Có lẽ vì tới gần đảo nhỏ mà loại nguy hiểm kia dần thay thế cảm giác say sóng.
Cả người Tô Mẫn đều trở nên căng thẳng.
Trần Tinh Châu lúc này còn đang mơ mộng về tương lai: "Ở thêm mười ngày nửa tháng, Minh Nhã chắc chắn sẽ làm lành với mình."
Tô Mẫn thật sự muốn gõ đầu hắn.
Mơ đẹp quá nhỉ, chỉ sợ hai cô cậu còn chưa kịp làm lành, mấy người bọn tôi đã chết hết trên hòn đảo này.
Lần này tổng cộng có năm người đi, trừ nam chính Trần Tinh Châu cùng nữ chính Triệu Minh Nhã, còn lại chính là cậu, Tưởng Vân Hỏa cùng Trần Di Hinh.
Tưởng Văn Hỏa là bạn cùng phòng khác của cậu, còn Trần Di Hinh là bạn gái Tưởng Vân Hỏa, cũng là bạn cùng lớp với Triệu Minh Nhã.
Việc đến hòn đảo nhỏ này là hai người bọn họ cùng Trần Tinh Châu quyết định.
Tô Mẫn thở dài, thầm nghĩ hiện tại quay đầu là chuyện không thể, dù sao phim kinh dị cũng sẽ tiếp tục phát triển.
Nửa giờ sau, thuyền rốt cục cập bến.
Trên hòn đảo không nhìn thấy nhiều phòng ở, thế nhưng phong cảnh thực sự rất đẹp, cỏ cây xanh mướt, từ bờ bên này cũng có thể nhìn ra.
Hơn nữa tới gần chạng vạng, bên này đã có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn cực kỳ đẹp, hoàn toàn không thua mấy bức ảnh trên tạp chí.
Mấy người xuống thuyền, Trần Tinh Châu liền đi liên lạc với người ta.
Qua mấy phút, hắn quay về nói, "Được rồi, sẽ có người đến đón chúng ta, bọn mình cứ đi vào một chút là đến nơi, phòng ở trên núi."
Triệu Minh Nhã hiếu kỳ nói: "Bến tàu bên này đều không có người."
Tưởng Vân Hỏa nói: "Hòn đảo này vốn thưa thớt người, căn bản không có tiếng tăm gì, nếu có nhiều người sẽ chán lắm."
Tô Mẫn im lặng đi phía sau, bọn họ cũng chỉ cho là cậu vẫn còn di chứng sau đợt say sóng.
Từ bến tàu thuận một đường đi về trước, rất nhanh liền đến chân núi, con đường bên này bắt đầu trở nên phức tạp.
Trần Tinh Châu đứng ở giao lộ chờ người tới đón.
Ngay tại lúc này, Trần Di Hinh đột nhiên nhảy lên tại chỗ: "Sao lại nhiều cóc ghẻ như vậy, hù chết mình."
Lúc này bọn họ mới chú ý đến dưới chân, có rất nhiều cóc ghẻ đang nhảy nhót đầy trên đường, dường như chúng đang trở về sào huyệt của mình vậy.
Liếc mắt một cái lít nha lít nhít, các bạn nữ đều không muốn đi nữa.
Tô Mẫn không sợ con này, nhưng mà nhìn thấy phía trước đều là cóc ghẻ, da đầu cậu cũng tê rần, cậu cảm giác cái đảo này có gì đó không bình thường.
Bộ phim kinh dị mới này còn kích thích hơn so với < Trường Đại Học Kinh Hoàng >.
Tô Mẫn nghe tiếng động liền xoay người, "Bên kia có một bà lão."
Bà ta chống một nhánh cây làm gậy, chậm rãi đi trên đường, chỉ chốc lát sau đã đến cạnh bọn họ.
Trần Tinh Châu thấp giọng nói: "Con mắt của bà ấy hình như không nhìn thấy."
Tô Mẫn còn đang thấy chỗ nào lạ, thì ra là như vậy,. Bà lão này là người mù, cho nên lúc ánh mắt bà ta nhìn bọn họ cũng không như bình thường.
Bà ta hỏi: "Các người tới đây làm gì?"
Trần Tinh Châu chủ động tiến lên: "Chúng cháu tới nơi này du lịch."
