Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 22: Hải sản tươi




Trong tường có người đang gõ, sự phát hiện này so sánh với bên ngoài gõ cửa, hai cái trình độ kinh khủng cũng không sai biệt lắm.
Triệu Minh Nhã cùng bọn họ chỉ cách một bức tường, sau đó đều cùng nghe thấy tiếng gõ chứng tỏ ở bên trong bức tường.
Người ở trong tường thì không thể sống sót.
Đây là một khẳng định, coi như sống sót, qua lâu như vậy cũng sớm chết rồi.
Tô Mẫn tuy rằng cảm thấy khủng bố, nhưng dầu gì cũng là trong phim kinh dị lần trước luyện ra chút can đảm, nói: "Là trong này truyền tới."
Trần Tinh Châu nói: "Mình tới xem một chút bên trong là cái gì."
Giữa đêm thật hù chết người.
Tô Mẫn kéo hắn lại, thấp giọng nói: "Bên trong có thể có cái gì, tôi nghĩ chúng ta không cần lo, ngày mai ban ngày nhìn lại."
Buổi tối làm cái gì cũng nguy hiểm, ban ngày cho người ta cảm giác an toàn hơn.
Rèm cửa sổ đã kéo lại, hiện tại cũng không ai dám mở ra, chỉ lo bên ngoài có thứ gì.
Trần Tinh Châu gật đầu nói: "Được rồi."
Kỳ thực chính hắn cũng không dám, nhưng nhìn bộ dáng Tô Mẫn bình tĩnh như vậy, cũng có chút an tâm.
Một người khủng hoảng, dễ làm tất cả mọi người đều khủng hoảng.
Một lần nữa nằm lại trên giường, tiếng gõ trong vách tường vẫn tiếp tục, từng tiếng, từng tiếng, đập vào lòng người.
Trần Tinh Châu nhắn qua cho Triệu Minh Nhã, bảo nàng đi ngủ, đừng quan tâm.
Tô Mẫn ở trên giường nhắm hai mắt, tâm lý vẫn đang suy nghĩ đến sự việc ở, lần này so với trước quả thật rất nguy hiểm.
Hơn nữa lần trước nói đúng ra là có Kính Tiên hỗ trợ, hầu như mỗi thời điểm nguy hiểm y đều xuất hiện.
Thế nhưng lần này chỉ có cậu đơn độc chiến đấu.
Tô Mẫn không khỏi nghĩ đến ngày cuối cùng rời đi phim kinh dị kia, trên cầu thang Kính Tiên đã nói ra tên của y, cũng không biết thật hay giả.
Cậu lên Internet điều tra đều xuất hiện tên của người khác.
E rằng chỉ là nhân vật trong phim kinh dị sáng tạo ra, cuối cùng chỉ để lại cho cậu hai chữ "Thẩm Túc" này.
Tiếng gõ trong vách tường vẫn tiếp tục, gõ một chút dừng một chút, mới bắt đầu nghe nhiều làm người ta cảm thấy sợ hãi, đến bây giờ đã có thể mặc kệ.
Nếu chết thật, vậy trải nghiệm nơi đây liền kết thúc.
Tô Mẫn nghĩ đi nghĩ lại rồi tiến vào giấc ngủ.
...
Sáng sớm, Tô Mẫn đang ngủ tự nhiên tỉnh.
Trên một cái giường khác Trần Tinh Châu cùng Tưởng Vân Hỏa ngủ không biết trời đất, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng sợ hãi tối hôm qua.
Cậu rửa mặt xong đi ra sân.
Rác thải tối hôm qua đều ở bên ngoài, bao gồm ngón tay trong bụng cá, vẫn nằm đó.
Vết máu khô rồi, nhìn càng buồn nôn hơn, Tô Mẫn chỉ nhìn mấy lần thì thu hồi tầm mắt.
Phía sau truyền đến âm thanh của Triệu Minh Nhã: "Tô Mẫn, tối hôm qua các cậu..."
Tô Mẫn ra dấu im lặng, liếc xung quanh, "Chúng ta nói chuyện này sau, trước tiên tôi đi đánh thức bọn Trần Tinh Châu đã."
Triệu Minh Nhã gật đầu.
