Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 9: Bóng tối




Tô Mẫn sợ hết hồn.
Con mắt này xuất hiện từ bao giờ cậu chẳng hề biết, nó đã nhìn bao lâu cậu cũng không hay.
Có lẽ vì bị phát hiện, con mắt kia liền chuyển động, sau đó nhanh chóng biến mất sau giá sách.
Tô Mẫn vội vàng chạy qua một bên khác, nhưng không có thứ gì.
Cũng đúng, con mắt đó chắc chắn không phải người, nó biến mất thế nào cậu cũng không biết, nhưng không cảm nhận được ác ý.
Tô Mẫn tiếp tục quay lại tìm hồ sơ, chuyện này mới quan trọng.
Cậu sờ sờ cằm, "Cô bảo vệ làm việc ở trường học đã sáu năm, nhưng giữ kín như bưng chuyện này, chứng tỏ sự việc xảy ra trong sáu năm gần đây..."
Nếu như xảy ra vào khoảng thời gian trước đó, cô ấy sẽ không phản ứng mãnh liệt như vậy, rõ ràng cô biết.
Người biết chuyện này không nhất thiết phải có mặt tại hiện trường, thế nhưng nhất định ở trong trường học, nên mới có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Bây giờ cậu đang ở học kỳ hai năm ba, năm nay là năm 2018, nhập học 2015. Ba năm đầu của cậu rất yên ổn, có thể loại trừ một chút, hẳn là xảy ra vào ba năm 2012, 2013, 2014.
Sau khi loại bớt, phạm vi liền rút nhỏ đi rất nhiều.
Mà thời gian tốt nghiệp của cô gái kia vẫn chưa xác định được, có lẽ nhập học năm 2012, cũng có thể là tốt nghiệp năm 2012, hai cái đều ảnh hưởng.
Hồ sơ trường học có phân ra hồ sơ tốt nghiệp cùng hồ sơ nhập học.
Tuy người đã xảy ra vấn đề, nhưng hồ sơ tốt nghiệp lưu lại năm đó vẫn sẽ có cô ta, dù sao cô ta cũng là học sinh của trường này.
Việc này phát sinh vào năm 2012 là sớm nhất, muộn nhất là năm 2014.
Phân ra trường hợp tốt nghiệp cùng chưa tốt nghiệp.
Cho nên những ai tốt nghiệp lúc này chỉ cần tìm trong hồ sơ tốt nghiệp từ năm 2012 - 2014 là được rồi.
Còn nếu chưa tốt nghiệp, vậy thời gian tốt nghiệp sẽ sau năm 2014, tìm hồ sơ từ 2015 - 2018 là được.
Nói tóm lại chính là tìm hồ sơ của sinh viên tốt nghiệp từ năm 2012 - 2018.
(Chỗ này rối nhằng rối nhịt hiuhiu)
Cũng đã qua mấy năm, chuyên ngành trong trường học nhiều như vậy, mỗi cái chuyên ngành còn phân ra vài lớp, muốn tìm được tương đối khó khăn.
Tô Mẫn đứng suy nghĩ một hồi, cảm thấy lo-gic suy luận của mình hẳn không có vấn đề.
Trường học đều sắp xếp những hồ sơ có cùng cấp với cùng khoá vào một chỗ, bình thường sinh viên tốt nghiệp năm nào thì toàn bộ đều ở năm đó.
Tô Mẫn kiểm tra từ trên xuống dưới, hồ sơ sắp xếp dựa theo năm học, rất nhanh cậu đã phát hiện ra năm 2012.
Lần này cậu rút ra còn cố ý xem thử có con mắt nào nữa không.
Tốt quá, không có.
Thế nhưng để ngừa vạn nhất, Tô Mẫn vẫn tránh khỏi ô trống này, cậu đến bên cạnh lật xem hồ sơ.
Bởi vì hệ thống thông tin phát triển, trường học vừa có hồ sơ điện tử cũng có hồ sơ giấy.
Tô Mẫn hiện tại không có cách nào điều tra hồ sơ điện tử, chỉ có thể lật từng cái từng cái hồ sơ giấy.
Do thời gian qua đã lâu, bức ảnh bên trong hồ sơ đều có chút biến hóa, nhìn khá quái dị, khuôn mặt của sinh viên và thầy giáo không hiểu sao đều rất nhỏ.
Nhưng nhìn nhiều sẽ quen.
Tô Mẫn trừng mắt nhìn, lật qua từng cái từng cái. Cậu không bỏ sót bất kì một tấm nào, chỉ cần nữ sinh kia là học sinh của trường, trong hồ sơ nhất định sẽ có cô ta.
Lâm Tiểu Nhiên đột nhiên kêu lên: "Tô Mẫn, cậu xem cái này đi!"
Tô Mẫn vội vã thả hồ sơ xuống, đi tới.
Tờ báo trong tay Lâm Tiểu Nhiên ở một góc rất nhỏ bên dưới có một chút tin tức, nói là trường học phát sinh một chuyện rất lớn, một học sinh bị sát hại tàn nhẫn, người nhà cầm hóa đơn bồi thường đến bên ngoài trường học gây sự.
