Lạn Kha Kì Duyên

Chương 138: Uyên ương đẹp mộng, thần tiên chẳng màng




Dịch: Đô Đô bé bỏng
Biên: Mèo Bụng Phệ
Câu nói này của Kế Duyên là thổi phồng có chọn lọc. Vốn dĩ, hắn chẳng hề rõ ràng lắm về thực lực thật sự của Thổ Địa công tại thủ phủ Đại Trinh, có chăng chỉ là thành công cướp người từ trong tay ông ta mà thôi.
Kế Duyên nói thế, chủ yếu là muốn nhắc nhở cô gái này một câu. Chính hắn đã cứu cô ta về, và hắn có đủ khả năng cướp người từ trong tay Thổ Địa. Do đó, nàng không nên khơi lên xung đột không cần thiết.
Cô gái vẫn chỉ là yêu vật, lại liên tục bị đuổi giết như thế, nếu nhất thời mất bình tĩnh, nghĩ Kế Duyên là kẻ địch rồi nổi điên liều mạng, chắc chắn sẽ khiến Thành Hoàng và Thổ Địa phát hiện ra nơi này. Từ đó, Kế Duyên ắt hẳn chịu liên lụy.
Khi Kế Duyên ngoái đầu quan sát yêu nữ Bạch Nhược này, thì chỉ còn lại duy nhất một nàng Bạch Nhược tại tầng lầu này. Chiếc đuôi trên sàn phòng đã nhập vào bản thể của nàng ta rồi.
Trong khi đó, Bạch Nhược ngẩn người trong thoáng chốc, rồi quỳ rạp trước mặt Kế Duyên.
"Tạ ơn tiên trưởng đã cứu giúp. Dù Bạch Nhược có chết cũng không bao giờ quên đại ân của ngài. Nếu ngài có việc gì cần Bạch Nhược ra sức, dù làm thân trâu ngựa, tiểu nữ cũng vui vẻ nhận lời sai bảo!"
Tại đất Đại Trinh này, tập tục quỳ lạy vẫn có, nhưng hiếm khi được dùng. Dù một dân thường gặp quan lớn, trừ khi là tội phạm, không thì chẳng cần quỳ. Ngay cả trong các ngôi miếu thờ, luôn có bồ đoàn đặt trước tượng thần, nhưng đa phần người đến thắp hương chỉ đứng vái, trừ khi thỉnh cầu việc hệ trọng mới cúi đầu quỳ lạy.
Theo tục lệ, động tác quỳ lạy chính thức chỉ xuất hiện trong lễ thành hôn. Khi đó, đôi phu thê quỳ lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ hoặc người đại diện cho cha mẹ.
Hiện tại, do Kế Duyên cứu mạng của Bạch Nhược, nàng ta lập tức quỳ lạy, cám ơn ân nghĩa cứu mạng lớn bằng trời này, vốn dĩ là thỏa đáng. Hơn nữa, lời lẽ của nàng cũng rất chân thành.
Ngay lúc nàng ta quỳ lạy, Kế Duyên tranh thủ khoảnh khắc ngắn ngủi ấy để mở rộng hai mắt, bèn nhìn thấy một con nai trắng ẩn tàng mờ ảo dưới thân xác phụ nữ kia.
"Ha ha, chẳng trách sao đoạn đuôi này lại ngắn đến thế, ta còn đang suy nghĩ xem nàng là loại yêu quái gì, hóa ra là một nàng nai trắng!"
Ban đầu, Kế Duyên trông thấy một cái đuôi ngắn, cũng chẳng rõ đó là loại động vật gì, có lẽ là sóc, chuột vàng, sói... Dù gì đi nữa, hắn chưa từng trông thấy đuôi nai ở kiếp trước lẫn kiếp này, nên đến tận bây giờ mới biết rõ chân tướng của con nai trắng này.
Bạch Nhược nghe thấy thế bèn run nhẹ, vẫn quỳ chẳng dám đứng lên. Nàng không biết mục đích của vị tiên trưởng này khi ra tay cứu nàng; có lẽ nàng vừa thoát khỏi hang hổ, lại nhập đầm rồng.
"Đứng lên đi! Ta không cần nàng làm trâu làm ngựa. Trước tiên, nàng trả lời ta một vài câu hỏi đã!"
Bạch Nhược ngẩng đầu lên, ngồi thẳng lưng nhưng vẫn trong tư thế quỳ chân ấy. Nàng có vẻ thấp thỏm chờ đợi câu hỏi của Kế Duyên khi trông thấy vẻ cười cợt của hắn.
