Editor: Mâm
Beta: Remor
Sáu giờ buổi chạng vạng, hàng dài người nối đuôi nhau trước cửa rạp chiếu phim Thế Kỷ Mới.
Mấy cặp tình nhân và nhân viên tan làm đứng tốp năm tốp ba xếp hàng trước cửa, vừa đợi lấy vé, vừa bàn tán về bộ phim sắp xem.
Hãng chiếu phim này là một chuỗi, là rạp chiếu phim lớn nhất cả nước, ở mỗi thành phố đều có vài cái. Rạp chiếu phim có thể cho khán giả tự mình trải nghiệm nội dung phim, gần đây đã áp dụng một cách xem phim mới.
Đó là đưa sóng não của khán giả vào trong phim, giúp họ trở thành một nhân vật pháo hôi* bất kỳ, tự đóng mình bộ phim đó.
Thế nhưng nếu diễn xuất sắc, rạp chiếu phim đánh giá điểm cao, bộ phim này có thể được chiếu lại lần nữa mà phần diễn của khán giả cũng sẽ không biến mất.
Trải nghiệm trực tuyến luôn hấp dẫn hơn rất nhiều so với ngồi xem qua màn ảnh.
Phương pháp xem phim này vừa ra mắt mọi người lập tức đổ xô đi xem.
Phim tình cảm được hoang nghênh nhiều nhất, các nữ sinh nam sinh ai cũng mong được yêu đương với thần tượng của mình.
Dù là bộ phim đã chiếu đi chiếu lại ngàn lần chăng nữa thì vẫn luôn có người muốn tham gia trải nghiệm. Bọn họ còn muốn thay đổi hoàn toàn cốt truyện, được chấm điểm cao, phim chiếu lại lần nữa sẽ đẩy doanh thu phòng vé lên cao ngất.
Nhưng phim kinh dị thì vắng tanh.
Đột nhiên rạp chiếu phim trở thành nơi người đi làm và học sinh sinh viên dành thời gian nhiều nhất.
Ai cũng muốn thay đổi nội dung bộ phim, ai cũng mong vịt hóa thiên nga trở thành nhân vật chính.
Lúc này trước cửa rạp chiếu phim, Tô Mẫn đứng chung với bạn cùng phòng của cậu. Đây là lần đầu họ tới xem phim kiểu mới, chỉ có điều bạn của cậu xem phim tình yêu, cậu lại muốn xem phim kinh dị.
Không sai, là phim kinh dị.
Biết ý định của Tô mẫn, hai người bạn cùng phòng không nhịn được mà dồn dập khuyên bảo: "Tô Mẫn, cậu chắc chắn mình muốn xem phim kinh dị sao? Đừng đi, vào đấy ghê lắm, hay là cùng xem phim tình cảm với bọn này đi."
Người còn lại tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, cậu nhìn xem có ai qua chỗ phim kinh dị không, mãi chẳng thấy ma nào vào. Thà xem phim yêu đương não tàn còn tốt hơn á."
Hai người tận tình khuyên bảo.
Hiện tại vẫn chưa có ai tham gia trải nghiệm phim kinh dị, vì độ kinh khủng còn chưa được xác định, lỡ có người bị hù chết cứng thì rạp phim phải bồi thường thảm.
Trước kia xem phim ma bình thường đã có người sợ tới mức đột tử, lúc này có thêm phương pháp xem phim mới chẳng phải càng đáng sợ hơn sao.
Tô Mẫn đáp: "Không sao đâu, tôi chỉ muốn xem phim kinh dị thôi."
Bạn cùng phòng thấy cậu nói mãi không chuyển nên cũng không nhiều lời nữa, đi lấy vé xem phim tình cảm của mình.
Vé phim kinh dị cùng phim tình yêu không giống nhau, rạp chiếu phim yêu cầu phải đến quầy lấy phiếu.
Tô Mẫn đưa chứng minh thư ra, người ở quầy đưa một tấm vé cho cậu, bên trên ghi mấy chữ
Vé xem phim này không khác mấy so với vé bình thường.
Tô Mẫn nhìn poster quảng cáo dán ở đại sảnh rạp, phông nền là một trường đại học, các diễn viên đang lao từ trong chạy trối chết ra ngoài, tên bộ phim được in màu đỏ, mực đổ xuống dưới đầm đìa như máu chảy.
Ồ... Nhìn qua thật rối loạn.
