thuộc, cô không kiềm nổi mà ngáp một cái.
“Đêm nay anh có phải tăng ca không?” Cô hơi ngửa đầu nhìn anh.
Tưởng Bách Xuyên rũ mắt nhìn lại: “Đêm nay thì không, ngày mai có cuộc họp sáng nên anh muốn nghỉ ngơi sớm một chút để dậy sớm.”
Tô Dương nghe xong mừng không tả xiết, thò tay vào áo khoác của anh, kéo vạt áo sơ mi ra ngoài, đầu ngón tay lành lạnh sờ sờ hông anh. Tưởng Bách Xuyên nhìn cô, ý bảo cô đàng hoàng một chút, hàng trước còn có người lái xe, anh không tiện nói trắng ra.
Nhưng cô nào phải người ngoan ngoãn, cô híp mắt, bàn tay tiếp tục lang thang trên người anh, miệng còn hùng hồn nói lý: “Tay em lạnh quá, anh ủ ấm cho em nhé.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Bởi vì có người khác ở đây, anh tạm thời không tính toán chuyện cô nổi lửa, nhưng anh lại nhớ kỹ ở trong lòng.
Về đến nhà, Tô Dương vọt đi tắm nước nóng. Thấy thời gian không còn sớm, cô chuẩn bị đi ngủ. Đến khi vào phòng ngủ, cô mới phát hiện Tưởng Bách Xuyên đã tựa lên đầu giường xem tạp chí từ lâu. Cô cởi dép, trèo đến bên kia giường, sờ mái tóc vẫn còn ẩm ướt của anh: “Anh tắm xong rồi à?”
Tưởng Bách Xuyên đặt tạp chí xuống, tùy ý trả lời: “Ừ, anh tắm ở phòng dưới nhà.” Sau đó, anh vỗ về lưng cô: “Ngủ đi thôi, sắp 11 giờ rồi.”
Ánh đèn vụt tắt, hai chân Tô Dương quấn lấy chân anh như thường lệ, chui tọt vào lòng anh.
Tưởng Bách Xuyên bắt đầu hôn cô, hỏi: “Đã hơn ba tháng rồi em nhỉ?”
Cô vùi mặt vào lồng ngực người nào đó, ậm ừ một tiếng, cũng không suy nghĩ nhiều.
Anh tiếp tục hôn cô, ngón tay thon dài ấm áp trượt dần từ hông cô xuống. Hai chân Tô Dương vô thức khép chặt, rồi lập tức bị Tưởng Bách Xuyên tách ra. Anh cắn tai cô, hơi thở ấm áp phả lên vành tai nhạy cảm: “Giai đoạn nguy hiểm đã qua rồi.”
Tô Dương: “…”
Cô bỗng ngẩng đầu: “Em tưởng anh bảo anh không phải hạng người như vậy cơ mà?”
Lại bắt đầu muốn trừng phạt cô hả trời?
Một tay Tưởng Bách Xuyên ôm cô thật chặt, tay kia thâm nhập vào giữa hai chân: “Không phải em nói đôi khi nhân phẩm của anh rất mơ hồ sao? Bây giờ chính là giai đoạn ấy đấy.”
Tô Dương: “… Cho dù đã qua ba tháng đầu, cũng không thể quá mạnh bạo.”
Những nụ hôn nhỏ vụn của anh dừng trên cổ cô, bàn tay không ngừng hoạt động ở phía dưới, bớt chút thời gian để trả lời: “Anh sẽ cẩn thận, sẽ không làm em khó chịu đâu.”
Tô Dương không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, vô thức vùi vào lòng anh.
Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Em không muốn anh sao?”
“Muốn.”
Đôi môi của anh lại vòng ra sau tai cô, khẽ nói: “Tay anh ướt đẫm rồi này.”
Tô Dương: “…” Cô duỗi tay che kín miệng anh lại.
Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ bật cười.
Khi hai người hòa làm một, Tô Dương cảm thấy, cuối cùng sự trống trải mấy tháng nay cũng được lấp đầy. Hai tay cô vòng qua cổ anh, chủ động trao cho anh một nụ hôn. Mồ hôi nhỏ xuống từ tóc anh rơi trên mặt cô, rồi lập tức lăn xuống.
Từ đầu đến cuối, Tưởng Bách Xuyên đều vô cùng cẩn thận, không dám làm quá mạnh; Tô Dương khoan khoái, nhưng anh lại chưa thỏa mãn. Tuy nhiên, xét thấy cô không thể mệt nhọc quá độ, anh đành dằn xuống ham muốn làm thêm lần nữa.
Sau khi rửa ráy sạch sẽ, Tô Dương đã ăn no cảm thấy thoả mãn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tưởng Bách Xuyên ôm cô ở trong lòng, hôn lấy hôn để, giày vò khôn cùng.
***
Trong những ngày kế tiếp, Tô Dương bận bù đầu với bản vẽ phác thảo.
