Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 28: Lột da




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra tên kia ăn cái gì, tâm lý Tô Mẫn mơ hồ có suy đoán, kinh khủng nhất có thể là thi thể.
Bởi vì trên đảo nhỏ này tựa hồ không thiếu thi thể, tuy rằng không biết những thi thể này từ đâu tới.
Trần Tinh Châu nói: "Có khi nào chúng ta đào ra thi thể không?"
Tô Mẫn ăn ngay nói thật: "Có thể."
Trần Tinh Châu một bên đẩy đẩy đống đất, một bên suy đoán nói: "Mình cảm thấy mấy người trên cái đảo này rất cổ quái, có khi nào bọn họ đã đem tất cả mọi người đến từ bên ngoài làm thịt, sau đó đúng giờ thì ăn?"
Hoặc là không thích ăn sẽ lấy nuôi cá?
Tưởng tượng như vậy đều không có tí lô-gic nào, thế nhưng mọi thứ dường như đơn giản hơn rất nhiều.
Tô Mẫn đem chuyện đêm nay nói một chút, "Chuyện cái giếng chú Hà kể không nhất định là sự thật, phòng tân hôn hẳn là nơi chúng ta đang ở, nên cô dâu không thể chạy đến giếng nhà chú Hà để tự sát được."
Trừ phi chú Hà cùng cô dâu có quan hệ.
Trần Tinh Châu sửng sốt, đột nhiên cả kinh nói: "Lẽ nào sau mặt tường chỗ chúng ta ở mới chính là cô dâu?"
Tô Mẫn hơi ngừng lại, "Cậu nói vậy cũng có thể."
Lúc trước cậu không nghĩ tới phương diện này, nếu như người và sự việc chú Hà nhắc tới đều tồn tại, e rằng bên trong vách tường chính là cô dâu rồi.
Mà cái giếng kia bị chặn lại có lẽ là lý do khác.
Nói nửa thật nửa giả, ai cũng không phân biệt được cuối cùng câu nào là thật, câu nào là giả, tất cả đều dựa vào suy đoán.
Trần Tinh Châu nhỏ giọng nói: "Vẫn là trở về rồi nói sau, nói chuyện ở đây mình thấy không an toàn."
Lỡ như bị nghe trộm, có thể sẽ bị giết.
Hai người bọn họ vốn cho là chôn rất sâu, kết quả mới hai phút, đồ vật phía dưới đã lộ ra.
Bởi vì nơi này một bên có biển, cũng có ánh trăng, phản xạ tuy rằng không quá sáng, nhưng vẫn có thể thấy rõ hơn phân nửa.
Không biết là da con gì chôn dưới đất, hòa lẫn vết máu, còn có ngón tay ngón chân lòi ra từ trong đất.
Mùi máu tanh bay lên.
Trần Tinh Châu thiếu chút nữa phun ra, "Đây là cái thứ gì?"
Hắn vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý là thi thể, kết quả lại tới một cái khác... cái này cũng không rõ là thứ gì, nhìn qua cực kỳ buồn nôn.
Tô Mẫn bóp mũi lại ngồi chồm hỗm xuống, dùng cành cây đâm đâm, "Hình như là con ếch."
Cậu xem qua một ít bức ảnh con ếch trên internet, cùng cái này thật giống, thế nhưng khác biệt là đã bị gặm qua rồi.
Trần Tinh Châu bịt mũi ngồi chồm hỗm xuống: "Ăn ếch sống?"
Hắn thế nào cũng cảm giác không đúng lắm, hơn nữa cách ăn cũng lợi hại quá đi, thật ghê tởm.
Tô Mẫn lắc đầu nói: "Không phải, hẳn là cóc ghẻ."
Cậu lấy cây chọc chọc cái da bên cạnh, mùi hôi lơ đãng trong không khí, dựa vào ánh trăng có thể nhìn thấy màu sắc phía trên, là cóc ghẻ mà ban ngày bọn họ thấy.
Trần Tinh Châu lại bị buồn nôn ói ra.
Cóc ghẻ có độc ai cũng biết, người đàn ông kia làm sao dám ăn trực tiếp như vậy, không sợ bị độc chết sao?
Tô Mẫn cũng không chịu được, nói: 'Đừng đào nữa, chúng ta trở về thôi."
Trần Tinh Châu cực kỳ tán thành.
Hai người liền đem mấy thứ này chôn lại, còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh người đàn ông kia ngồi xổm ở đây ăn đống cóc này, từng trận buồn nôn dâng lên.