Cả một buổi tối hôm qua nàng đều ngủ không ngon, cho nên đôi mắt cũng xuất hiện quầng đen, phải dùng một chút kem để che lại.
Về phần Trần Di Hinh, vừa ngủ liền tới hừng đông, căn bản sẽ không biết gì.
Triệu Minh Nhã vừa nghĩ tới tiếng gõ trong vách tường liền thấy sợ, chỉ lo bên trong bò ra thứ gì đó đem bọn họ ăn mất.
May mắn một đêm đều an toàn.
Đang nói, Trần Tinh Châu đã mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy Triệu Minh Nhã đứng trong sân, hắn vội vã ân cần nói: "Minh Nhã, tối hôm qua cậu ngủ được không?"
Triệu Minh Nhã trả lời: "Bình thường thôi."
Trần Tinh Châu nói: "Việc này nên trách mình, sau khi trở về cậu nói mình thế nào mình cũng không ý kiến, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Triệu Minh Nhã nói: "Không có chuyện gì."
Trần Tinh Châu biết nàng nói như vậy chính là biểu hiện tâm trạng không tốt, cũng đúng, hắn phải vất vả lắm mới thuyết phục đi du lịch được, lại còn gặp chuyện đáng sợ, sao có thể vui được.
Sau đó hắn đi ra sân tìm tìm, phát hiện được một cái công cụ, hình như là đồ làm nông.
Trần Tinh Châu cầm trở về phòng, "Muốn cạy tường ra không?"
Hắn vỗ vỗ, công cụ này rất rắn chắc, vừa vặn có thể dùng để đập, chủ yếu là cái tường này có dày không.
Tưởng Vân Hỏa nhảy lên, "Đập đi!"
Hắn muốn nhìn một chút rốt cuộc có phải người chết ở bên trong gõ hay không, âm thanh nghe được tối hôm qua có thật không.
Tô Mẫn tiến vào ngăn cản nói: "Đừng, nếu như chúng ta phát hiện trong này có thi thể, thì sau đó làm gì?"
Tưởng Vân Hỏa bối rối: "Đương nhiên là báo cảnh sát."
Tô Mẫn Hỏi ngược lại: "Báo cảnh sát có hữu dụng không? Nơi này nhất định phải ngồi thuyền nửa ngày mới đến, liệu trước khi cảnh sát đến chúng ta sẽ bình yên vô sự sao?"
Trần Tinh Châu đột nhiên buông công cụ xuống.
Hắn thấp giọng nói: "Tôi hiểu ý cậu."
Nơi này chỉ có thể là người trên đảo giết người, hung thủ là ai bọn họ không biết, nếu bị phát hiện sao đối phương có thể không giết người diệt khẩu được.
Đảo nhỏ cách địa phương bên ngoài cả một đoạn hải lý, làm sao đến nhanh được, tệ hơn là nội ứng ở đây đến thì bọn họ chết chắc rồi.
Nghĩ đến cái này, Trần Tinh Châu liền sờn cả tóc gáy.
Tô Mẫn nói: "Chúng ta cứ làm như chưa có chuyện gì xảy ra, chờ thuyền đến thì rời đi, sau đó sẽ báo cảnh sát."
Đây là biện pháp ổn thỏa nhất.
Thế nhưng cũng là hạ sách trong phim kinh dị, Tô Mẫn cũng hết cách rồi, hiện tại nếu đem thi thể bên trong lấy ra, nên xử lý thế nào? Nên giấu ở đâu?
Chú Hà phát hiện thì làm sao?
Tô Mẫn chưa từng bài trừ khả năng hắn giết người.
Cái đảo này gọi là hòn đảo chết chóc, có khả năng giết người, không chỉ có quỷ mới có thể giết người, người cũng có thể.
Tô Mẫn không coi thường bất cứ người nào.
Trần Tinh Châu cũng quyết định, nói: "Chúng ta cứ giả bộ là đi du lịch, bất cứ lúc nào cũng phải bảo trì cảnh giác, chờ thuyền vừa đến liền rời đi."
Như vậy người khác sẽ cho là bọn họ không phát hiện cái gì, hung thủ hẳn sẽ không trực tiếp giết người.
