Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Chương 35: Anh ghen quá rồi




Buổi tối vui vẻ của Tiểu Ngôn khi được đón sinh nhật sớm với Tô Nam, vài ngày nữa nhóc lại được cô và anh tổ chức sinh nhật đúng ngày. Hạnh phúc lại được nhân đôi.
Hai mẹ con cô trở về nhà, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe ôtô quen thuộc, cô lại có linh cảm chuyện chẳng lành. Vừa bước vào nhà, Lam Yên liền nhận ra bầu không khí ấm áp mọi khi đã bị phá tan bởi sự lạnh lẽo như băng toát ra từ người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.1
- Sao anh...lại đến đây?
Giọng cô khẽ rung, rõ ràng Lam Yên  đã nói cô và bé con sẽ ngủ lại nhà ông ngoại. Nhưng anh vẫn đến đây, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Tiểu Ngôn trông thấy sắc mặt của cô không được tốt, nhóc liền tinh ý nhận ra sự căng thẳng trong ánh mắt của mẹ mình. Xem ra chỉ vừa vui sinh nhật chưa được bao lâu thì lại phải đối mặt với tình huống gay gắt đang ập đến.
- Ý em là anh không thể đến đây?
Anh chỉ vừa nói ra một câu, cô đã lập tức khẳng định chắc chắn rằng có chuyện bất ổn. Giai Nghị có một khuyết điểm trong cách cư xử với Lam Yên chính là không kiềm chế tốt cơn tức giận hay sự bất mãn. Do vậy đôi lúc lời lẽ của anh khá gắt gỏng và cọc cằn.
- Em không có ý đó. Vì anh đột ngột đến đây nên em ngạc nhiên thôi. Có chuyện gì sao?
Cuộc nói chuyện giữa cả hai dường như căng thẳng hơn sau từng giây. Anh đưa mắt nhìn nhóc nhỏ, cô liền hiểu ý anh, nhẹ nhàng nói với con trai:
- Tiểu Ngôn à, con lên phòng trước đi, mẹ có chuyện cần nói với chú.
Nhóc nhỏ nhìn thấy thái độ của anh và cô không được vui vẻ như mọi khi thì có chút lo lắng. Nhưng cậu bé hiểu chuyện nên không hỏi thêm gì cả, Kỳ Ngôn gật đầu:
- Dạ.
Hình bóng dáng của con trai đã bước lên cầu thang, anh nói tiếp:
- Em đưa Tiểu Ngôn đi chơi cùng người đàn ông khác nhưng lại nói dối anh. Sở Lam Yên, tại sao em làm như vậy? Còn hắn ta là ai hả?1
Không ngờ điều cô lo lắng nhất đã xảy ra. Lam Yên cứ ngỡ mọi chuyện sẽ trôi qua một cách suôn sẻ, nhưng rốt cuộc lại đưa sự việc vào tình huống xấu. Cô chẳng rõ vì sao anh lại biết chuyện này, ông trời đang trêu ngươi cô đây mà.
- Anh ấy là Phúc Tô Nam, bạn học của em khi ở Anh Quốc. Tiểu Ngôn rất quý anh ấy. Sắp tới Tô Nam phải đi công tác nên muốn đón sinh nhật với Tiểu Ngôn. Em...em không nói anh biết vì sợ anh sẽ ghen...
Giai Nghị chau mày, thái độ rõ ràng không đồng tình, cơn ghen khiến anh trở nên mất bình tĩnh. Lúc này Lam Yên cảm thấy rất ngột ngạt, đối diện với anh khiến cô thở cũng chẳng thể nhẹ nhàng.
- Vì sợ anh ghen nên không nói anh biết. Em thấy lý do đó có hợp lý không? Hay là vốn dĩ em muốn đi chơi riêng với hắn? Nếu không có gì mờ ám sao phải nói dối anh?1
Từng câu anh nói ra càng lúc lại càng đi xa. Lần trước anh không tin tưởng cô, lần này cũng vậy. Huân Giai Nghị thích hiểu theo cách anh nghĩ thay vì lắng nghe lời giải thích từ cô. Trong kinh doanh anh rất điềm tĩnh và quả quyết, nhưng trong tình cảm lại trái ngược hoàn toàn. Anh như thể trở thành một con người khác, cáu gắt, mất kiểm soát đến mức khiến cô phát bực.
- Giai Nghị, anh ghen quá rồi. Thực chất chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng cả. Anh có cần bực mình như vậy không?
Căn bản anh vẫn không tin là cô chỉ đơn thuần đưa Tiểu Ngôn đi chơi cùng Tô Nam. Hơn thế nữa, Giai Nghị không muốn nhìn người phụ nữ của mình đi cùng đàn ông khác, lại còn đưa con chung của cả hai đi cùng.
- Em cảm thấy bản thân gạt anh là không có gì à? Em nghĩ lại đi, là chính em ngay từ đầu đã không rõ ràng, em nói anh làm sao tin em đây?
Cả hai căng thẳng đến đỉnh điểm, Lam Yên cũng chẳng phải người giỏi kiềm nén cảm xúc, đặc biệt trong lúc đang cãi nhau.
- Là vì em sợ anh sẽ gay gắt như lúc này nên phải giấu anh. Anh không hề hiểu cho em, anh chỉ biết trách móc thôi. Giai Nghị, anh ích kỷ lắm.
Ý của Lam Yên muốn nói đến việc anh chỉ đang nghĩ cho cảm xúc của bản thân anh mà chẳng chịu hiểu cho cô. Nhưng hai chữ "ích kỷ" cô vừa thốt ra khiến anh vô tình nghĩ đến rất nhiều vấn đề, anh hiểu điều này theo hướng rất tiêu cực.
Đáng lẽ đây chỉ là cuộc nói chuyện để giải tỏa những khúc mắc, làm rõ vấn đề giữa cả hai. Nhưng vì chẳng ai chịu nhường ai, một trong hai không thể giảm bớt cái tôi của mình nên đã đưa cuộc nói chuyện thành một trận cãi nhau.
- Anh ích kỷ, đúng vậy, anh rất ích kỷ, vậy nên em cứ đi tìm Phúc Tô Nam đi. Anh làm gì hay nói gì cũng đều sai cả. Xin lỗi vì đã làm phiền em!
Nói rồi anh một nước bỏ đi, thái độ khó chịu, ánh mắt đỏ lên vì tức giận của anh thật sự dọa cho cô sợ.
Lam Yên cố nén nước mắt, trong lòng cũng chẳng dễ chịu hơn anh là bao. Huân Giai Nghị thường ngày ôn nhu, dịu dàng lại chu đáo, nhưng khi anh ghen lập tức trở nên cọc cằn, khó chịu, cứ thế này cô sẽ phát điên lên mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.