Cô dành buổi sáng cho việc ngủ nướng, buổi chiều thì ra công viên trung tâm New York, vừa phơi nắng vừa vẽ tranh trên bãi cỏ. Di động ở bên cạnh rung rung, cô cúi đầu cầm lên, là điện thoại của Cố Hằng. Sau khi cô nhấc máy, anh hỏi: “Đang ở đâu đấy?”
Tô Dương: “New York.”
Cố Hằng: “Tôi biết, vị trí cụ thể cơ.”
Cô ngẩn người, đáp: “Ở công viên trung tâm.” Sau khi nói cho anh biết những tòa nhà có đặc điểm đặc trưng ở xung quanh, cô hỏi: “Cậu tới New York từ lúc nào thế?”
Anh trả lời: “Tối hôm qua. Tôi cúp đã nhé, lát gặp mặt rồi nói chuyện tiếp.”
Cố Hằng mất chưa đến nửa tiếng để tìm được Tô Dương. Anh thảy gói ô mai trong tay cho cô: “Mẹ bảo tôi mang tới cho cậu này.”
Cô hỏi: “Sao chỉ có một gói?”
Anh đáp: “Chị họ tưởng là đồ cho chị ấy nên giành ăn gần hết rồi.”
Vất vả lắm anh mới đoạt lại được một gói.
Tô Dương gật đầu: “Bàng Việt Hi cũng mang thai à?”
Cố Hằng ngẩn người, sau mới hiểu ý cô, thành thật đáp: “… Tôi cũng không biết.”
Nhưng hẳn là như vậy.
Nghe bố nói, chị họ đang hẹn hò với một vị cấp trên mới nhậm chức. Thực ra, người đó là đối tượng xem mắt mà bố chọn cho chị, nhưng vì sợ chị bài xích nên mới sắp đặt theo hình thức này.
Chỉ số IQ và nghiệp vụ của người đó đều ăn đứt chị, thế nên việc theo đuổi thành công cũng chẳng phải quá khó khăn…
Cố Hằng khoanh chân ngồi cạnh cô, quan sát bức tranh trên bảng vẽ: “Đây là ý tưởng cho cái gì thế?”
Cô nhai ô mai, đáp: “Quảng cáo điện thoại di động.”
Anh không tiếp tục hỏi nhiều, lặng lẽ ngồi chờ ở bên cạnh.
Tô Dương quay đầu hỏi: “Vụ di động của Lục Duật Thành bị nhiễm virus trong đêm giao thừa có phải là chuyện tốt do cậu làm không?”
Cố Hằng cũng chẳng giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, tôi tìm Tưởng Mộ Tranh xử lý.”
Tô Dương: “… Cá mè một lứa.”
Cố Hằng không tiếp lời, vặn nắp chai nước rồi đưa cho cô: “Ăn ít thôi, ăn nhiều thì dạ dày sẽ khó chịu đấy.”
Bấy giờ Tô Dương mới cất ô mai và uống chút nước ấm.
Trong buổi chiều yên bình nhàn nhã, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người họ. Mười mấy năm nay, hai người chưa bao giờ có khoảnh khắc nào như vậy.
Chợt, cô quay sang nhìn anh, anh cũng nhìn cô, hỏi: “Làm sao thế?”
Tô Dương nói: “Có chuyện này… Tôi muốn giải thích với cậu.”
Cố Hằng bảo: “Không cần đâu, tôi hiểu mà.”
Cô khẽ cười: “Tôi đã nói là chuyện gì đâu.”
Anh vẫn lặp lại câu kia: “Không cần phải nói, tôi hiểu hết.”
Chuyện cô muốn giải thích xảy ra vào ngày cô đi xem Tô Nịnh Nịnh đóng phim, mà trùng hợp thay, hôm đó anh cũng đi gặp Chu Minh Khiêm. Trong phòng nghỉ, không biết cô với Tô Nịnh Nịnh nói chuyện thế nào mà lại nhắc tới anh.
Cô nói: Cố Hằng thích đàn ông đấy.
Khi ấy, anh vốn đang tìm Tô Nịnh Nịnh để bàn bạc về kịch bản của “Một đêm không ngủ ở phố Wall”, không ngờ lại nghe được lời này.
Cô chẳng nói gì thêm, ngay cả một câu giải thích cũng không có, càng đừng hy vọng cô cảm thấy áy náy. Cô hung hăng châm chọc anh, kiêu ngạo như một chú chim công.
Lần gặp mặt tiếp theo diễn ra tại một studio, lúc đó, công việc của cô là chụp ảnh anh và Kiều Cẩn cho bìa tạp chí. Anh ra khu vực hút thuốc, định bụng làm một điếu, nào ngờ lại trông thấy cô đang gọi điện thoại.
Sau đó thì có đoạn đối thoại kia.
Cô nói: “Thì ra Cố ảnh đế còn có sở thích nghe lén.”
Kỳ thật là châm chọc lần anh nghe lén ngoài cửa, nhưng khi ấy anh quả thực không cố ý.
Anh đáp: “Tôi qua nghe xem cậu có đang nói bậy bạ gì sau lưng tôi không.”