Dù loạn xà ngầu thì vẫn là phim kinh dị, đầy yêu ma quỷ quái, nên khán giả đều sẽ chọn xem phim 2D.
Người bán vé nhắc nhở: "Cần phải kí thỏa thuận trước khi trải nghiệm phim kinh dị."
Nói đoạn cô lấy tờ thỏa thuận ra.
Tô Mẫn đọc lướt qua, yêu cầu đơn giản là người bệnh tim không được tham gia trải nghiệm, nếu sợ quá đỗi thì có thể kêu cứu, rạp phim sẽ kéo khán giả ra.
Đây đều là những yêu cầu bình thường.
Sau khi khán giả mua phiếu điền thông tin rạp chiếu phim sẽ đem thông tin của khán giả điền vào trong kịch bản, tùy ý bố trí một vai diễn.
Ngoài ra, nếu khán giả có nhu cầu thì có thể mua suất diễn nhiều vai, có tiền mua tiên cũng được.
Nhưng mở đầu thì ai cũng là nhân vật qua đường, khó có thể sống hơn 3 phút, nên dĩ nhiên không người nào muốn đi trải nghiệm phim kinh dị.
Tô Mẫn kí xong thì được nhân viên dẫn đến phòng chiếu, bên trong đúng là có mỗi cậu.
Cậu hỏi: "Chỉ có mình tôi thật à?"
Nhân viên nói: "Đúng vậy, xin mời."
Tô Mẫn ở trong lòng than thở một chút, cảm giác như một mình bao trọn rạp, quả là cơ hội hiếm ai có được.
Nhân viên dặn kĩ thêm một lần: "Cậu Tô, nếu sợ thì có thể rung chuông, chúng tôi sẽ cứu cậu ra ngay lập tức. Trước mắt, cậu là người đầu tiên trải nghiệm phim kinh dị của rạp chúng tôi."
Tô Mẫn gật đầu: "Tốt, tôi biết rồi."
Nhân viên thấy cậu vẫn bình tĩnh thì hơi bất ngờ: "Sau khi đi vào rạp chúng tôi sẽ gửi thông báo đến cho cậu, đồng thời cung cấp thông tin nhân vật. Nếu phần diễn của nhân vật đã xong thì có thể ra ngay, còn nếu cốt truyện thay đổi thì phải xem xét tình huống."
Hắn nhìn vị khán giả đầu tiên này, nghĩ thầm cậu trai xinh đẹp thế mà lại chọn phim kinh dị, quả không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Hy vọng bộ phim này sẽ không dọa cậu.
Nhân viên còn nói trên weibo đã đăng tải tin tức.
Tô Mẫn biết chuyện này nếu thành công sống đến khi phim kết thúc và được cho điểm cao thì rạp sẽ chiếu phim lần nữa, khán giả trở thành một diễn viên trong đó.
Nhân viên khẽ mỉm cười: " Chúc cậu xem phim vui vẻ."
Sau khi hắn rời đi, Tô Mẫn đội mũ an toàn lên, nhìn mấy chữ hiện ra trên màn ảnh.
Thật ra tin tức về bộ phim này đã được lưu truyền trên weibo.
Vì muốn tạo cảm giác thần bí nên đạo diễn không bật mí nội dung phim. Nhiều nhất chỉ nói, trường học này có nhiều sự kiện kinh dị, một khi bước vào, cả vai chính lẫn phụ đều sẽ bị cuốn theo.
Tất nhiên ai cũng nhìn ra điều đó.
Thật ra vị đạo diễn này rất có tiếng, từng đạt được kha khá giải thưởng, tiếng tăm như cồn nhưng chỉ dừng trong mảng điện ảnh. Chuyển qua phim kinh dị không hiểu sao bộ này đến bộ khác liên tục thất bại, người ngã ngựa đổ.
Bộ phim kinh dị đầu tiên trong mắt mấy vị tiểu thịt tươi, tiểu hoa** trong giới chẳng khác nào cái bánh mì nóng hổi, bọn họ tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
Sau đó thì thất bại oanh liệt.
Khi chọn vai cho bộ phim thứ hai, mọi người cảm thấy bộ đầu vô tình thất thế nên vẫn giành giật như cũ.
Về sau số người muốn tham gia mới giảm đi.
là bộ thứ tư, đến lúc này đã không còn nhiều diễn viên muốn lấy nữa, đạo diễn chọn toàn bộ là người mới.
