Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Chương 41: Tranh thủ một chút (H nhẹ)




Lời nói của anh đã đưa tâm trí cô đi đến bờ vực hoang mang, Lam Yên không biết rằng ngay từ đầu, cô chỉ là thỏ nhỏ từng bước bị sói dẫn dụ vào hang.
- Không cần trả tiền thuê nhà?
Suy nghĩ nhạy bén đã giúp cô phát hiện ra điều bất thường, Lam Yên vội cất lời:
- Chẳng lẽ...chẳng lẽ căn biệt thự đó...
Giai Nghị biết cô muốn nói đến điều gì, hôm nay anh cũng muốn nói rõ với cô về việc này, anh gật đầu:
- Phải, căn nhà đó là của anh.
Thông tin này khiến cô chẳng biết phải phản ứng thế nào. Bây giờ ngẫm lại cô mới nhận thấy điều bất thường. Vậy ra ngay từ đầu người anh họ Trịnh Uy đã thông đồng với Huân Giai Nghị mà gạt cô. Thảo nào giá thuê nhà lại rẻ như vậy, nhưng vì có Trịnh Uy đứng ra đảm bảo và khẳng định chủ cho thuê là bạn thân của anh ấy nên cô cũng không thắc mắc gì thêm.
- Thì ra ngay từ đầu mọi chuyện là dụng ý của anh?
Bầu không khí bỗng trầm xuống, chẳng hiểu sao anh lại sợ cô sẽ giận vì ngay từ đầu anh đã không cho cô biết sự thật. Nhưng vì Giai Nghị lo lắng nếu trước đây cô biết căn biệt thự đó là của anh thì sẽ không chịu thuê.
- Anh muốn em có chỗ ở ổn định mà không phải lo về kinh tế. Vì thời điểm đó anh sợ rằng nếu để em biết chủ nhà là anh, em sẽ nghĩ đến chuyện năm xưa giữa chúng ta mà không chịu thuê nhà.
Thật ra trong lòng cô không hề buồn bực, ngược lại còn thấy rất hạnh phúc khi biết Giai Nghị đã quan tâm đến cô như vậy. Sau khi hồi phục trí nhớ, anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô, người đàn ông tốt thế này thì cô lấy lý do gì để hờn dỗi anh đây.
- Em có giận anh không? Vì anh...đã giấu em sự thật.
Cô có chút ngập ngừng, đột nhiên đối mặt với chuyện này nên Lam Yên hơi khó xử.
- Không đâu, sao em lại giận anh trong khi anh làm như vậy vì muốn tốt cho em. Ngược lại em còn phải cám ơn anh. Nếu không có anh, em và con sẽ chẳng thể có được chỗ ở tốt như vậy.
Giai Nghị nắm lấy tay cô, cả hai dùng bữa thì ít nhưng phát cẩu lương lại nhiều.
- Căn biệt thự đó, anh sẽ sang tên cho em.
Món quà này có vẻ như vừa đột ngột lại thêm giá trị quá lớn, trong phút chốc Lam Yên có chút e dè.
- Chuyện này...căn nhà đó giá trị như vậy, em không thể nhận được. Anh để con và em ở đó là tốt lắm rồi.
Anh biết rõ cô không phải người ham của cải vật chất, nhưng lời nói này khiến anh cảm thấy giữa cả hai có chút xa cách.
- Trước sau gì chúng ta cũng kết hôn với nhau, em cứ coi như đây là sính lễ sớm là được rồi.
Anh đã nói như vậy thì cô cũng không biết phải phản đối thế nào nữa, thôi thì mọi chuyện cứ theo quyết định của anh. Ban đầu khi về nước cô còn lo nếu hồi hương không về Anh Quốc nữa thì sẽ chẳng đủ tiền mua một căn nhà khang trang nên mới nghĩ đến chuyện thuê nhà rồi tính sau. Nào ngờ bây giờ được anh trao hẳn cho cô một căn biệt thự. Quả thật có phần không cần gì lo.
- ----------------------------------
Về phòng nghỉ ngơi anh lại bảo muốn đi tắm, còn muốn rủ cô tắm cùng, Huân Giai Nghị thật không biết xấu hổ là gì.
- Em à, anh quên mang đồ vào rồi, lấy giúp anh đi.
Giọng nói nam tính từ phòng tắm vang vọng ra, cô rời khỏi giường, mở tủ chọn đại một bộ áo vest cho anh. Giai Nghị ưa sống sạch sẽ thật, mỗi ngày anh phải tắm đến vài lần, hôm nào trời nóng cô lại thấy anh tắm nhiều hơn nữa.
Chưa kịp quay người lại, Lam Yên cảm nhận vòng tay rắn rỏi đang ôm lấy eo cô, Huân Giai Nghị muốn hù cô giật mình ngất xỉu đây mà. Anh bước đến nhẹ nhàng đến mức cô chẳng hề hay biết.
- Anh...sao không ở yên trong phòng tắm?
Cô quay người nhìn anh, người đàn ông hở hang này chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm lớn che chắn thân dưới, rõ ràng anh đang muốn quyến rũ cô. Lam Yên chuyển ánh nhìn sang hứa khác, trông vẻ mặt ửng đỏ của cô khiến anh chợt bật cười.
Biết anh đang trêu mình, cô đánh nhẹ vào ngực anh:
- Anh cười cái gì chứ? Tự nhiên lại đi ra đây.
Giai Nghị cầm lấy bộ áo vest trên tay cô rồi tiện tay để sang một bên. Bất chợt anh bế thốc cô lên, nhẹ nhàng bước ghế sofa rồi ngồi xuống.
- Anh nghĩ chúng ta nên tranh thủ một chút.
Cô ngồi trên đùi anh, hai mắt to tròn long lanh ẩn hiện vẻ bối rối. Lam Yên cảm nhận được sự nguy hiểm, có chút lo lắng nên muốn rời khỏi ghế. Tuy nhiên anh vẫn nhanh hơn cô một nhịp, Giai Nghị vội ôm chặt lấy eo cô giữ chặt, bàn tay còn lại hư hỏng mơn trớn đôi chân dài nuột nà. Bây giờ cô dù muốn thoát cũng chỉ đành hết cách.
Hai ánh mắt va vào nhau ở khoảng cách rất gần. Anh ngước mặt, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Bốn cánh môi đan vào nhau, chốc lát đã trở nên cuồng nhiệt khó kiểm soát. Bàn tay nghịch ngợm kéo váy của cô lên cao, không chút nhân nhượng đã chạm vào nơi tư mật. Cô khẽ nhíu mày, nhưng lúc này cơ thể đã bị anh khống chế chẳng thể kiểm soát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.