Mãi cho đến khi chôn xong, Trần Tinh Châu rốt cục há mồm thở dốc: "Không chịu nổi không chịu nổi rồi, Tô Mẫn, chúng ta về nhanh đi..."
Tô Mẫn nói: "Ừm."
Bọn họ thuận tới cái hướng ban nãy bò lên lần nữa, may mắn chỗ này có dây leo, có thể bám vào, nếu không còn phải tìm đường khác để về.
Sau khi đứng trên đường, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong đầu Tô Mẫn hồi tưởng các loại sự tình xảy ra đêm nay, tâm lý có chút hoài nghi, những con cóc ghẻ này có khả năng đã tiếp xúc qua thi thể.
Người đàn ông kia có lẽ có đam mê ăn uống khác thường.
Về phần tại sao không bị độc chết, có thể là ăn nhiều nên bách độc xâm nhập, hoặc là đã tìm vị trí không có độc để ăn.
Trên thế giới còn có người ăn rắn độc không bị sao, trong phim kinh dị đặt ra một người như vậy cũng không kỳ quái.
Chỉ là Tô Mẫn cảm thấy đạo diễn cùng biên kịch của bộ phim này thật sự quá đáng sợ, không biết nghĩ như thế nào mà làm ra tình tiết này.
Trên người hai người đều có mồ hôi, tâm vẫn luôn treo cao.
Bên này cách nơi dân trên đảo ở không xa, vừa nãy sợ bị phát hiện, hiện tại cũng sợ phía sau đột nhiên có người nào đến.
Hai người không tự chủ được bước nhanh hơn.
Mãi cho đến một phút sau, Tô Mẫn trực giác không đúng?
Cậu có cảm giác bị theo dõi rất mãnh liệt, cậu không quay đầu lại mà hỏi Trần Tinh Châu: "Cậu có cảm giác có người đi theo không?"
Trần Tinh Châu cảm giác một chút, "Giống như có nhưng cũng giống như không."
Hắn không có cái trực giác kia, thế nhưng hắn cảm thấy cảm giác của Tô Mẫn có thể là đúng, dù sao ở đây đáng sợ như vậy.
Tô Mẫn cũng không muốn quay đầu lại, nhưng phải quay đầu mới biết đến cùng xảy ra chuyện gì.
Trần Tinh Châu nhắc nhở: "Chúng ta cứ làm như không có chuyện gì."
Tô Mẫn yết ớt mà lắc đầu, "Tôi muốn biết trên đảo này rốt cuộc là cái gì theo dõi chúng ta ban đêm."
Trần Tinh Châu cũng không cưỡng được cậu, chính mình lá gan cũng không lớn như vậy, quyết định là nếu như xảy ra chuyện gì, sẽ trực tiếp lôi cậu chạy.
Tô Mẫn chuẩn bị kỹ càng, đột nhiên quay đầu lại.
Cũng không giống như cậu tưởng tượng là quỷ theo dõi, mà cạnh sườn núi đột nhiên chạy ra một sinh vật hình dáng kỳ quái, cả người đỏ chót, trong đêm tối không thấy rõ cụ thể bộ dáng thế nào.
Đối phương đang chạy, không phải là đi.
Hơn nữa là đang chạy về phía bọn họ, cách càng gần, cả người đều xem rõ ràng.
Tô Mẫn nói: "Thật giống cơ thịt."
Giống như bắp thịt nhìn thấy trên sách báo, cái "Người" kia cả người đều là màu sắc như vậy, dường như bị lột da.
Trần Tinh Châu bị lời của hắn sợ hết hồn, "Cậu nói cái gì?"
Liền tại lúc này, cái "Người" kìa đã vọt tới, Tô Mẫn tay mắt lanh lẹ, đem Trần Tinh Châu lôi đến bên cạnh.
Một trân gió tanh thổi qua.
Thời điểm "Người" đi qua trước mặt, dù là buổi tối, Tô Mẫn vẫn có thể nhìn thấy da trên người đối phương, nhưng cũng không thể nói là da.
Giống như suy đoán ban nãy của cậu.
Tim Tô Mẫn đập thình thịch, giống như phát hiện được một bí mật kinh thiên động địa, nhưng bí mật này quá hù người.
Cái "Người" kia đã biến mất trước tầm mắt bọn họ.
Trần Tinh Châu thấy sắc mặt Tô Mẫn không tốt, dò hỏi: "Tô Mẫn, cậu không sao chứ? Nơi nào không thoải mái?"
