Giờ nghỉ trưa, hai vợ chồng cô cùng nhau đến quán mỳ đã mở cách đây năm mươi năm, được truyền qua nhiều đời và rất nổi tiếng. Giai Nghị chưa từng ăn ở những quán bình dân, mộc mạc thế này. Bàn gỗ, ghế gỗ được đặt trong ngôi nhà nhỏ, phía trước là tủ kính lớn đựng những dụng cụ nấu ăn, khói từ nồi nước dùng nóng hổi liên tục tỏa ra, ngồi từ bàn ăn có thể thấy rõ vị trí người bán đang nấu nướng.
Dù lúc nhỏ anh không có được sự yêu thương, chăm sóc của mẹ, tuy nhiên Giai Nghị lại được Huân lão gia hết mực cưng chiều, muốn gì được đó. Trước đây anh chẳng khi nào ghé ăn ở những hàng quán vỉa hè, nơi anh thường lui tới khi bụng đói chỉ toàn là nhà hàng sang trọng.
Tuy nhiên không phải vì vậy mà anh tỏ ra cao sang, Giai Nghị vẫn có thể ăn ở những hàng quán bình dân với vợ, chỉ cần cô muốn thì anh luôn sẵn sàng đi cùng cô.
Trái ngược hoàn toàn với cuộc sống xa hoa của anh, Lam Yên sinh ra trong gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Vậy nên những quán xá lề đường là nơi quen thuộc để cô lui tới mỗi khi nhận được tiền tiêu vặt là vài đồng lẻ.
- Quán này bắt đầu bán từ lúc ba em còn nhỏ đến tận bây giờ. Em thích nhất là mỳ ở quán này. Ngon không tả nổi.
Trông vẻ mặt hào hứng của cô, Giai Nghị chợt nhận ra những điều mộc mạc và đơn thuần thế này lại khiến cô hạnh phúc hơn cả việc được anh mua cho đồ hiệu hay khi anh đưa cô đến nhà hàng sang trọng dùng bữa. Lam Yên vốn dĩ là là một người con gái giản dị, cô không cần những thứ xa hoa chỉ cần cùng người mình yêu làm những điều giản đơn. Tuy không cao sang cầu kỳ nhưng lại yên bình, viên mãn.
- Nếu vậy anh sẽ thường xuyên đưa em đến đây ăn. À, lần sau chúng ta sẽ đưa cả Tiểu Ngôn đi cùng.
Cô nở nụ cười tươi, ánh mắt chứa đầy sự hạnh phúc.
- Mà phải xem có hợp khẩu vị của anh không đã. Em từng đưa Tiểu Ngôn đến đây ăn rồi, con cũng rất thích.
Vừa lúc người phục vụ bưng thức ăn đến đặt lên bàn, mùi hương từ món mỳ sực nức vào mũi, tuy chưa ném qua nhưng lại cảm thấy hấp dẫn vô cùng.
- Trông ngon thật.
Nghe lời khen từ anh, cô liền lấy thìa và đũa cho chồng:
- Anh nếm thử xem.
Cả hai chưa kịp cầm đũa gắp thức ăn thì đã thoáng giật mình khi nghe thấy tiếng chửi rủa ồn ào từ một thực khách của bàn bên cạnh:
- Mắt mũi cô để đâu vậy hả? Bẩn hết áo tôi rồi. Nếu đui thì đừng làm phục vụ.
Ngay sau tiếng quát tháo nặng nề là giọng nói van xin với sự run rẩy từ nữ nhân viên vừa lỡ tay làm đổ ly nước uống lên người khách.
- Tôi xin lỗi...tôi không cố ý, là tôi bất cẩn làm đổ nước, xin lỗi chị.
Nữ thực khách vẫn không có ý định bỏ qua, trông cô ta chanh chua và có vẻ như đang được nước sấn tới.
- Cô nghĩ xin lỗi là xong à, hỏng hết áo của tôi rồi này.
Nhân viên hoảng sợ, liên tục cúi đầu xin lỗi:
- Tôi sẽ đền cho chị, mong chị bỏ qua, xin đừng làm lớn chuyện.
Chủ quán thấy ồn ào cũng vội bước đến:
- Cô à, có gì từ từ nói, là nhân viên của tôi bất cẩn. Xem như tôi thay mặc cô ấy xin lỗi cô.
Tuy người chồng đứng bên cạnh bảo người phụ nữ kia hãy dĩ hòa vi quý, tuy nhiên cô ta vẫn mồm mép đanh đá mà cự cãi đến cùng.
- Xin lỗi là xong à? Còn cô nữa, cô biết áo này bao nhiêu tiền không? E rằng tiền lương cả năm của cô cũng chẳng đền được.
Sự ồn ào của sự việc khiến những người xung quanh chú ý, vợ chồng cô cũng không thể tránh khỏi tò mò mà hóng chuyện. Chợt Lam Yên nhíu mày, miệng bất giác thốt lên:
- Tiêu Diệu Hinh...
Nghe cô gọi tên ai đó, anh ngạc nhiên cất lời:
- Người em vừa nói đến là ai vậy?
Cô vội đứng dậy, nhanh chân bước đến cạnh nữ nhân viên phục vụ:
- Tiêu Diệu Hinh có phải chị không?
Nghe ai đó gọi tên mình, cô ấy vội quay lại, nhìn thấy cô, Tiêu Diệu Hinh bất ngờ lẫn xấu hổ đến mức chẳng màn đến sự việc đang xảy ra mà lập tức bỏ chạy, để mặc phía sau là giọng nói của nữ thực khách không ngừng chì chiết:
- Này cô đi đâu vậy hả? Tôi còn chưa nói mà! Đâu ra cái thói làm đổ nước lên người khác rồi bỏ chạy vậy hả?
Lam Yên vội đuổi theo, chỉ được một đoạn thì Tiêu Diệu Hinh đã bị cô nắm tay giữ lại:
- Thì ra chị ở đây, mấy năm qua chị đã đi đâu? Ba và mẹ kế rất lo cho chị đó.
Bây giờ trông Tiêu Diệu Hinh rất thảm, cô ấy ăn mặc bình dân, dáng vẻ lam lũ, tiều tụy, khác hẳn vẻ kiêu ngạo, tỏ ra sang chảnh, khinh người của trước đây.
Vì hổ thẹn và mặc cảm trước bộ dạng hiện tại của chính mình, Tiêu Diệu Hinh vội hất tay Lam Yên ra:
- Không phải, cô nhận nhầm người rồi.
Cô thừa biết lời nói này không phải sự thật, người có lòng tự tôn cao như chị kế thì đương nhiên không muốn bị cô nhìn thấy hình ảnh đáng thương hiện tại của cô ấy.
- Nếu tôi nhận nhầm thì sao chị lại bỏ chạy? Rõ ràng chị vẫn đang sống trong thành phố, nơi chị làm việc cũng cách nhà không xa, sao chị không trở về gặp mẹ chị?