Bà lão ho khan một tiếng: "Chơi? Không có gì tốt để chơi, đi nhanh lên đi, nơi này chơi không vui, nếu muộn các người sẽ không trở về được..."
Trần Tinh Châu cau mày, không biết nói gì cho phải.
Hắn đã tính toán thời gian tốt nhất, lúc đó chiếc thuyền bên ngoài sẽ tới đón bọn họ về cho nên không lo lắng chút nào.
Bà lão vẫn còn nói liên miên cằn nhằn: "Hòn đảo nhỏ này thứ gì cũng không có, có cái gì để chơi, trên núi không có cái gì, các người vẫn nên trở về thôi..."
Tô Mẫn tâm thần hơi động.
Trong phim kinh dị loại này nếu xuất hiện bà lão hoặc ông lão thì bọn họ đều sống đến cuối cùng, hoặc là người nhắc nhở, bà lão này có thể là như vậy.
Cậu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Bà ơi nơi này tại sao không thể chơi? Xảy ra chuyện gì sao?"
Nếu như ngay lúc đầu hỏi thêm được gì đó, chuyện phía sau có thể sẽ dễ dàng hơn.
Bà lão đang muốn nói chuyện, đột nhiên mặt sau có một người đàn ông trung niên tiến đến, hắn nói: "Các cậu mới liên hệ tôi đúng không?"
Bà lão mù quay người đỡ gậy đi.
Trần Tinh Châu vội vàng nói: "Đúng, là chúng tôi."
Người đàn ông trung niên sắc mặt không tốt nói: "Sao hôm nay các cậu mới thông báo tới, tôi còn chưa kịp chuẩn bị."
Trần Tinh Châu vò đầu: "Trước đó chúng tôi đã nói qua rồi, hôm nay đến."
Người đàn ông không chút hoang mang nói: "Lúc trước liên lạc với cậu là em trai tôi, nó hiện tại đã rời đảo cho nên tôi cũng không biết việc này, các cậu gọi tôi chú Hà là được."
Nếu nói như vậy, Trần Tinh Châu cũng không hỏi lại.
Lúc trước hắn liên hệ cùng người khác giao kèo là sẽ đến nơi này, nói xong rồi bây giờ lại rời đi, tiền cũng đã chuyển qua chỗ khác.
Chú Hà đi phía trước dẫn đường, tránh khỏi những đường nhỏ toàn là cóc ghẻ, từ phía khác đưa bọn họ lên núi.
Tô Mẫn quay đầu lại liếc nhìn, bà lão mù kia đã biến mất rồi, cũng không biết đi nơi nào.
Khoảng chừng sau mười mấy phút, mọi người rốt cuộc thấy được phòng ở.
Cả một buổi trưa ngồi trên thuyền, lúc này đã có thể nghỉ ngơi.
Chú Hà lấy chìa khóa mở cửa, đây là một gian nhà trệt rất bình thường, bên trong chỉ có giường, bàn, ngay cả bóng đèn cũng là đèn tròn bình thường, mặt tường được sơn trắng bệch.
Chờ mỗi người đều sắp xếp xong xuôi, Tô Mẫn cuối cùng vẫn ở trong phòng ngủ một giấc.
Kịch bản rạp chiếu phim đưa ra là cậu gặp chuyện khi tắm, nhưng trước đó cậu vẫn an toàn cho nên hiện tại ngủ cũng không có vẫn đề gì.
Sau khi tỉnh lại thân thể Tô Mẫn thư thái hơn rất nhiều, cậu đứng dậy đi ra bên ngoài.
Sắc trời đã tối đen, Trần Di Hinh đang ở ngoài sắp xếp công cụ để nướng đồ ăn, lẩm nhẩm bài hát nào đó mà cậu không biết tên.
Tô Mẫn đi ra ngoài, ngay lúc trở về thì có cảm giác có người nào đó theo dõi cậu, thế nhưng nhìn chung quanh cái gì cũng không thấy.
Trong bóng đêm tối như mực, giống như chứa con quái vật nào đó đang ngủ đông.
Tô Mẫn nhớ tới một bộ phim điện ảnh gọi là < Sương Mù >.
Bộ phim kia bên trong sương mù có xuất hiện quái vật, mà bọn họ ở nơi này là bóng đêm, kết cục bộ phim rất đáng sợ, kết cục nơi này chỉ sợ cũng kinh hãi không kém.
Cơn nguy hiểm cứ như tận thế đang sắp đến, cực kỳ thử thách lòng người.