Lâm Nhất Nhật cũng lại gần: "Cái này có phải chuyện chúng ta muốn tìm không?"
Tô Mẫn lướt từ đầu đến cuối, sau đó nhìn thấy thời gian trên báo là bảy năm trước, liền lắc đầu, "Không phải."
Tô Mẫn chợt nhớ phân tích của cậu vẫn chưa nói cùng bọn họ, thì nhắc nhở một chút: "Các cậu chỉ cần tìm báo từ năm 2012 đến năm 2014 là được."
So với tìm kiếm không mục đích thì dễ dàng hơn.
Tô Mẫn gật đầu, quay lại giá hồ sơ.
Cậu lật từng cái nhìn qua, càng xem càng tê dại. Bất kỳ ai nhìn bộ ảnh tốt nghiệp này chắc chắn sẽ không nghĩ đây là bức ảnh, cậu luôn có cảm giác người bên trong sẽ nhảy ra lúc nào không biết.
Tô Mẫn tìm được hồ sơ năm 2013.
Thời điểm lật tới tấm cuối cùng, Tô Mẫn phát hiện, trên tấm ảnh này rất nhiều người đều không có khuôn mặt, trống trơn cực kì dọa người.
Tóc gáy của cậu ngay lập tức dựng lên.
Một tấm ảnh tốt nghiệp có tổng cộng mười mấy học sinh cùng mấy giáo viên, thế nhưng bên trong một nửa khuôn mặt của học sinh đã trống không, giống hệt một bức ảnh bị xoá mặt.
Chuyện gì thế này?
Nếu toàn bộ học sinh chết hết, ảnh tốt nghiệp này làm sao chụp được?
Lâm Nhất Nhật đang xem báo phát chán, ngó sang thấy cậu đứng bất động. Hắn đi qua xem thử, thì sợ đến nỗi kêu thành tiếng: "Cái quỷ gì thế này?"
Tại sao có người có mặt, mà có người lại không có?
Tấm ảnh tốt nghiệp này nhìn y hệt những tấm ảnh kinh dị được lưu truyền trên mạng vậy, đúng là hù chết người.
Tô Mẫn kinh hãi xong thì bình tĩnh lại.
Cậu trầm tư nói: "Tấm hình này đặc biệt như thế, những người bên trong không biết có liên quan đến chuyện lần này không."
Dù sao cũng là phim là phim kinh dị, mọi thứ khủng bố nhất đưa vào đây đều phù hợp.
Tô Mẫn đưa hồ sơ cho Lâm Nhất Nhật, cậu tiện tay lấy một quyển hồ sơ khác, mở ra thì thấy những tấm ảnh tốt nghiệp bên trong đều rất bình thường.
Chứng tỏ chỉ có tấm ảnh kia đặc biệt.
Lâm Nhất Nhật lật qua lật lại, "Đây là năm 13."
Tô Mẫn cầm lại hồ sơ lần nữa, nhìn tấm ảnh quỷ dị nói: "Nếu tốt nghiệp năm 2013, vậy vấn đề có thể xảy ra ở năm 12 hoặc 13."
Lâm Nhất Nhật lập tức nghĩ thông suốt: "Mình đi tìm báo hai năm đó."
Bên cạnh mỗi tấm ảnh cá nhân đều có ghi lại thông tin, còn có một chút lời khen, Tô Mẫn lật qua những cái này, mở ra phía sau.
Thông tin cá nhân nằm bên bức ảnh rất bình thường
Tô Mẫn đang muốn lật qua, thì bỗng nhiên cậu thấy cái nền đằng sau trong hai tấm ảnh nhỏ đã biến thành màu trắng đen.
Giống hệt như một bức di ảnh*.
Tô Mẫn nhịn xuống cảm giác khó chịu.
Di ảnh này có phải đại biểu cho việc người đã tử vong?
Tô Mẫn lật lại những tấm ảnh phía trước, tấm ảnh có mặt vẫn bình thường, còn không mặt tất cả đã biến thành di ảnh.
Tại sao ảnh tốt nghiệp không có khuôn mặt lại biến thành di ảnh, cậu có một suy đoán lớn, đó chính là tất cả bọn họ đã chết hết rồi...
Như vậy mới phù hợp nội dung của phim kinh dị.
Lúc Tô Mẫn đang xem, cậu luôn có cảm ai đó đang nhìn chằm chằm từ phía sau, thế nhưng khi cậu ngẩng lên nhìn xung quanh thì không phát hiện ra cái gì cả.
Đèn điện thoại sáng ngời, xua đi bóng tối, cũng tách rời những vật khác, chỉ còn dư lại âm thanh lật báo.
Tô Mẫn tiếp tục cúi đầu xem.
Ngay lúc này, ánh sáng điện thoại đột nhiên biến mất, toàn bộ phòng hồ sơ lâm vào bóng tối, ba người đều có chút kinh hoảng.