Kết quả, cô vẫn không nhận ra lỗi sai của mình, vẫn nhanh mồm nhanh miệng giễu cợt: “Lưỡi tôi đâu có lắt léo tới mức phải làm vậy? Tôi chỉ toàn nói sự thật thôi.”
Tô Dương lên tiếng, cắt ngang dòng hồi tưởng của anh. Cô vẫn giữ ý định giải thích: “Lúc đấy tôi chỉ nói đùa với Tô Nịnh Nịnh thôi. Cô ấy hỏi vì sao cậu mãi vẫn chưa có bạn gái nên tôi mới trả lời như như vậy.
Cố Hằng nói: “Ừ, không sao đâu.”
Tô Dương híp mắt lại, thật lâu sau ngờ vực hỏi một câu: “Không phải cậu…thật sự thích đàn ông đấy chứ?”
Nói xong, cô rùng mình.
Thật đáng sợ!
Cố Hằng nghiêm túc gật đầu: “Đúng rồi, tôi thích Tưởng Bách Xuyên đấy.”
Tô Dương: “…” Nhấc chân đạp anh một cái. Cố Hằng nâng tay phủi phủi áo khoác.
Lòng hiếu kỳ của Tô Dương nổi lên, chẳng mấy khi bọn họ có thể bình tĩnh trò chuyện với nhau như vậy. Cô lập tức hỏi: “Ngoài cô nàng được bầu làm lớp phó học tập năm chúng ta học lớp 10, cậu thật sự… Không thích người phụ nữ nào khác hả?”
Thế nên mới nhớ mãi không quên suốt nhiều năm trời.
Tay Cố Hằng khẽ khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô vài giây. Anh nói: ” Ừ, tôi không gặp được người khiến mình rung động.”
Thôi, cứ để cô ấy mãi mãi hiểu lầm như vậy đi.
Tô Dương thở dài: “Nhưng người ta cũng đã kết hôn rồi kìa, sao trước đây các cậu không tỏ tình sớm một chút. Hai cậu chính là mẫu bạn trai lý tưởng của cả trường chúng ta đấy, cậu lại còn là lớp trưởng nữa chứ. Cậu mà thổ lộ với cô nàng kia thì chắc chắn tỷ lệ bị từ chối sẽ bằng không.”
Cô khẽ ngừng lại, đoạn tiếp tục: “Còn Lục Duật Thành ấy hả, nữ sinh học giỏi nào chẳng thích nam sinh ưu tú, cậu ta thì học hành làng nhà làng nhàng, tỏ tình một cái là thua ngay.”
Cố Hằng không lên tiếng, trong lòng bực bội, lấy bật lửa ra, đặt vào lòng bàn tay rồi ngắm nghía.
Anh bật, tắt, bật, rồi lại tắt.
Tô Dương vẫn còn đang lải nhải: “Nghe nói cô ấy vẫn cưới cái cậu từng học cùng lớp với chúng ta đấy. Hai người đó chia tay chia chân bao nhiêu lần, thế mà cuối cùng vẫn về chung một nhà.”
Chợt, cô duỗi tay che mắt Cố Hằng: “Để tôi tìm người thôi miên cậu nhé, nghe bảo cách đó hiệu nghiệm lắm. Cậu quên cô nàng kia đi rồi tìm người nào đối xử tốt với cậu, xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của cậu ấy.”
Anh bực mình gạt tay cô: “Tránh ra.”
Tô Dương: “…” Hết thuốc chữa thật rồi.
Cố Hằng càng thêm bực bội, rút bao thuốc lá ra.
Tô Dương tưởng anh muốn hút: “Nơi này cấm hút thuốc đấy.”
Cố Hằng: “Tôi biết.”
Cho dù có được phép, anh cũng sẽ không hút khi cô còn ở đây.
Anh lấy ra một điếu, đặt ở chóp mũi ngửi mùi thuốc rồi mạnh tay vân vê điếu thuốc.
Tô Dương duỗi tay cầm bao thuốc: “Loại nào đây? Tôi chưa bao giờ thấy hộp thuốc lá nào như vậy, đẹp thật đấy.”
Cố Hằng không cho cô nhìn, trực tiếp cất bao thuốc vào túi.
Tô Dương: “… Sao cậu nhỏ mọn thế! Tôi từng cho cậu một điếu thuốc đấy nhé!”
Cố Hằng liếc cô một cái, vẫn không lên tiếng. Chính bởi vì điếu thuốc mà cô từng đưa đang nằm trong bao nên anh mới không thể để cô xem.
Điếu thuốc ấy đã từng bị Chu Minh Khiêm hút mất một nửa, sau anh giành lại, rửa sạch, hong khô và vẫn để đó.
Thật ra, cất giữ điếu thuốc này cũng chẳng có gì đặc biệt, niềm vui duy nhất của anh chính là có thể thường xuyên dùng nó để kích thích tên ngốc Lục Duật Thành nhỏ mọn kia.