"Bạch cô nương, kể ta nghe lai lịch của nàng, rồi nói sơ về hoàn cảnh tương ngộ của nàng và Chu Niệm Sinh. Tại sao lại yêu nhau, gần gũi nhau? Thật ra, ta là một người rất thích nghe chuyện xưa đấy!"
Bạch Nhược nhìn Kế Duyên, trông thấy vẻ mặt thành thật của hắn.
Im lặng một hồi để giữ cõi lòng bình tĩnh, nàng ta bắt đầu nhớ lại, sau đó dần dần mở lời.
Cơn gió đông lạnh giá thổi ngang tầng lầu các, lùa vào những cánh cửa lớn, khiến những tấm vải mành khẽ đong đưa, trêu đùa những sợi tóc mai của Bạch Nhược bay phấp phới.
"Hơn sáu mươi năm trước, có một vị đại yêu tại dãy núi Nam Hoang đã đánh cắp một lô Đạo Huyền đan của Thiên Cơ các bằng một thủ đoạn nào đó. Thế rồi, kẻ đó vẫn bị các vị Tiên nhân trong Thiên Cơ các tính ra, rồi bọn họ cưỡi mây đuổi thẳng đến Nam Hoang. Khi ấy, còn có hai vị Kiếm tiên của Trường Kiếm sơn xuất hiện, lại thêm các vị Tiên nhân của Thiên Cơ các tính toán, dĩ nhiên vị đại yêu kia không thể trốn thoát. Cuối cùng, kẻ đó bị Thiên Cơ các bắt về, chẳng biết sau này bị giết hay bị nhốt vào Tỏa Yêu tháp nữa..."
Bạch Nhược do dự một chút, rồi nói tiếp.
"Có điều, sau nhiều năm vẫn có Tiên nhân của Thiên Cơ các đến ngọn núi ấy tìm kiếm. Tiếp theo, một lời đồn đãi xuất hiện trong thiên hạ, rằng lô Đạo Huyền đan kia vẫn chưa được tông phái ấy thu hồi. Đó cũng là lý do của sự hỗn loạn trong quần yêu tại Nam Hoang sau này. Đúng thật có một số loài yêu quái nuốt loại đan dược ấy vào, liền tăng tiến đạo hạnh, thế rồi tự xưng Yêu vương. Thời gian hai mươi năm trôi nhanh, loạn càng thêm loạn. Dưới vầng ma diễm có yêu khí ngút trời, hung hăng ngang ngược kia, thậm chí có những quần thể yêu ma gây ra loạn lạc tại những quốc gia nhỏ gần khu vực Nam Hoang, dẫn đến nhiều chuyện thảm khốc, đau đớn... Cuối cùng, quả báo kéo đến! Sơn thần tại Hành sơn nổi giận, cùng vài thế lực Tiên phủ ra tay, thậm chí Minh vương của Phật Môn cũng hiện thân, đánh cho bầy yêu run sợ, bỏ chạy tứ tán..."
Theo lời kể chậm rãi của Bạch Nhược, Kế Duyên liền chau mày. Nàng ấy miêu tả khá kĩ càng, hắn lại dùng pháp nhãn kết hợp với ý cảnh sơn hà để vẽ lại bức tranh ngày ấy. Đó là một cảnh tượng của bầy yêu ma kiêu ngạo, dang rộng cánh tung bay giữa trăm ngàn dặm Nam Hoang. Từng con yêu thú chỉ chăm chăm tu luyện một mình, nay náo động vì một lô Đạo Huyền đan, khiến ma diễm phủ kín bầu trời, yêu khí dày đặc.
Ấy thế mà, cuối cùng bọn yêu ma hừng hực khí thế ấy lại bỏ chạy khắp nơi, chẳng biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Kế Duyên bỗng dưng nghĩ đến thẻ bài gỗ trong người mình, bèn nhận ra nội dung trong nó chỉ rõ một tín hiệu xấu.
"Vì tiểu nữ sợ bị liên lụy quá nhiều vào chuyện này, bèn băng qua trăm ngàn dặm giữa rừng thiêng nước độc, trốn tới Đại Trinh. Lúc đó, tiểu nữ bị thương rất nặng, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, chẳng dám lảng vảng hại người... Sau đó, tiểu nữ gặp Chu lang đang trên đường lên kinh ứng thí, bèn dùng mỹ nhân kế để trà trộn vào đoàn xe ngựa của huynh ấy. Thật ra, lúc đó tiểu nữ muốn lẫn trốn các vị thần linh của Đại Trinh, cũng có ý đồ xấu xa một chút..."
Từ đầu đến giờ, Bạch Nhược đang miêu tả xuất thân của mình. Hiện tại, đã đến giai đoạn mà mối tính giữa người và yêu chớm nở.