Cảm giác bị rình càng mãnh liệt, mãi đến tận lúc Tô Mẫn ngẩng đầu lên lần thứ hai, thì phát hiện có mấy người đàn ông xa lạ đứng trên sườn núi nhìn bọn họ.
Bởi vì trời tối nên không thấy dáng dấp cụ thể ra sao.
Thấy Tô Mẫn đột nhiên nhìn sang, mấy người kia cũng nhanh chóng xoay người, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Tô Mẫn xác định đó là người không phải quỷ, thế nhưng trực giác cậu thấy không đúng lắm nên không dám đi qua xem, bởi vì trong phim kinh dị mà lạc đàn chắc chắn là người thứ nhất bị giải quyết.
Tưởng Vân Hỏa đi tới, hỏi: "Cậu đang nhìn gì đấy?"
Tô Mẫn ăn ngay nói thật: "Vừa nãy có mấy người đàn ông luôn nhìn chằm chằm chúng ta, tôi cảm thấy không đúng lắm."
Hơn nữa phản ứng của bọn họ sau khi bị cậu nhìn thấy cũng làm cho cậu thấy không thoải mái.
Tưởng Vân Hỏa cau mày, suy đoán nói: "Có thể là dân cư trên đảo thấy người mới tới, cho nên hiếu kì."
Tô Mẫn nói: "Chỉ hi vọng như thế."
Trở lại mảnh đất trống trước phòng, vỉ nướng đã được bày xong, bên trong lửa than đã cháy hồng hồng, bốc khói lên trên.
Lúc này, Trần Tinh Châu cùng Triệu Minh Nhã từ bên ngoài trở về, trong tay giơ lên một thùng nước không nhỏ không lớn.
Tô Mẫn quan sát thấy tâm tình nam chính có vẻ rất tốt, có thể do mới được ở riêng với bạn gái.
Trần Di Hinh nghênh đón: "Nguyên liệu nấu ăn cuối cùng cũng tới rồi."
Trần Tinh Châu đem thùng nước đặt ở trung tâm, "Xách về một đường mệt chết đi được, đêm nay bọn mình ăn cái này đi, hải sản nướng tươi sống."
Bọn họ đặt biệt mua một chút đồ ăn đem đến nơi này, đồ còn dư đều là lấy từ biển bên cạnh, có cảm giác như tự phục vụ vậy.
Tưởng Vân Hỏa đến gần, u a một tiếng.
Sau đó liền đem thùng nước nghiêng qua phía Tô Mẫn, "Cậu xem con nghêu này đi, nó to bằng lòng bàn tay đấy, ăn vào sẽ rất tươi." Lúc nướng chắc chắn làm người ta thèm chết.
Tô Mẫn không đi ra biển, cũng không ăn hải sản tươi, đối với con nghêu cậu cũng chỉ nghe nói qua. Bên cạnh đảo nhỏ là biển, dĩ nhiên so với hải sản trong những quán ăn trên đất liền ngon hơn.
Cậu hỏi: "Muốn tôi giúp gì không?"
Trần Tinh Châu cự tuyệt, "Cậu là bệnh nhân, lên giường nghỉ ngơi đi, buổi tối ra ăn là được."
Tô Mẫn cũng không cưỡng cầu, rời khỏi bọn họ, đi dạo xung quanh nhưng không phát hiện chỗ nào kỳ lạ.
Cái nhà này có sân, tổng cộng có ba gian phòng nằm song song, giống như loại nhà trọ trên đất liền, hành lang nằm song song với ba cánh cửa gỗ.
Tô Mẫn không thấy buồng tắm ở đâu.
Đang muốn quay người rời đi, khóe mắt cậu đột nhiên liếc về thân ảnh bên kia, là chú Hà, trong tay hắn mang một ít hải sản tươi cùng đồ ăn đến đây.
Chú Hà cười nói: "Tôi đem cho các cậu chút đồ ăn."
Tô Mẫn gật đầu: "Cảm ơn, đúng rồi chú Hà, buồng tắm bên này ở đâu, cháu tìm không thấy."
Chú Hà dừng một chút, rồi nói: "Không ở đây, cậu đi theo tôi."
Tô Mẫn đi theo phía sau hắn, chú Hà để đầu trọc, dáng người cao lớn, thế nhưng lại thích mỉm cười, tuy cậu cảm thấy hắn cười rộ lên không thể coi là dễ nhìn được.
