"Cộc, cộc, cộc.."
Âm thanh bức người ngày một to hơn, rồi dừng hẳn lại trước phòng cô.
Không phải là bắt cóc tống tiền, hay biến thái gì đó chứ...? Mà không đúng, bắt cóc cô rồi, tống tiền được ai, "Lâm Quản Nhạc" sao? Cô cười chua xót xua tan đi trò hề này. Vậy biến thái sao? Nhưng bao nhiều phòng như thế sao lại chọn trúng phòng cô làm gì?
Vậy chỉ có thể là...Cao Kì Hân. Cô ta đến đây xem cô chết chưa, rồi cười nhạo cô nữa đúng không.
Uyển Nhi theo thói quen, chạy lên giường kéo chăn trùm lấy người mình lại. Cô ta đến chắc chắn chả có gì tốt đẹp cả.
"Cô muốn làm gì tôi."
Quản Nhạc nhíu mày nhìn thân xác nhỏ bé quấn chặt trong chăn của cô. Nhìn cô co ro đến đáng thương.
Tất cả đều do anh ban tặng, thương tiếc cái rấm gì?
Vốn đã về rồi. Nhưng lại sợ cô tiếp tục muốn tự tử hay bỏ trốn mà quay lại đây. Không ngờ lại chứng kiến cảnh này.
Lòng trắc ẩn nở hoa rồi?
"Ai làm gì cô?"
Thôi xong, không phải Cao Kì Hân mà là Lâm Quản Nhạc.
"Bỏ chăn ra"
Không hiểu sao bản thân anh lại kiên nhẫn đứng đây nói chuyện với cô. Còn đem cả cháo đến đây nữa.
Từ trong chăn, gương mặt nhỏ bé từ từ hiện ra, nhìn kĩ đôi mắt cô không phải rất đẹp sao: to tròn, sáng long lanh tinh tú như sao trời vậy. Đôi ngài thanh mảnh, chiếc mũi cao cao kết hợp cùng cái miệng nhỏ xinh xinh, nhìn tổng thể rất hài hòa.
Hoàn hảo. Đúng là hoàn hảo.
"Tôi thật sự không có ý định tự tử hay bỏ trốn."
Có ai nói gì cô đâu chứ. Là chột dạ sao?
"Bước xuống, qua đây ăn cháo."
Anh ta bệnh rồi sao? Não úng nước mất rồi?
Tự dưng sao lại tốt vậy. Không phải lại bỏ cái gì đó vào trong cháo nữa rồi chứ? Hay đây chỉ là sự yên tĩnh nhất thời trước khi mặt biển bắt đầu gợn sóng đây.
Uyển Nhi thừ người ra đó mà nhìn anh chăm chăm.
"Qua đây"
Uyển Nhi chậm rãi run rẫy tiến lại chỗ anh. Như sợ rằng nhanh một chút nữa, sẽ bị anh vồ lấy mà cắn xé chẳng thương tiếc như cách mà một người thợ săn vồ lấy con mồi của mình vậy.
"Tự ăn hay để tôi đổ "
Một luồng khí lạnh sống lưng sộc tới. Như muốn nhắc nhỡ rằng "Cô phải biết an phận, ngoan ngoãn mà nghe lời."
"Tôi tự ăn được."
Ngó nghiêng một hồi, đôi mắt anh dán chặt lên bàn tay được băng bó cẩn thận của cô. Không phải lại định muốn dở trò đó chứ.
"Anh...Anh nhìn tôi làm gì?"
"Kì Hân đánh cô?"
Hỏi cô làm gì chứ. Không phải đã có kết quả sao, ngoài anh và ả ta ra còn ai mà rảnh rỗi đi ức hiếp một cô gái như cô chứ.
"Anh thừa biết còn hỏi làm gì?"
Thái độ này là sao?
Trách anh à, ả ta đánh cô thì liên quan gì đến anh, cũng đâu phải anh sai cô ta đánh cô.
Có chút xót rồi.
Dù có căm hận hay ghét bỏ cô đến mức nào. Ít nhất cô vẫn là người của Lâm Quản Nhạc anh, chưa có sự cho phép của anh lại dám to gan bắt nạt cô, người của anh chỉ mình anh đủ tư cách bắt nạt cô mà thôi.
Nhưng không phải cô ta là vị hôn thê của anh sao?
Như vậy có tính là người một nhà không. Cô có khi nào lại trở thành tài sản chung của vợ chồng anh ta không? Vậy đánh đập hay hành hạ cô, cũng là hợp lí mà phải không?
"Cô ta đã làm gì cô?"
"Anh làm thế nào thì cô ta làm thế đấy thôi. Đánh, mắng, lăng mạ, sỉ nhục,...từng làm qua hết rồi. Chỉ là chưa giết chết cái mạng nhỏ bé này nữa thôi."
Cô đúng là điếc không sợ súng mà. Đang chê anh chưa đủ răn đe hay sao, ăn nói hàm hồ, không biết trên dưới. Bỡn cợt tính nhẫn nại của anh.
Nhưng không sao, có chút thú vị rồi.
Trước kia chưa từng thấy dáng vẻ ngoan cường của cô như vậy. Đúng là phải nhìn bằng con mắt khác.
"Lần sau, cô ta đánh cô. Cô có thể phản kháng.Hoặc báo cho tôi."
Loạn rồi. Loạn thật rồi.
Hôm nay anh ta bị sét đánh trúng sao? Hay đập đầu ở đâu đó xuyên không rồi. Người này không phải anh ta nữa mà là linh hồn của nam chính truyền thuyết trong truyện ôn nhu dịu dàng đến bảo vệ cho cô phải không?