"Khi đó, vị thư sinh họ Chu rất thú vị, rõ ràng là thèm thuồng tiểu nữ đến chảy nước dãi, vậy mà không dám chạm vào tiểu nữ, cứ khăng khăng phải cưới hỏi đàng hoàng..."
Một vẻ dịu dàng xuất hiện trên gương mặt của Bạch Nhược.
"Huynh ấy đối xử với tiểu nữ rất tốt. Tiểu nữ vốn là yêu mị, chưa từng cảm nhận được ai đó quan tâm và tình cảm chân thành. Huynh ấy còn tiêu tốn tiền bạc để mua các loại kỳ trân, dị thảo cho tiểu nữ. Hành động đó khiến tiểu nữ mê đắm, một lần nọ, vì bất cẩn mà sơ sót,..."
Nói đến đây, Bạch Nhược tỏ vẻ giận dỗi, lại mỉm cười hạnh phúc. Biểu hiện ấy càng khiến Kế Duyên hiếu kỳ hơn.
"Vẫn tưởng rằng sẽ hù Chu lang một trận điếng hồn, nhưng tiểu nữ không hề nghĩ rằng sẽ ra tay giết huynh ấy, mà chọn cách ầm thầm rời đi. Chẳng ngờ tên ngốc kia lại... Huynh ấy chỉ ngạc nhiên trong thoáng chốc, thậm chí chẳng hề la hét lên gì cả, mà hỏi tiểu nữ rằng, "yêu quái có thể sinh con cho huynh được không..." hì hì..."
Bạch Nhược không thể kiềm chế được mình, mà cười lên, gương mặt lại ửng hồng đôi chút.
Kế Duyên lại có cảm giác không thể tin nổi, chẳng ngờ cái thân già sức yếu Chu Niệm Sinh ấy lại can đảm đến thế. Đây là lớn gan, hay ngu si? Vậy ra, gã đó còn cao cường hơn Hứa Tiên một bậc à?
"Lúc đó, câu hỏi của huynh ấy làm tiểu nữ sững sốt hơn nửa ngày... Trong đêm đó, tiểu nữ liền hiểu một điều. Tiểu nữ và huynh ấy đã chung chạ hơn nửa năm, Chu lang đã phát hiện ra điểm lạ thường của tiểu nữ rồi. Ban đầu, huynh ấy cũng sợ, nhưng sau khi phát hiện tiểu nữ không muốn hại huynh ấy, thì huynh ấy càng dịu dàng hơn, cũng không còn sợ hãi nữa. Sự tình đêm đó chỉ làm huynh ấy ngạc nhiên một chút rồi thôi..."
"Sau khi biết tiểu nữ chỉ là một con nai trắng, Chu lang vừa bất ngờ, lại mừng rỡ. Huynh ấy nói rằng, nai trắng là vật may mắn tại quê quán. Huynh ấy còn kể chuyện người lạc đường trong núi sâu, khi thấy nai trắng bèn tìm được đường ra nữa. Thế đấy, đúng là huynh ấy không hề sợ tiểu nữ..."
Vẻ mặt của Bạch Nhược vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc năm đó, dường như đến hiện tại nàng ấy vẫn không hiểu vì sao Chu Niệm Sinh biết nàng là một con nai trắng thì không hề sợ hãi.
Cơ mà, Kế Duyên có sự phỏng đoán riêng của hắn. Đó có thể là lý do mà Chu Niệm Sinh tự huyễn hoặc, tạo ra một cái cớ, để vịn vào đó mà không sợ hãi Bạch Nhược.
"Sau lần ấy, Chu lang không qua được kỳ thi hội, bèn thành hôn với tiểu nữ, rồi định cư tại kinh thành..."
Ngoài vẻ hạnh phúc, dường như Bạch Nhược xen lẫn chút thương tâm.
"Huynh ấy không biết, tiểu nữ cũng không hiểu, vì không chịu tiết chế sau tân hôn, đã tổn thương đến nguyên khí của Chu lang..."
Lúc này, Kế Duyên bèn xen ngang, hỏi một câu.
"Là vì nhận ra sau đó, nên ông ta mới cưới một vị thê thiếp khác ư?"
Bạch Nhược sững sờ, lắc đầu.
"Thế thì không phải. Do tiểu nữ mang thân thể yêu quái, không thể sinh con trai cho Chu lang, nên xúi giục huynh ấy cưới một cô gái người phàm. Tục ngữ có câu, ba tội bất hiếu, tội không có con nối dòng là lớn nhất. Vì thế, tiểu nữ không muốn dòng dõi của nhà họ Chu đoạn tuyệt."
Thì ra là nguyên nhân này.