Tô Mẫn gật đầu, "Hôm nay trước tiên cứ chôn ngón tay kia đi, đừng để bọn họ nhìn thấy, sau đó cùng đi chơi."
Chờ đợi ở đây cũng nguy hiểm.
Trần Tinh Châu nói liền động, đi ra ngoài chốn ngón tay đẫm máu kia, còn làm cái ký hiện gì đó không rõ.
Làm ký hiệu là vì để báo cảnh sát cũng có chứng cứ.
Tô Mẫn đứng ở cửa nói: "Đừng nghĩ nhiều như thế, tôi đi tắm trước."
Ngoài trời cũng đã sáng, làm cho người ta thêm cảm giác an toàn, dù sao ở tình huống bình thường ban ngày vẫn an toàn.
Trần Tinh Châu gật đầu nói: "Được, sau đó mình cũng tắm."
Tô Mẫn cầm quần áo đi thẳng đến buồng tắm, đến cửa phòng tắm cậu đi chậm lại, từ từ tỉ mỉ quan sát xung quanh.
Buồng tắm này chỉ là một căn phòng cấu tạo bình thường, bên ngoài cũng vậy, ngoại trừ hai chữ "Buồng tắm" màu đỏ.
Cửa không khóa, Tô Mẫn đẩy cửa ra.
" Ai? "
Bên trong đột nhiên truyền ra tiếng một người đàn ông trung niên quát lớn.
Tô Mẫn không nghĩ đến bên trong có người, hai người đàn ông to lớn đang đứng đó, tuổi tác không khác mấy, trên mặt râu ria xồm xòm
Cậu trả lời: "Tôi tới đây du lịch."
Người đàn ông đối diện quan sát một vòng: "Ở nhà chú Hà?"
Tô Mẫn gật đầu, "Ừm"
Người đàn ông còn lại lôi kéo ông ta, nói: "Nếu cậu ta muốn dùng thì chúng ta đi trước đi, đừng quấy rầy."
Hắn lại nói thêm một câu, Tô Mẫn không có nghe rõ.
Hai người này không phải là mấy người tối qua Tô Mẫn nhìn thấy, cũng không biết họ ở đây làm gì.
Tô Mẫn nhích ra, nhìn bọn họ rời khỏi buồng tắm.
Cậu liên tục nhìn chằm chằm, không nghĩ tới đối phương rời đi không xa thì quay đầu lại, ba người vừa vặn đối mặt.
Tô Mẫn lộ ra nụ cười vô hại.
Hai người đàn ông quay đầu đi, từ từ biến mất ở phía trước, cảm giác kích thích vừa nãy vẫn lưu lại trong lòng Tô Mẫn.
Không thể phủ nhận, thời điểm đối mặt với bọn họ cậu rất căng thẳng.
Có thể nói từ sau khi đến hòn đảo này cậu không thể quá thả tâm, mọi thời khắc đều cảm thấy có thể chết bất cứ lúc nào, quả là đã mắc chứng muốn bị hãm hại rồi.
Tô Mẫn thở dài, tiến vào buồng tắm.
Bên trong trống rỗng, có chừng năm cái vòi phun nằm trên tường, phía dưới là rãnh nước, mãi cho đến trong cùng là một cánh cửa.
Vì điều kiện xây dựng đơn sơ, ngay cả gạch sứ cũng không có, tất cả đều là xi măng.
Trong phòng tắm lại lớn như vậy, cũng không có loại phòng tắm riêng, liếc mắt nhìn sang cũng không có gì, Tô Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lúc nãy không biết ở trong này làm gì.
Tô Mẫn tỉ mỉ đi một vòng, không phát hiện máy thu hình loại nhỏ mới yên lòng.
Cậu cầm quần áo đặt trên băng ghế đối diện, sau đó chuẩn bị rửa ráy.
Cậu chọn vòi tắm gần mình nhất, thấy được chế độ nóng lạnh, vặn ra.
Nước sạch ào ào chảy xuống.
Tô Mẫn chưa định cởi quần áo, mà quan sát chung quanh một lần nữa, mọi thứ vẫn bình thường như lúc nãy.