Chính hắn không thấy cái gì, cái "Người" kia chạy trốn quá nhanh.
Tô Mẫn khoát tay lên đầu gối, chậm một lát, không khí tươi mát xua tan mùi tanh khó ngửi nơi chóp mũi, làm cho cậu có điểm dễ chịu hơn.
Cậu đứng lên vung vung tay, "Trở về rồi nói."
Phát hiện đêm nay làm cho cậu quá hoảng sợ rồi, cũng làm cho cậu không tiếp thu được, cảm giác thế giới quan đều bị tập kích, so với nhìn thấy quỷ còn đáng sợ hơn.
Trần Tinh Châu nói: "Được."
Bọn họ đã đi đến sườn núi, lại đi một khoảng là có thể nhìn thấy nơi ở, tùy rằng trong tường có đồ vật, thế nhưng so với bên ngoài vẫn an toàn hơn.
Triệu Minh Nhã gửi cho hắn một tin nhắn, Trần Tinh Châu cũng trả lời vẫn an toàn.
Từng trải qua sự tình khó thể tin tưởng như vậy, hai người cũng không muốn nói, bước nhanh trở về, hận không thể một bước liền về phòng luôn.
Nhưng mà đúng lúc này, phía sau lại có cái gì đó hướng tới đây.
Tô Mẫn đối với hơi lạnh của quỷ phi thường mẫn cảm.
Cậu đụng Trần Tinh Châu một cái, nhắc nhở: "Mặt sau có cái gì đang tới, cẩn thận một chút."
Trần Tinh Châu cả kinh: "Được, mình biết rồi."
Lần này hai người đồng thời quay đầu lại, trực tiếp thấy đồ vật cách đó không xa, không nghĩ tới đã từng thấy qua.
Hai mắt Trần Tinh Châu trợn to.
Hắn phản ứng lại, giảm thấp âm thanh nói: "Cái kia...Cái kia không phải là cô bé váy đèn lồng chúng ta từng thấy sao?"
Đêm nay khi trở về cô bé kia cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, hiện tại vừa nhìn là có thể nhớ.
Đặc biệt bọn họ không một ai thấy rõ dáng dấp của đối phương.
Tô Mẫn cũng nhìn thấy, trong nháy mắt hơi lạnh phả vào mặt như đưa cậu tiến vào vùng trời toàn bộ là băng tuyết, cậu chỉ kịp nhìn thấy váy đèn lồng đánh tới.
Trần Tinh Châu đẩy cậu một cái.
Nhưng Tô Mẫn vẫn đông cứng ngắt tại chỗ, mãi đến tận lúc Thẩm Túc xuất hiện bên cạnh cậu, cô bé kia mới bị đẩy ra, lùi về sau.
Cô bé tựa hồ có kiêng kỵ, thuận thế chạy về sườn núi.
Tô Mẫn căn bản chưa nhìn thấy khuôn mặt nàng, chỉ có nhìn thấy một cái váy đèn lồng cực lớn.
Thẩm Túc nói: "Buổi tối không nên chạy lung tung."
Y đụng chóp mũi Tô Mẫn một cái, nghe thấy được một luồng hơi lạnh.
Tô Mẫn vừa muốn mở miệng thì cảm giác y đã rời đi rồi, thời điểm cậu khôi phục còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ có công năng đặc thù gì sao?
Trần Tinh Châu bên cạnh đã xem đến sững sờ.
Vừa nãy lúc cô bé kia nhào tới, hắn là muốn đem Tô Mẫn đẩy ra, ai biết căn bản lại đẩy không được.
Trần Tinh Châu lầm bầm nói: "Lúc nãy cái váy kia chạy tới, tại sao mình cảm giác bên trong cái váy đó không có ai cả?"
Từ đầu tới cuối, bọn họ đều không thấy cô bé.
Tô Mẫn chỉ kịp nhìn thấy một góc cái váy lúc biến mất, theo gió thổi bay lên, như một cái khinh khí cầu vậy.
Thành quỷ sẽ lạnh như vậy sao?
Tối hôm nay Triệu Minh Nhã đụng phải một chút, cho nên rất lâu mới hồi phục lại tinh thần, cậu vốn nghĩ khả năng đụng phải quỷ, nhưng đêm nay mình cũng kém điểm đụng phải, loại cảm giác đó quá khác lạ.
Váy đèn lồng là hướng cậu tới.
Là muốn bám lên người cậu? Sau đó đi làm cái gì sao?