Phim vừa chiếu đúng lúc xuất hiện phương thức xem mới, Tô Mẫn xem như là người mở hàng cho bộ phim này.
Lần đầu tiên cậu trải nghiệm phim kinh dị, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Trước mắt cậu xuất hiện mấy dòng nhắc nhở: "Chào ngài khán giả Tô Mẫn, ngài đã chuẩn bị sẵn sàng để trải nghiệm bộ phim chưa ạ?"
Tô Mẫn trả lời: "Ok, đã chuẩn bị xong."
Ngay sau đó, trước mắt cậu tối đen.
Tô Mẫn lịm đi không biết đã bao lâu, đèn trong phòng từ từ tắt, toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối, phim bắt đầu chiếu.
Chữ trên màn ảnh lớn mơ hồ phát sáng.
***
Trong ký túc xá nam trường Đại học A.
Trường Đại học có quy định ký túc xá tắt đèn trước 11 giờ, hiện tại đã 11 giờ 50, ngoài ban công một màu u ám.
Trong túc xá phát ra ánh sáng yếu ớt.
Tô Mẫn bị động tỉnh.
Vừa mở mắt, cậu thấy mình đang đứng trước gương, trong phòng tắt đèn, trên bồn rửa tay để một cây nến đỏ, ánh nến chập chờn, cảm giác vô cùng quỷ dị.
Lúc này trong tay cậu cầm một trái táo đỏ đã gọt được một nửa, vỏ lột ra còn đang đung đưa phía dưới.
Trọng điểm là cậu còn mặc một cái váy ngủ bó lưng màu đỏ thẫm. Váy hơi nhỏ, đai ở trên xương quai xanh, may sao vẫn che kín ngực.
Cảnh này có hơi lúng túng.
Tô Mẫn thoáng chốc bối rối.
Chuyện này là sao? Cậu đang làm gì đây?
Cậu trong gương nhìn qua trông rất mờ mịt, đáng thương vô cùng, thậm chí còn gợi lên hứng thú chà đạp của người khác.
Mà sau lưng là màn đêm vô tận, cực kì khủng bố.
Tô Mẫn lạnh cả người, trong nháy mắt cậu đã hiểu tình huống hiện tại như thế nào.
Triệu hồi Kính Tiên.
Theo truyền thuyết, nửa đêm đúng 12 giờ, nếu bạn mặc áo ngủ đỏ thắp nến đứng trước gương gọt táo thì sẽ thấy được người định mệnh của mình, nhưng nếu vỏ táo đứt đoạn, nửa kia và mình một trong hai phải chết.
Tô Mẫn: "..."
Cậu bị mộng du à mà nửa đêm đi mời Kính Tiên?
Đúng lúc này, rạp chiếu phim nhắc nhở: [ Kính chào khán giả Tô Mẫn, vui lòng nhận kịch bản của ngài ]
Tô Mẫn trầm mặc tiếp nhận.
Ngay sau đó, trong đầu cậu lóe lên ánh sáng, kịch bản rạp chiếu phim gửi giúp cậu hiểu được mình đang ở nơi nào.
Kịch bản pháo hôi, ý trên mặt chữ, nghĩa là kịch bản chỉ có phần cậu đang đóng.
Khác với nhân vật chính và các vai khác, pháo hôi thường không sống tới kết thúc phim, nên kịch bản cũng không chứa nhiều thông tin.
Phần kịch Tô Mẫn nhận được chỉ gồm từ lúc nhân vật của cậu xuất hiện cho đến khi chết, không thể làm rõ nội dung phim.
Cậu lên sàn diễn khi đang gọt táo.
Theo kịch bản, nhân vật này trùng tên với cậu, vì muốn nhìn thấy hình bóng người thương mà đi gọt táo. Cậu chưa gọt được bao nhiêu, vỏ táo đã đứt, rồi chết sớm không rõ nguyên nhân.
Sống chưa đầy một phút.
Tô Mẫn cảm thấy khán giả bỏ qua phim kinh dị quả là đúng đắn, mua một cái vé chỉ để trải nghiệm trong một phút, quá là dư tiền.
Lúc này táo đã gọt nửa, không thể dừng được.
Chuyện này đúng là làm khó cậu.
Tô Mẫn nhỏ giọng thầm thì: "Hi vọng Kính Tiên dừng để ý."