Anh và Lục Duật Thành giành nhau đối xử tốt với Tô Dương từ tấm bé. Vì cô ỷ lại anh hơn cả, Lục Duật Thành thường sẽ phát dồ phát dại, chèn ép anh đủ đường. Những năm gần đây, thú vui duy nhất của cả hai chính là chọc tức đối phương.
Lúc này, trong nhóm WeChat lại náo nhiệt lên, là Chu Minh Khiêm và Lục Duật Thành đang hô hoán hỏi Cố Hằng ở đâu, nói bộ phim mới Thanh xuân không phai tàn sắp mở máy, muốn anh diễn vai khách mời[1].
[1] 客串 (Hay Cameo): Là một thuật ngữ chỉ sự xuất hiện ngắn của một người được biết tới trong một tác phẩm nghệ thuật trình diễn như kịch, phim, video game và truyền hình. Phần lớn những vai này đều hiếm khi xuất hiện và có rất ít lời thoại.
Tô Dương trả lời: [Cậu ta đang ở New York cùng tôi này.]
Cố Hằng vốn đang muốn kích thích Lục Duật Thành, không ngờ Tô Dương lại nói thay anh.
Lục Duật Thành: [Cố Hằng đang ở chỗ cậu sao!?]
Tô Dương: [Đúng rồi.]
Cô nhấn vào phần ghi âm, đưa di động tới trước mặt Cố Hằng. Cố ảnh đế nói: [Bọn tôi đang phơi nắng nói chuyện ở công viên trung tâm New York, trời trong nắng ấm lắm.]
Tô Dương gửi đoạn ghi âm, sau tiếp tục gửi một video ngắn quay hai bọn họ vào trong nhóm.
Sau khi đọc tin nhắn, Lục Duật Thành không nhắn vào nhóm mà nhắn riêng cho Cố Hằng: [Sao mặt cậu dày thế! Cậu có biết là cậu sẽ làm phiền thời gian nghỉ ngơi của cô ấy không!]
Cố Hằng trả lời: [Nếu so về khoản mặt dày thì tôi còn thua xa cậu. Ít nhất đây muốn qua là qua, chẳng phải che che giấu giấu rồi kéo cả Chu Minh Khiêm đi cùng như ai kia.]
Sau khi xem xong, Lục Duật Thành chẳng buồn tiếp tục cuộc đôi co mà nhìn về phía Chu Minh Khiêm: “Cậu đã nói gì với Cố Hằng!?”
Nghe thấy tiếng chất vấn của hắn, người đang uống vang đỏ thiếu chút nữa sặc chết vì sợ.
Anh xoa xoa ngực: “Đêm đó tôi uống nhiều quá nên có lỡ lời…”
Lục Duật Thành quơ tạp chí trên bàn, trực tiếp nện lên người Chu Minh Khiêm. Lồng ngực phập phồng vì tức giận, hắn nâng tay đỡ trán.
Không biết lần này sẽ phải làm trò cười cho Cố Hằng trong bao lâu đây!
***
Kể từ khi Tô Dương hoàn thành video quảng cáo cho di động R129, Tưởng Bách Xuyên không cho phép cô làm việc. Bắt đầu từ cuối tháng 3, cô chỉ ở nhà, chuyên tâm dưỡng thai.
Tưởng Bách Xuyên vẫn bề bộn công việc, song cũng đỡ hơn quá khứ phần nào. Anh dành phần lớn thời gian tại chi nhánh Bắc Kinh, khi cần qua New York thì cả hai vợ chồng sẽ cùng đi với nhau.
Thời gian thấm thoát trôi đi, thoắt cái đã là giữa hè.
Tập tranh thể hiện ý tưởng quảng cáo cho R129 của Tô Dương cuối cùng cũng nhận được sự chấp thuận từ đoàn làm phim Hollywood, mời hai diễn viên người Mỹ phổ thông vào vai đôi tình nhân, từ thuở tình mới chớm cho tới lúc kết hôn, sinh con. Trước khi R129 được tung ra thị trường khoảng 2 tuần, video quảng cáo được phát hành cả ở trong và ngoài nước.
Tưởng Bách Xuyên xem đi xem lại video ấy không dưới mười lần, mỗi lần xem xong đều cảm thấy trái tim như nhũn ra. Câu chuyện này dường như đang kể về bọn họ, hễ cứ xem hết là anh lại tua lại từ đầu.
Video quảng cáo bắt đầu, giai điệu quen thuộc vang lên. Sau khi nghe bài hát tiếng Anh này hơn mười lần, giai điệu của nó đã in sâu trong đầu anh.
Những thước phim hoài cổ quay trở lại nhiều năm về trước, có hai con người trẻ tuổi gặp gỡ và yêu nhau.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu bé chuyển tới một thành phố khác cùng bố mẹ, còn cô bé vẫn ở lại trấn nhỏ, tiếp tục theo đuổi giấc mộng trở thành vũ công xuất sắc nhất.