"Độ chừng bảy, tám năm sau, tiểu nữ bèn nhận ra một chuyện bất thường. Mặc dù tiểu nữ chưa bao giờ làm chuyện gì có hại đến huynh ấy, lúc chăn gối cũng cố hết sức bảo vệ Chu lang, giấu kín yêu khí, không để huynh ấy nhiễm phải, nhưng huynh ấy vẫn bị hao tổn nguyên khí, giảm mạnh tuổi thọ. Khi ấy, tiểu nữ còn lo sợ hơn thời gian sinh sống tại Nam Hoang, bắt đầu bôn ba khắp nơi, tìm phương pháp chữa trị cho huynh ấy..."
Câu chuyện này cũng không quá dài, cả mạch truyện cũng khá bình thản. Chỉ có mỗi đoạn kết của câu chuyện, đưa hồn nhập Âm Ti, mới được xem là phần hấp dẫn nhất mà thôi.
Ấy thế mà, Kế Duyên lại nghe say sưa. Câu chuyện xưa về mối tình của Bạch Nhược quả đúng là một mối tình giữa người và yêu, thậm chí còn không được xem là tình yêu bi kịch, mà là tình yêu kết thúc có hậu.
Ngay cả trong phàm trần, hắn tự hỏi, có bao nhiêu cặp vợ chồng yêu thương nhau sâu đậm như Bạch Nhược và Chu Niệm Sinh đây?
Sau khi Bạch Nhược kể xong, nàng liền nhìn thẳng về nơi tọa lạc của Âm Ti tại kinh thành này. Chẳng rõ vì sao nàng lại cái giác hơi mất mác khi kể xong câu chuyện này? Có lẽ, nàng không nên trốn chạy như ban nãy, sẽ tốt hơn ư?
Càng nghĩ như thế, nàng càng thấy khó chịu trong lòng.
"Một câu chuyện khá hay đấy! Ta cảm thấy một mình ta biết về câu chuyện này sẽ rất đáng tiếc, không nên để nó biến mất trong dòng lịch sử nha!"
Kế Duyên nói ra một câu đầy cảm xúc, thầm nghĩ liệu mình có nên thay đổi đôi chút, rồi nhờ Doãn phu tử ghi chép thành "Nhược Nương truyện” chăng?
Vừa nghĩ thế, sau khi định thần nhìn lại, hắn thấy Bạch Nhược lại quỳ sát trước người mình. Tư thế của nàng ta rất cung kính, không muốn đứng dậy.
"Bạch Nhược cô nương, nàng làm gì thế?"
Bạch Nhược dập đầu mạnh vào sàn gỗ, vẫn không đứng dậy.
"Thưa tiên trưởng. Bạch Nhược biết ngài là người có đại thần thông, đại pháp lực. Cả một đời này, tiểu nữ từ bỏ chuyện tu hành, cũng chẳng mong đắc đạo!"
Cô gái ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
"Tiểu nữ muốn đến miếu Thành Hoàng tại Âm Ti của Kinh Kỳ phủ. Van xin ngài, dẫn tiểu nữ đến đó đi! Lúc nãy, tiểu nữ đã bỏ trốn. Nếu tự thân tiểu nữ đến đó lúc này, chắc chắn bị bọn họ đánh cho hồn phi phách tán. Van xin ngài dẫn tiểu nữ đến đó, khẩn cầu ngài nói giúp một lời với Thành Hoàng đại nhân, cho tiểu nữ có thể ở bên cạnh Chu lang đến khi chàng ấy hao tổn hết âm thọ. Đến thời điểm đó, họ muốn luyện yêu hồn của tiểu nữ cũng được, hay muốn xử trí cách nào, tiểu nữ đều cam lòng!"
... Đùng đùng đùng...
Cô ta dập đầu lần thứ hai, nện rất mạnh, khiến âm thanh va chạm vào ván gỗ vang lên dồn dập.
"Bạch Nhược biết mình yêu cầu quá mức, nhưng tiểu nữ biết chẳng ai có thể giúp được mình! Vì thế, tiểu nữ chỉ còn cách van cầu tiên trưởng ngài, cầu xin ngài, cầu xin ngài mà..."
... Đùng đùng đùng...
Kế Duyên ngẩn người, liền chẳng biết xử lý như thế nào ngay lúc này, cũng chẳng biết trả lời cô gái ra sao. Tuy nhiên suy nghĩ đầu tiên trong đầu Kế Duyên không phải là có nên dính dáng vào chuyện phiền phức trong thỉnh cầu ra mặt nói chuyện với Thành Hoàng hay không, mà hắn đang lẩm bẩm một câu.
"Cùng trăng đối bóng triền miên,
Uyên ương đẹp mộng, thần tiên chẳng màng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.