Đi chưa tới một phút liền ngừng, chú Hà chỉ vào phía trước, "Ầy, ngay nơi đó, đó chính là buồng tắm, trên đảo không tiện lắm cho nên cái buồng tắm này các cậu phải dùng chung."
Tầm mắt Tô Mẫn thuận theo ngón tay hắn nhìn qua, thấy được hai chữ "Buồng tắm" trên cửa màu đỏ tươi.
Hai chữ này cứ như được giội nước sơn đỏ lên vậy, còn để lại vết tích loang lỗ.
Khá giống với tên của bộ phim kinh dị máu me đầm đìa trên poster quảng cáo.
Tô Mẫn đột nhiên nổi lên ý nghĩ này, sau lưng cậu có chút lạnh, quay đầu thì thấy chú Hà đang nhìn cậu chằm chằm, cậu liền nở nụ cười: "Cháu biết rồi."
Chú Hà cũng cười, nói: "Được, vậy tôi về trước."
Chờ hắn đi rồi, Tô Mẫn mới di di chân quan sát buồng tắm cách đó không xa.
Nhìn chữ màu đỏ kia, cậu quyết định đêm nay cố chịu một chút, chờ sáng mai rồi tắm.
Tắm rửa so với mạng sống, đương nhiên mạng quan trọng hơn.
Rạp chiếu phim bên kia sau khi cho kịch bản xong sẽ không nhắc nhở nữa, Tô Mẫn suy đoán e rằng phải sống qua đêm nay mới được.
Tô Mẫn mang theo đồ ăn chú Hà đưa trở lại chỗ vỉ nướng.
Trần Tinh Châu bọn họ tiếp nhận, vô cùng phấn chấn đi xử lý mấy hải sản tươi này, cá chú Hà đưa qua cũng được lấy ra một con, cá rất lớn, cực kỳ màu mỡ.
Tưởng Vân Hỏa xung phong nhận việc giết cá.
Hắn một bên cạo vảy cá, một bên phun tào nói: "Con cá này đem đi nướng cũng không đủ ăn, lát nữa chúng ta lại giết thêm một con. Năm người một con cá làm sao đủ." Một mình hắn hoàn toàn có thể giải quyết hết con này, cá biển nơi này so với trên thị trường chắc chắn ngon hơn.
Tô Mẫn ngồi xổm bên cạnh hắn xem.
Nước bên này đều chảy ra từ một ống nước, dẫn từ buồng tắm lại đây, cho nên dùng phải cẩn thận, miễn cho dùng hết nước tắm buổi tối.
Sau khi cọ rửa nơi vảy cá, Tưởng Vân Hỏa lấy dao rạch bụng cá ra.
Hắn còn phổ cập kiến thức khoa học cho Tô Mẫn: "Thật ra trên người cá có rất nhiều thứ, cá tự xử lý cũng ăn rất ngon, bây giờ cho cậu xem một chút tay nghề của bếp trưởng Tưởng."
Tưởng Vân Hỏa móc đồ vật bên trong bụng cá ra vứt bên cạnh.
Tô Mẫn theo bản năng nhìn xem, nhìn thấy đồ vật đầy máu thì thu tầm mắt lại, thế nhưng rất nhanh cậu liền quay đầu lại.
Cậu từ trên mặt đất lượm cành cây nhỏ, đâm đâm vật kia.
Đồ vật rất nhanh bị đâm tản ra, Tô Mẫn híp mắt một cái, tâm lý có dự cảm không tốt, "Đây là cái gì?"
"Cái gì?" Tưởng Vân Hỏa dừng động tác xử lý cá lại, nhìn sang, trực tiếp lấy tay đẩy đẩy một chút, đồ vật bên trong bị đẩy đến rối loạn.
Một đoạn nhỏ đồ vật rơi ra.
Mí mắt Tô Mẫn nhảy nhảy.
Bởi vì trời tối không thấy rõ, Tưởng Vân Hỏa chỉ có thể cầm đến trước mắt xem, cảm giác có chút quen biết: "Cái này thật giống..."
Lấy tay của chính mình ở một bên so sánh, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giống như điện giật ném ra ngoài, sắc mặt trắng bệch.
Tô Mẫn trực tiếp trả lời: "Nếu không sai thì đây chính là ngón tay."