Buổi tối, bọn họ lén dùng di động của bố mẹ (mẫu di động cũ của Phương Vinh) để nấu cháo điện thoại.
Thời gian dần trôi, họ có di động của chính mình (di động thông minh đời đầu của Phương Vinh), khi được biểu diễn trên sân khấu lớn lần đầu, vì quá căng thẳng nên cô bé biểu diễn sai, bị giáo viên trách mắng.
Kết thúc buổi biểu diễn, cô gọi điện cho cậu bé, khóc lóc thê lương. Dưới sự an ủi của cậu, cô dần dần nín khóc.
Thời gian dần trôi, giấc mộng chưa tàn, không ngừng vấp ngã, không ngừng gượng dậy.
Đã từng hoang mang, từng muốn từ bỏ, nhưng cậu bé vẫn luôn mỉm cười và an ủi cô từ đầu bên kia điện thoại.
Năm tháng như thoi đưa, cậu bé dần dần lột xác và trở thành một người đàn ông, cô bé cũng rũ bỏ vẻ ngây ngô, trở thành một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, và vẫn tiếp tục theo đuổi giấc mộng vũ công của mình.
Họ trưởng thành, cãi vã rồi lại làm hòa.
Khi họ kết hôn, cô khổ tâm dùng dằng giữa sự nghiệp và con cái, cuối cùng quyết định tạm gác sự nghiệp lại.
Đứa bé được sinh ra, người đàn ông rơm rớm nước mắt, trao cho vợ mình một nụ hôn rồi lại hôn sinh mệnh bé nhỏ vừa chào đời.
Anh chụp bức ảnh chung đầu tiên của hai mẹ con bằng điện thoại di động
Trong ngăn tủ ở phòng làm việc của người đàn ông có rất nhiều chiếc di động đời cũ, trong di động chứa ảnh chụp và tin nhắn của anh và vợ những năm gần đây.
Ở những thước phim cuối cùng là hình ảnh cuộc thi múa ba lê quốc tế.
Người đàn ông ngồi ở hàng trước chuyển camera của di động (R129) sang chế độ chụp ảnh từ xa, hướng ống kính về phía sân khấu.
Chợt, một khuôn mặt mũm mĩm dễ thương che khuất màn hình, còn cố ý mở to hai mắt. Người đàn ông duỗi tay kéo cậu con trai nghịch ngợm ra, tiếp tục quay hình người vợ đang đứng trên sân khấu.
Cậu bé vùng thoát khỏi bàn tay to của bố, trèo lên đùi anh ngồi, lại đối mặt với màn hình một lần nữa. Cậu cười toe toét, giọng nói non nớt truyền đến: “Ma… ma…”
“Mẹ” là tiếng gọi thiêng liêng, đẹp đẽ nhất trên thế gian, cách phát âm của từ mẹ trong các ngôn ngữ chẳng hề khác nhau là bao.
Trước màn hình di động, khi thì cậu bé làm vẻ mặt khôi hài, khi thì toét miệng cười to, cái miệng vẫn cất tiếng gọi danh xưng êm tai nhất: “Ma… Ma…”
Lúc này, trong màn hình không còn bị cậu che khuất, dáng múa xinh đẹp của người phụ nữ xuất hiện, nụ cười ngọt ngào đậu trên môi cô.
Người đàn ông cũng nở nụ cười.
Tình yêu cùng những xúc động trong họ chưa bao giờ phôi phai.
Tiếng nhạc ngừng lại, video kết thúc.
Tưởng Bách Xuyên thất thần nhìn màn hình vài giây, mãi cho tới khi có cuộc gọi đến thì mới hoàn hồn. Anh nhận cuộc gọi, nghe thấy Tô Dương hỏi: “Tối nay anh có thể về vào lúc nào?”
Tưởng Bách Xuyên chợt nhớ tới cái hẹn đi xem phim cùng cô: “Giờ anh về ngay đây.”
Hôm qua là ngày Thanh xuân không phai tàn, bộ phim đầu tay của Lục Duật Thành được công chiếu, vì hai vợ chồng không đi xem vào tối hôm qua nên anh đã hứa là sẽ dẫn cô đi trong hôm nay.
Lúc này, người sửng sốt lại là Tô Dương: “Sớm như vậy sao? Anh không bận gì hả?”
Tưởng Bách Xuyên: “Những công việc quan trọng của ngày hôm nay đều xong xuôi cả rồi. Sau khi xem phim xong, anh về nhà mở một cuộc họp ngắn với bên New York nữa là hết việc.”
Chưa tới 4 giờ chiều, Tưởng Bách Xuyên đã về đến nhà.
Tô Dương đang tưới hoa trên sân thượng. Anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt hai tay lên phần bụng đã nhô cao rồi khẽ vuốt ve. Cô đặt bình tưới xuống, xoay người ôm cổ anh: “Trên mạng đánh giá thế nào về bộ phim kia?”
Dù sao cũng không phải phim tình cảm, chỉ sợ sẽ không được nhiều người yêu thích.