Tô Mẫn suy nghĩ rất nhiều khả năng, mỗi cái đều cảm thấy có thể thuyết phục, nhưng đều mơ hồ kỳ quái.
Cậu thở ra một hơi, không nghĩ nữa.
Lúc này trở về vẫn luôn bình yên vô sự, Trần Tinh Châu vừa vào gian phòng liền đùng một tiếng đóng cửa lại.
Tưởng Vân Hỏa hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Tinh Châu ngồi ở trên giường, hỏi: "Lúc các cậu trở về không gặp chuyện gì kì quái sao?"
"Không có." Tưởng Vân Hỏa gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Chúng mình chạy về đấy, sợ gặp phải quỷ."
Dù sao ba người chỉ có hắn là nam sinh.
Trần Tinh Châu có chút đố kị, làm sao bọn họ trở về cũng không gặp chuyện gì, hắn và Tô Mẫn trở về lại gặp hai lần.
Hắn đem chuyện gặp trên đường trở về nói một lần, nói: "...Mình luôn cảm thấy bên trong cái váy kia không có ai."
Lần thứ nhất có loại trực giác này, Trần Tinh Châu nhất định phải kiên trì.
Tưởng Vân Hỏa theo bản năng nói: "Nếu bên trong không có ai, cái váy kia có thể tự chạy sao hả?"
Nói xong hắn liền cảm thấy chính mình nói phí lời, thi thể đều có thể gõ vách tường, váy tự chạy cũng không kỳ quái.
Trần Tinh Châu nói: "Có thể."
Tô Mẫn đã rửa mặt trở về, cả người đều thanh tỉnh không ít, lau khô xong nằm ở trên giường.
Tưởng Vân Hỏa nói: "Ta đã cho Minh Nhã cùng Di Hinh ngủ trước rồi."
Trần Tinh Châu nghĩ đến Triệu Minh Nhã nhắn tin cho hắn, vui hớn hở mà cười ngây ngô một lát, cảm giác chiến tranh lạnh sẽ kết thúc không xa.
Sau đó hắn đem chuyện cóc ghẻ nói một lần.
Tưởng Vân Hỏa tắt đèn.
Trần Tinh Châu cùng Tưởng Vân Hỏa ngủ trên một cái giường, cho nên âm thanh nói chuyện rất nhỏ cũng có thể lẫn nhau nghe.
Nghe được nội dung hắn nói, Tưởng Vân Hỏa nôn một tiếng.
Nửa ngày sau hắn mới tỉnh hồn lại, "Làm sao thứ gì cũng có thể ăn vậy, cóc ghẻ xấu như vậy mà cũng có thể bỏ miệng?"
Vẫn là ăn sống, tốt xấu gì cũng nướng một chút chứ.
Người trên đảo này thật sự có vấn đề, một chú Hà từ sáng đến tối lén lén lút lút, hiện tại lại thêm loại người cổ quái này.
Trần Tinh Châu nói: "Làm sao mình biết, người đàn ông kia không biết là có bệnh hay không, cậu xem lúc chúng ta tới trên đường có nhiều con ếch như vậy, e rằng chính là lương thực của hắn..."
Tưởng Vân Hỏa ngắt lời hắn: "Đừng nói nữa, mình muốn ói rồi đây."
Bọn họ sinh sống trong thành thị, cơ bản không thấy được cóc ghẻ, từ ngày đó nhìn thấy cũng đã cảm thấy khó chịu.
Trần Tinh Châu tuy rằng ngoài miệng nói vậy, trên thực tế trong lòng vẫn sợ hãi.
Đèn đã tắt, trong phòng một mảnh tăm tối, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trong vách tường tiếng gõ theo sau tiếng tắt đèn cũng vang lên.
Tưởng Vân Hỏa không nhịn được chửi thề: "Âm thanh này nghe như chim gõ kiến bắt sâu bọ vậy, thi thể cũng chuyên nghiệp như vậy hả?"
Giống hệt tối hôm qua gõ gõ lại dừng một chút.
Trần Tinh Châu hỏi: "Tô Mẫn, cậu khỏe chưa?"
Đêm nay rõ ràng khi đó trên đường Tô Mẫn rất không thoải mái, hắn có thể cảm giác được, thế nhưng sau đó tựa hồ lại khôi phục bình thường.
Tô Mẫn đang muốn nói chuyện, lại cảm giác được mộ con quỷ nằm xuống bên người cậu.
(Cái "Người" kia đại khái là vầy:v)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.