Tốc độ của cậu chậm lại rất nhiều, chỉ sợ làm gãy vỏ, đây chính là phim kinh dị, ai biết đứt rồi sẽ xảy ra chuyên gì.
Huống chi trong kịch bản cậu chết là bởi vì vỏ táo bị đứt đoạn.
Càng gọt nhanh càng dễ gây chuyện, tay Tô Mẫn hơi run mà trượt quá mức, vỏ táo lảo đảo, rủ xuống trên bồn rửa tay.
Tô Mẫn kìm không nổi mà thở hắt một hơi.
Mẹ ơi quá phê, quá hồi hộp, thật kích thích.
Ánh nến lúc này hơi lấp lóe, phảng phất như có gió thổi,
Tô Mẫn mím môi, còn chưa kịp gọt tiếp, cảm giác lạnh lẽo khó hiểu đã ùa tới, men theo xương sống của cậu, lạnh ngấm vào tim.
Tô Mẫn ngẩng đầu theo phản xạ.
Sau đó cậu thấy trong gương xuất hiện một khuôn mặt mơ hồ, chỉ có thể thoáng trông đường nét, như thể có người đang soi gương cùng cậu.
Đôi mắt kia vẫn chưa từng rời khỏi người cậu.
Tô Mẫn hít thật sâu, cúi đầu, đọc thầm châm ngôn xã hội chủ nghĩa: "Giàu mạnh, dân chủ, văn minh..."
Đọc từng chữ, từng chữ.
Có lẽ ánh sáng của Đảng đã chiếu rọi Tô Mẫn, cậu thấy lòng bình tĩnh hơn, vừa đọc, vừa cẩn thận gọt táo.
Quả táo rất lớn, giống loại táo Tây người ta thường đem tặng chúc bình an vào lễ Giáng sinh, vỏ đã bị gọt hơn nửa, chỉ cần thêm chút nữa là có thể kết thúc.
Tô Mẫn gọt một chút dừng một chút.
Thi thoảng lỡ tay dao cứa vào trong thịt quả, sợ đến mức hồn cậu cũng bay.
May mắn thay vỏ vẫn an ổn mà dài thêm từng đường, cuối cùng đã trụ đến thời khắc sống còn..
Tô Mẫn mở to mắt, chuẩn bị chứng kiến kỳ tích xuất hiện.
Chỉ còn một đoạn sau chót, cậu chuẩn bị hạ dao xuống, lại thấy vỏ táo như bị xé, bỗng dưng đứt đoạn.
Đang yên đang lành không thể đứt, rõ ràng là bị giật xuống.
Tô Mẫn: "..." Vô cùng oan ức.
Ngoài cậu ra không quỷ thì ai.
Ngọn nến đỏ là nguồn sáng duy nhất trong nhà tắm, có cảm giác vô cùng kinh dị. Dưới tình huống đó, cậu nhìn mặt mình thôi đã thấy dọa người, không những thế bên cạnh cậu còn có thứ gì đó không biết người hay quỷ.
Tô Mẫn phát giác tình huống không ổn, chuẩn bị bỏ của chạy trốn, lại cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay mình.
Không khí trước mắt cậu, là ai?
Sau đó cổ tay Tô Mẫn bị nâng lên, trái táo đỏ khuyết một miếng, tựa như có người cầm tay cậu, cắn một miệng táo vậy.
Cả người Tô Mẫn cứng đờ, mãi đến khi cảm giác lạnh lẽo nơi cổ tay biến mất.
Cậu ngẩng đầu lên thì thấy cái bóng trong gương đang nhấp miệng, tốt lắm, chính nó ăn quả táo.
Tô Mẫn buột miệng: "Mày có bệnh à?"
Máu lên não xong cậu liền hối hận, chợt nhớ đây là phim kinh dị, cậu không muốn vừa vào đã phải kêu cứu rạp chiếu phim, bèn xoay người chạy mất.
Vừa chạy khỏi nhà tắm, Tô Mẫn cảm thấy phía sau lạnh đến dọa người.
Sau đó mông cậu bị sờ một cái.
*Pháo hôi: nhân vật hy sinh, tiên phong chết trước để giúp đỡ nhân vật chính.
**Tiểu thịt tươi: những diễn viên mới nổi được khán giả ưa thích, tiểu hoa là những bông hoa vừa đẹp vừa có tài.