Tưởng Bách Xuyên chỉ nói đúng một câu: “Kinh phí đầu tư vốn ít ỏi, nhưng khi ra rạp thì lại nổi tiếng, doanh thu tăng vọt. Em cứ đi xem là biết.”
Bộ phim kể về câu chuyện cùng làm bạn và cùng trưởng thành của bốn đứa trẻ (hai nam hai nữ) học chung lớp từ tấm bé.
Trong hai cậu bé, một học giỏi, một học kém.
Còn hai cô bé, một yêu mỹ thuật, một yêu chụp ảnh.
Khi mới bắt đầu xem, Tô Dương không cảm nhận được điều gì, chỉ nghĩ đây là một bộ phim bình thường, cho đến khi trông thấy cảnh bố của cậu bé học giỏi (khách mời Cố Hằng) đưa bốn đứa trẻ đi du lịch vào màu thu trên con đường nhỏ ở một miền quê nọ.
Cô bé yêu chụp ảnh đeo một chiếc máy ảnh cũ kỹ trước ngực, chụp khắp mọi nơi, còn bắt hai cậu bé làm người mẫu cho mình.
Tiếp đó, cậu bé học kém vô nghịch ngợm kẹp một con sâu lông bằng hai cây gậy nhỏ, cầm đi dọa cô bé yêu chụp ảnh, còn gạt cô là trên mũ áo hoodie của cô cũng có một con, khiến cô bé sợ tới mức khóc nấc lên.
Sau đó, cậu bé học giỏi hung tợn tẩn con người nghịch ngợm kia một trận.
Thấy cảnh tượng này, tất cả những chuyện trong quá khứ hiện lên, rõ nét hơn cả màn ảnh ở trước mắt; cảnh Lục Duật Thành từng lấy sâu lông dọa cô rồi bị Cố Hằng đánh cho liểng xiểng như chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Bộ phim vẫn còn đang tiếp diễn, ký ức của Tô Dương cũng không ngừng xuất hiện, cho đến khi cả hai hòa làm một. Sau đó, cô không phân biệt nổi hình ảnh ở trước mắt là phim hay là ký ức ở trong đầu mình.
Chẳng biết tự bao giờ, màn ảnh đã quay về cảnh lớp học.
Cô bé yêu vẽ cũng chỉ thích vẽ, đi học không thèm nghe giảng. Khi giáo viên ngữ văn đặt câu hỏi với cô, mặt cô đần ra.
Bạn cùng bàn của cô là một cậu bé học giỏi, cậu bé cũng không biết giáo viên đang hỏi gì, bởi vì cậu đang làm bài tập toán cho cô bé…
Đằng sau cô là một học sinh kém, cậu đang đọc truyện tranh, cậu hỏi bạn ngồi cùng bàn, sau đó viết đán áp chính xác lên lưng cô.
Xem tới đây, Tô Dương rơi nước mắt.
Kỳ thực, dù là cô bé yêu chụp ảnh hay cô bé yêu vẽ thì đó đều chính là cô. Trong bộ phim này, Lục Duật Thành chia cô thành hai nhân vật riêng biệt.
Tầm mắt mờ đi vì nước mắt, cô không biết hình ảnh sau cảnh vừa rồi là gì. Tưởng Bách Xuyên rút khăn giấy, lau mặt cho cô: “Em đừng khóc, không có lợi cho con đâu.”
Tô Dương thở ra, gật gật đầu: “Em không khóc nữa đâu, vừa rồi là không kiềm được thôi.”
Cô tiếp tục xem phim, đầu óc đã sớm rối loạn.
Trong phim, bọn họ dần dần trưởng thành, vào kỳ nghỉ hè, họ vào vùng núi để trải nghiệm cuộc sống.
Trong đó có cảnh cô bé yêu vẽ làm biếng, chỉ đi một đoạn đường núi đã kêu mệt, nói không di chuyển nổi.
Tô Dương nhớ ra, lúc bọn họ vào núi trải nghiệm, cô cũng không muốn đi, Cố Hằng bèn tìm một nhánh cây có kích cỡ vừa phải, cô cầm một đầu, Cố Hằng ở phía trước kéo cô, Lục Duật Thành ở phía sau đẩy.
Cảnh tượng trong phim cũng như vậy, một người kéo, một người đẩy; cô bé yêu chụp ảnh lưu giữ khoảnh khắc ấy thay bọn họ.
Tới nơi có phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp, cô bé yêu vẽ nói muốn phác thảo tranh.
Xem đến đây, Tô Dương khẽ bật cười, lần bọn họ vào vùng núi để trải nghiệm cuộc sống cũng là như vậy. Cô muốn vẽ tranh, nhưng vì không muốn đèo bòng khi đi bộ nên lúc ra cửa không mang bảng vẽ, còn Cố Hằng thì chỉ cất giấy và bút ở trong túi chứ không mang theo thứ gì khác.