Tắm cũng phải rắc rối như vậy, vì sao phim kinh dị nhất định phải bố trí việc quỷ xuất hiện ở đây với tần số cao như vậy, cậu không nghĩ ra được.
Hơn nữa ống kính bên này cũng không phát ra ngoài, làm như vậy có lợi gì.
Tô Mẫn vừa nghĩ vừa tắm, tốc chiến tốc thắng.
Lần trước đi ra từ phim thực tế ảo, rạp phim Thế Kỷ Mới đã cam kết, những lúc như này sẽ không bị nhìn thấy.
Bởi vì đều là sóng điện não, sẽ tự động cắt bỏ hoặc che đi, cái này cũng là kỹ thuật tiến bộ, nếu không sẽ không ai dám trải nghiệm, một bộ phim có thể kéo dài đến mấy năm, không thể không rửa ráy không đi vệ sinh.
Nước càng ngày càng ít, chảy xuống thưa thớt.
Tô Mẫn tắm nửa ngày cuối cùng cũng phát hiện, theo bản năng ngẩng đầu nhìn vòi phun, mặt trên cũng chỉ có nước.
Chỉ là lúc này nước chảy xuống càng ngày càng vẫn đục, giống như là hỗn hợp bùn vậy, nhìn qua cực kỳ bẩn.
"Chú Hà, sao chú lại tới đây?"
Bên ngoài âm thanh Trần Tinh Châu đột nhiên vang lên.
Tô Mẫn vừa nghe hai chữ "chú Hà" theo bản năng liền cau mày, dân trên đảo này một người cậu cũng không muốn tiếp xúc.
Bên ngoài chú Hà nói: "Ta đến coi thử các cậu có thiếu cái gì không, thiếu có thể nói với ta."
Tô Mẫn không có trì hoàn, liền tắt vòi phun, tùy ý dùng khăn lau mặt xoa xoa thân thể, mặc quần áo chuẩn bị rời đi.
Lúc ra khỏi buồng tắm, cậu theo bản năng mà liếc nhìn, vòi phun nước mới được đóng kia còn nhỏ xuống một giọt chất lỏng.
Sở dĩ nói là chất lỏng, bởi vì chất lỏng kia là dòng máu.
Tô Mẫn cảm thấy da đầu tê rần.
Vòi nước kia giống như cuống họng con người bị cắt ngang vậy, từ từ chảy máu, không biết lúc nào mới ngừng lại.
Cậu không dám nhìn nữa, rời khỏi buồng tắm.
Bên ngoài Trần Tinh Châu đang cùng chú Hà đứng một chỗ, hai người cách buồng tắm cũng chỉ mấy mét.
Trần Tinh Châu kìm chế lại sợ sệt, trả lời: "Tốt lắm, không thiếu gì cả, chúng tôi đều mang đủ."
Hắn nhất định phải bình tĩnh.
Trần Tinh Châu lúc nãy cũng không định đến nơi này, chỉ là không cẩn thận thấy chú Hà bên cạnh buồng tắm, hắn mới mở miệng.
Chú Hà gật đầu, sau đó cười híp mắt hỏi: "...Cá tối hôm qua như thế nào, ăn ngon không?"
Trần Tinh Châu nhéo lòng bàn tay, nói: "Ăn ngon."
Chú Hà cực kỳ vui mừng, nói: "Hải sản tươi của chúng ta rất nhiều, hôm nay ta bắt cho các cậu một chút, các cậu mới tới nhất định không biết làm thế nào đâu."
Hắn liếc nhìn Tô Mẫn vừa đi ra.
Tô Mẫn nở nụ cười, "Cá rất ngon."
Chú Hà cũng cười, "Ngon là được rồi, ta chỉ sợ các cậu thấy không ngon, lại sợ các cậu đói."
Tô Mẫn không nghĩ thảo luận cái này, dời đi đề tài: "Đúng rồi chú Hà, nước trong buồng tắm vì sao bị bẩn vậy?"
Chú Hà híp mắt một cái, "Cái này... Bởi vì trên đảo câu thông với bên ngoài bất tiện, nước ngọt có hạn, phần lớn đều là nước biển dẫn lại đây."
Tô Mẫn ngẩng ra, nước biển dẫn đến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.