Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau?

Chương 84: Em vẫn là muốn bỏ lại anh?




"Nếu Uyển Nhi thật sự rời đi. Anh nhất định sẽ cùng em về cõi thiên"
Dường như Quản Nhạc chính là không cam tâm sống tiếp như vậy. Anh thà chết cũng không muốn sống một mình. Từng câu nói mang theo vẻ u buồn tận sâu thẫm mà trào ra.
Ánh mắt Uyển Nhi dao động, hơi thở dần trở nên loạn nhịp đến khó khăn. Cô cầm lấy đôi tay run rẫy của Quản Nhạc mà xoa xoa, mang từng hơi ấm xoa dịu trái tim anh.
"Anh theo em rồi. Còn con phải thế nào? Anh phải ở đây yêu thương nó, chăm sóc nó, nhìn nó trưởng thành thay cả phần em nữa"
Anh làm được sao?
Không có cô, cuộc sống của anh còn gì ý nghĩa nữa. Đứa bé đó anh có thể chấp nhận nó sao?
Sao anh có thể chấp nhận được một đứa bé vừa mới chào đời mà đã cướp đi sinh mệnh của người anh yêu nhất được?
Anh sẽ phải đối xử với nó như thế nào? Năm tháng sau này, nhìn nó anh sẽ nhớ đến cái ngày vợ mình đau đớn trên bàn mổ, đau đớn mà nhắm mắt, đau đớn mà về cõi vĩnh hằng hay sao?
Chi bằng cô giết chết anh đi thì hơn.
Để anh sống như thế thì có ích gì?
"Anh..."
"Quản Nhạc, anh đừng tiêu cực như thế. Dù em có trong hình hài như thế nào, nhất định em cũng sẽ luôn dõi theo anh, nhất định sẽ luôn bên cạnh anh. Chỉ là em xuất hiện theo một cách khác mà thôi"
Trên môi Quản Nhạc lại hiện lên nụ cười đau xót đó, trong nó vừa giả tạo vừa gượng ép đến đáng thương.
"Uyển Nhi, nghe lời anh chúng ta thử làm hóa trị đi, biết đâu lại có kì tích xảy ra. Chúng ta không thử thì là sao biết được, phải không?"
"Quản Nhạc, hóa trị không tốt cho thau nhi anh biết mà. Nếu em làm hóa trị thì chẳng khác nào việc em đang phá thai?"
"Uyển Nhi hay chúng ta qua Nhật đi, anh nghe nói bên đó là nơi tốt nhất để điều trị bệnh này. Anh tin nhất định sẽ có cách"
Thì ra ngay cả việc này anh cũng tìm hiểu. Nhưng mà cô lại không muốn mình lại nhắm mắt ở một đất nước xa lạ.
"Em không muốn xa nơi này, dù sao cả đời người em cũng sống ở đây, nơi này có tình yêu, có kỉ niệm và có cả nhà của chúng ta nữa. Đến một đất nước khác thì có gì tốt chứ, không phải suốt ngày chỉ nằm trong bốn bức tường ở phòng bệnh sao"
Uyển Nhi cô tại sao không biết quý trọng mạng sống của mình đến như vậy sao?
Sao cô không nghĩ đến việc mình sẽ khỏi bệnh rồi trở về nơi đây mà suốt ngày chỉ nghĩ đến việc mình sẽ chết đi như vậy được?
Sự kiên nhẫn, lẫn tình yêu, lòng hi vọng của Quản Nhạc anh, đều bị cô lần lượt đạp xuống. Những lời nói của cô cứ mất phương hướng mà hình thành.
"Em không đi, anh sẽ mời họ về nước. Dù là hi vọng mong manh anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ em. Nói anh ích kỉ nghĩ cho mình cũng được, nhưng để mặc em anh không làm được"
Sự nhún nhường duy nhất của Quản Nhạc cuối cùng cũng đã sụp đổ, anh không thể để cô tự ý làm càng mãi được. Anh nhất định sẽ kéo cô về từ cửa tử thần. Dù dùng tính mạng mình để đổi anh cũng sẽ bằng lòng. Chủ cần cô được sống, những việc khác anh đều không quan tâm.
Nước mắt Uyển Nhi cũng không thể nào kìm nén được nữa rồi. Thật ra cô mạnh mẽ cũng chẳng để ai xem cả. Thứ Quản Nhạc cần là việc cô có thể bình bình an an sống bên cạnh anh đến khi già đi, anh không cần cô mạnh mẽ, muốn khóc cứ khóc, muốn yếu đuối sợ hãi thì cứ yếu đuối sợ hãi.
Cô có Quản Nhạc anh bên cạnh để làm gì?
Không phải là nơi để cô tựa vào, dựa dẫm mà ỉ lại hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.