Chỉ cần cô trông thấy cảnh vật nào đẹp, bọn họ sẽ dừng chân. Cố Hằng ngồi khoanh chân trên thảm cỏ, lấy lưng làm bàn vẽ cho cô, để cô đặt giấy trên lưng anh mà vẽ, còn Lục Duật Thành chịu trách nhiệm căng áo tạo bóng mát để che nắng cho cô.
Khi trông thấy chi tiết này, nước mắt của Tô Dương lập tức rơi như mưa.
Thanh xuân của họ, chưa bao giờ, và sẽ vĩnh viễn không bao giờ phai tàn.
***
Cư dân mạng hay tin Tô Dương mang thai vào ngày cô chuẩn bị sinh con, bởi vì có người chụp được cảnh cô ở bệnh viện rồi đăng lên Weibo, nói nữ thần sắp sinh em bé.
Fan của Tô Dương và Tưởng Bách Xuyên sục sôi.
Sáng hôm ấy, Tô Dương thoáng cảm thấy bụng bắt đầu đau quặn từng cơn. Mẹ Tưởng nói đó là dấu hiệu tử cung co lại, ngày sinh bất ngờ tới sớm hơn dự tính hai tuần.
Cả nhà luống cuống tay chân, xếp đồ xếp đạc xong thì lập tức đến bệnh viện, bố mẹ Tô cũng đóng cửa hàng rồi vội vàng theo sau.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện, Tô Dương nằm nghỉ trong phòng bệnh. Hiện tại, không ai căng thẳng bằng Tưởng Bách Xuyên, anh nắm tay cô, nói: “Nếu đau thì cứ véo anh nhé.”
Lúc này, cơn đau khi tử cung co thắt đã giảm đi nhiều, Tô Dương nói không còn đau nữa, sau vừa cười vừa hỏi: “Ái chà, anh sắp làm bố đến nơi rồi đấy, có cảm tưởng gì không?”
Tưởng Bách Xuyên hôn cô rồi lẳng lặng ôm cô thật chặt.
Cảm giác này quá kỳ diệu, có xúc động, có vui sướng, có căng thẳng, và đương nhiên là có cả sợ hãi.
Anh không thể nói rõ vì sao mình lại thấy sợ. Có lẽ là lo bản thân làm không đủ tốt, không thể làm một người bố đạt tiêu chuẩn, lại càng lo bản thân không thể làm tốt bằng bố Tưởng.
Lúc này, di động của Tô Dương rung lên, cô bất ngờ khi thấy người gửi tin nhắn lại là Chu Minh Khiêm.
Anh hỏi: [Cậu đang ở bệnh viện hả?]
Tô Dương: [… Sao cậu biết?]
Chu Minh Khiêm: [Tôi thấy có người đăng ảnh cậu vào bệnh viện ở trên mạng.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lục Duật Thành vẫn không cảm thấy hài lòng, ép Chu Minh Khiêm phải hỏi vì sao hôm nay Tô Dương lại vào viện.
Cố Hằng cũng giục: “Mau hỏi đi, lề mề cái gì!”
Sau đó, Cố ảnh đế tặng cho anh ánh mắt cậu mà không hỏi thì đừng hòng bước ra khỏi căn phòng này.
Chu Minh Khiêm: “…” Khóc không ra nước mắt, anh đã tạo cái nghiệp gì mới có một đám bạn như vậy!!
Diệp Đông cũng ném bài mạt chược, “Các cậu giải quyết cho xong đi rồi ta chơi tiếp.”
Chu Minh Khiêm lại nhắm mắt nhắm mũi gửi tin: [Vậy… Có phải cậu sắp sinh không?]
Sau khi gõ chữ, anh chớp chớp mắt rồi nhấn gửi.
Tô Dương trả lời: [Chu Minh Khiêm, cậu trúng ngải bà tám hay sao mà tự dưng thích hóng hớt quá vậy?]
Chu Minh Khiêm: “…”
Lại một tin nhắn được gửi đến: [Nhưng mà này, mau chuẩn bị sẵn bao lì xì đi nhé [:D][:D]]
Chu Minh Khiêm quơ quơ di động trước mắt hai người bọn họ: “Nhìn đi nhìn đi! Sắp sinh đến nơi rồi!” Trong lòng lại bổ thêm một câu, súc vật!
Lục Duật Thành nhìn về phía Cố Hằng, Cố Hằng liếc hắn một cái: “Cậu nhìn tôi làm gì!”
Lục Duật Thành: “Bây giờ chúng ta mà tới bệnh viện thì có được không?”
Em bé còn chưa chào đời, nếu làm thế thì hình như không ổn lắm… Sẽ khiến người ta cảm thấy họ rất rẻ rúng.
Sau một hồi suy nghĩ, Cố Hằng đáp: “Thế cậu giả vờ bị bệnh nhé, rồi tôi sẽ đưa cậu vào bệnh viện kiểm tra.”
“Phụt.” Chu Minh Khiêm bật cười, “Hai cậu điên rồi hả, dù hai cậu có vào bệnh viện thì Lục Duật Thành nào có lý do gì để vào khoa phụ sản.”