Tô Mẫn lập tức xoay người: "Điện thoại di động tôi tự dưng lại tắt?"
Không ai trả lời cậu, tựa như trong này chỉ có mình cậu tồn tại.
Xung quanh quá mức yên tĩnh, mọi thứ im lặng đến đáng sợ. Điện thoại di động của Tô Mẫn đặt trên bàn, trong phòng lúc này một mảnh tối tăm, cậu chỉ có thể mò từng bước sang đó.
Lúc mò mẫm cậu luôn chú ý động tĩnh xung quanh.
Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên không có gọi cậu, chuyện này rất lạ. Dựa theo tính cách của hai người bọn họ, bây giờ phải hận không thể hét lên mới đúng.
Chân Tô Mẫn đụng phải bàn, cậu thở ra một hơi, vội vã tìm kiếm, không bao lâu cậu đã thấy di động của mình.
Còn chưa kịp mở lên, thì cậu thấy phía trước có một bóng đen.
Tô Mẫn chỉ vừa nháy mắt một cái, bóng đen kia đã biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Thế nhưng Tô Mẫn biết nó vẫn ở đó, cậu đoán có lẽ là chủ nhân của con mắt ban nãy.
Cậu nhanh chóng mở đèn pin điện thoại lên, ánh sáng lập tức phát ra.
Tô Mẫn lúc này mới quay lại, thì thấy Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên hai người đang run lẩy bẩy, ôm đầu ngồi chồm hổm trên đất.
"Ánh sáng?"
Lâm Nhất Nhật vui mừng ngẩng đầu: "Tô Mẫn, ban nãy mình gọi sao cậu không trả lời hả? Làm mình sợ muốn chết đi được, mình còn tưởng cậu đi rồi."
Tô Mẫn nghi ngờ: "Cậu gọi tôi?"
Lâm Nhất Nhật nói: "Đúng vậy, vừa nãy đèn tắt mình gọi cậu, thế nhưng cậu không đáp, mình rất sợ, sau đó..."
Sau đó hắn ngồi xổm trên đất.
Tô Mẫn cau mày, quả nhiên là quỷ làm loạn, bọn họ đều không nghe thấy tiếng gọi của đối phương, giống như bị ngăn cách bởi một không gian vậy.
Lâm Tiểu Nghiên cũng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Nơi này không an toàn, mới nãy mình cũng không nghe thấy âm thanh của Lâm Nhất Nhật..."
Bản thân cô cũng gọi, thế nhưng không nghe được âm thanh của Lâm Nhất Nhật đáp lại, thì biết mình có gọi người khác cũng không nghe thấy.
Chờ thêm chút nữa chắc điên mất.
Tô Mẫn nói: "Tôi tìm được manh mối rồi."
Cậu đang định lấy hồ sơ tới, thì phát hiện bộ hồ sơ đó đã bị rút ra một phần, ngay cách vách cậu vừa đứng.
Rõ ràng lúc trước nó vẫn nhét ở chỗ cũ.
Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu Tô Mẫn, bộ hồ sơ kia nhìn như đang bị ai đó rút ra, nhưng vì bất ngờ nên chỉ mới rút được một nửa.
Bị bất ngờ có thể vì nguyên nhân gì đây. Chắc chắn đúng lúc cậu mở điện thoại lên.
Chỉ cần lúc đó cậu quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
Tô Mẫn cảm thấy căn phòng hồ sơ này rất kinh khủng. Ban đầu xuất hiện con mắt, đến bây giờ là bóng đen và âm thanh đột nhiên biến mất.
Cậu hỏi: "Hai cậu tìm thấy manh mối nào trên báo không?"
Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên lắc đầu: "Ở trường học có nhiều loại báo lắm, hơn nữa phần lớn là tin tức xã hội, vụ án giết người cũng không ít, không có cái nào liên quan đến trường học, chúng mình còn chưa có xem___"
Lời còn chưa nói hết, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Sắc mặt Tô Mẫn lạnh xuống, "Có thể là thầy quản lý, chúng ta phải rời đi ngay lập tức."
Không thể tiếp tục ở lại nơi nguy hiểm này được.
Tô Mẫn bước nhanh tới cửa nhìn xem, cậu phát hiện âm thanh phát ra từ cầu thang bên kia, chuẩn bị đến bên này.
Dưới lòng đất có hai cái cầu thang nằm ở hai bên, mà bọn họ muốn lên trên phải đi ra hành lang.
Tô Mẫn trở lại cạnh bàn, cậu lấy di động chụp lại tấm ảnh tốt nghiệp trên hồ sơ, rồi chụp thông tin cá nhân của mấy bức di ảnh, sau đó nói: "Rời đi trước."
Còn năm đó rốt cục xảy ra chuyện gì, có lẽ bọn họ phải thăm dò từ người khác.
Lâm Nhất Nhật nói: "Mau mau nhanh, chạy mau."
Ba người chạy nhanh đến một cầu thang khác, Tô Mẫn vừa đi lên, thì thấy thầy quản lý đã xuất hiện trên hành lang.
*Di ảnh: ảnh thờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.