Diệp Đông sâu xa nói: “Chưa chắc, mấy hôm trước tôi thấy thời sự đưa tin một người đàn ông tự đẻ con đấy, thế thì vào khoa phụ sản ngon ơ.”
Vừa dứt lời, anh ăn ngay một phát đạp của Lục Duật Thành.
Diệp Đông: “…” Anh hất cằm với bàn mạt chược: “Đánh tiếp đi, chờ em bé chào đời rồi hẵng đi xem.”
Thế là mấy người đàn ông lại tiếp tục chơi mạt chược.
Chu Minh Khiêm hỏi Diệp Đông: “Đúng rồi, dạo này anh với Giang Phàm thế nào rồi? Chị ấy đã đồng ý tái hôn chưa?”
Diệp Đông đáp: “Cô ấy tìm tôi đòi tái hôn nhưng tôi không đồng ý.”
“Ha ha ha ha”, tất cả mọi người cười ồ đầy giễu cợt. Ủ𝑛g hộ chí𝑛h chủ 𝚟ào 𝑛ga𝒚 ﹍ Т𝐫ùmТ 𝐫𝑢𝒚ệ𝑛﹒𝚟𝑛 ﹍
Khóe miệng Diệp Đông giật giật. Thật ra anh mới là người không ngừng tìm cô.
Ly hôn vốn chỉ là xúc động nhất thời vì bất đồng quan điểm về vấn đề giáo dục con cái chứ chẳng phải vì có mâu thuẫn gì lớn. Bọn họ không có thời gian ở bên con, cuối cùng con gái nổi loạn, học hành chểnh mảng. Sau đó, hai người chỉ trích, trách móc đối phương. Lại sau đó, một trong hai người quá xúc động, nhắc đến chuyện ly hôn, rồi họ thực sự ly dị…
Cuối tuần trước, anh dứt khoát đưa hộ khẩu, giấy ly hôn và chứng minh thư cho Giang Phàm, nói chờ khi nào tái hôn cũng tiện hơn. Thái độ của cô rất kém, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận đồ.
Nhưng một tuần đã trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh, anh ngại phải mở miệng giục giã. Lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh.
Thời gian trôi qua như thoi đưa, hiện tại đã là giữa đêm khuya.
Lúc này, ở bệnh viện, Tô Dương đã vào phòng sinh VIP gần một tiếng đồng hồ.
Cô không để Tưởng Bách Xuyên vào cùng, sợ anh khó chịu khi thấy cô phải chịu đau đớn vì sinh đẻ.
Tưởng Bách Xuyên ngồi ngoài khu đợi, mắt nhìn chằm chằm về phía phòng sinh, tâm trí tràn ngập những ký ức liên quan tới Tô Dương. Hình ảnh cô gái mặc váy đỏ chạy như bay về phía anh ở sân bay dường như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Hôm nay, cô gái nhỏ ngày nào đã trưởng thành, sắp làm mẹ của con anh.
Mười một năm, con đường có cô đồng hành vừa dài vừa ngắn.
Dường như chỉ mới ngày hôm qua, lại như đã qua mấy đời người.
Khi bé con vừa chào đời cất tiếng khóc, dù còn chưa trông thấy con, Tưởng Bách Xuyên đã vô thức rơi nước mắt. Sợ bị người nhà nhìn thấy, anh vội quay đầu về hướng khác, nâng tay gạt lệ.
Y tá đẩy Tô Dương ra khỏi phòng sinh, tóc cô mướt mát mồ hôi, người đã mệt lả, bé con đáng yêu nằm ở bên cạnh. Y tá cười nói: “Xin chúc mừng gia đình mình, là một bé trai ạ.”
Lúc còn ở trong phòng sinh, Tô Dương vốn rất vui vẻ, nhìn cánh tay và đôi chân nho nhỏ của con trai thì nhất thời sung sướng vô cùng. Song, ra khỏi phòng sinh, trông thấy bố mẹ, bố mẹ chồng, và nhất là Tưởng Bách Xuyên rồi, nước mắt của cô lại vô thức tuôn rơi.
Khi Tưởng Bách Xuyên trông thấy bé con nhăn nheo, những cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng anh. Anh chống hai tay lên thành giường, tựa như đang ôm hai mẹ con vào lòng, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của Tô Dương, “Đau lắm phải không em?”
Tô Dương lắc đầu, “Cũng không hẳn.”
Tưởng Bách Xuyên cọ cằm trên gương mặt cô, lại hôn cô một cái, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán bé con.
Lúc này, giọng nói mất kiên nhẫn của bố Tưởng truyền đến từ sau lưng anh: “Tưởng Bách Xuyên, con xong chưa hả?! Đàn ông đàn ang mà lề mề thế! Ông Tô còn đang chờ để nói chuyện với Đồng Đồng kia kìa!”
Sau đó, ông lại khẽ khàng bổ sung một câu:”Bố cũng muốn nói với em bé mấy câu!”
Tất cả mọi người: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.