Lạn Kha Kì Duyên

Chương 149: Điềm lành




Dịch: Cua Đá
Biên: Mèo Bụng Phệ
Trong lúc khách khứa đang nâng ly cạn chén, Tấn Vương lặng lẽ đến bên cạnh Lý Mục Thư.
- "Lão sư, phụ vương ta tới chỗ ta thế này, liệu có phải do đại ca ta làm người mất hứng không..."
- "Suỵt... Tấn Vương điện hạ, người đừng nói nữa, cứ xem như không biết gì cả".
Lý Mục Thư đưa mắt nhìn Hoàng đế. Tuy lão hạ giọng rất thấp, nhưng lời nói nặng tựa ngàn cân khiến Tấn Vương không thể không nghe.
- "Phải rồi, Doãn Giải nguyên, ngươi đến nhà bổn vương dự tiệc đã quen chưa?"
Tấn Vương nhìn sang Doãn Triệu Tiên đang ngồi bên cạnh Lý Mục Thư, thấy tay nho sinh này cũng không đến nỗi rụt rè khép nép mà đang hạ đũa xuống chắp tay tạ lễ với mình.
- "Đa tạ điện hạ cho mời, vốn là mỹ thực mỹ tửu, chỉ là cái ghế này nóng quá làm tiểu sinh có phần hoảng hốt không yên thôi..."
Tấn Vương không ngờ Doãn Triệu Tiên còn có thể dí dỏm hồi đáp như thế bèn vui vẻ gật đầu.
- "Doãn Giải nguyên đừng câu nệ, khắp kinh thành này từ bách tính tới phụ hoàng đều đã rõ tính nết ta. Bạn bè ta mời dự tiệc nhà đều chẳng phải quan lớn gì, nên không tính là kết bè kéo cánh. Ngươi còn là thân áo vải lại càng chẳng ảnh hưởng".
Nghe được câu này từ miệng Tấn Vương, Doãn Triệu Tiên sởn gai ốc, nhưng ít ra cũng cảm thấy an lòng.
- "Ha ha, mà nói đến ghế nóng, ắt hẳn tiên sinh kể chuyện bên kia trải nghiệm sâu sắc hơn ngươi nhiều".
Nghe vậy, Doãn Triệu Tiên thừa dịp nhìn sang tiên sinh kể chuyện đang ngồi cách đó bảy tám trượng, thấy y đang ngồi sau chiếc bàn, trà không dám uống. Hoàng đế đang ngồi đối diện y vốn dĩ không hề biết trong gia yến này còn có hai vị thần tiên, nên cứ theo lối tư duy người trần mắt thịt hỏi tiên sinh kể chuyện về những việc phàm nhân sẽ trải qua sau khi chết.
- "Vương tiên sinh, người ta sau khi chết phải chăng sẽ xuống Âm Ti? Âm Ti ở phương nào?"
Tiên sinh kể chuyện tên Vương Lập này đối mặt với Hoàng đế một lúc đã cảm thấy mệt mỏi hơn cả biểu diễn kỹ nghệ kể truyện mấy trận liền, mà trọng điểm là y sợ vua như sợ cọp, không dám nói sai nửa lời.
- "Bẩm Thánh thượng, tại hạ từng nghe nói Âm Ti là nơi hồn phách cư ngụ. Phàm nhân trước lúc chết sẽ có Âm sai đến dẫn đường. Còn vị trí cụ thể, kẻ phàm nhân như tại hạ không rõ, chỉ nghe nói có quan hệ với chỗ ở của các vị Thành Hoàng. Truyền thuyết dân gian kể lại: các Phán Quan các ti, bộ ở miếu Thành Hoàng sẽ bình phán công, tội của người chết lúc sinh tiền rồi mới xác định nhân quả".
Hoàng đế vuốt râu, nhấp hết rượu trong chén, tuy trong lòng đã chạy loạn như nai nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh tươi cười, lại hỏi tiếp:
- "Quả nhân đọc không ít sách sử, Thành Hoàng các nơi đa phần do hương thân sùng bái mà lập miếu, cũng có quan viên tài đức sau khi chết được Hoàng triều sắc phong. Năm xưa tiên tổ Chính Nguyên Đế cũng từng hạ chiếu lệnh Thành hoàng hiện thân, nhưng trong miếu toàn là tượng đất sét, lấy đâu ra chính thần xuất hiện".
Lúc này Vương Lập cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải. Y bôn ba tứ phương sưu tầm truyện cũ, hiểu biết tuy không cạn nhưng nào dám phán xét Hoàng đế, cũng không dám bình luận Thành Hoàng.
Hoàng đế lại hỏi Tiên Sơn nổi tiếng trong truyền thuyết có chân tiên hay chăng? Biển rộng sông dài liệu có Long Cung chăng? Có cách nào để tiên trưởng hiện thân một lần chăng? Những câu hỏi này, dẫu tiên sinh kể chuyện hiểu biết sâu rộng, nói chuyện sinh động tới cỡ nào thì cũng chỉ là phàm nhân, đâu thể khiến cho Hoàng đế hài lòng.
Lại hỏi han thêm một lúc thì rốt cục Hoàng đế cũng giải thoát cho Vương Lập, sai người đem bình phong để lại chỗ cũ để y tiếp tục kể chuyện xưa.
Kế Duyên và lão Long thì ngược lại, từ bàn tròn tiến ra sau tấm bình phong nhìn tiên sinh kể chuyện mồ hôi ướt đẫm như mưa giữa tiết đại hàn.
Lão Long vừa cười vừa nói:
- "Tay họ Vương này cũng coi như là kiến thức rộng rãi trong giới phàm nhân, chuyện quỷ thần chuyện yêu ma y đều trả lời trôi chảy, biết được kha khá đấy".
Những câu hồi đáp lấp lửng nước đôi của tiên sinh kể chuyện tuy làm cho Hoàng đế không hài lòng nhưng lại khiến Kế Duyên và Lão Long phải nhìn y bằng con mắt khác. Ví dụ chuyện "Dã quỷ" quấn người xin "nước cơm", chuyện "Bát cháo cắm chiếc đũa" hay phương thức đi tựa lưng vào tường đều được y nói rất có lý.
Kế Duyên cũng cười cười.
- "Tiếc là Hoàng đế chỉ một lòng muốn hỏi cách đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão chứ không phải thực sự muốn biết mấy cái tiểu đạo dân gian này!"
- "Khà khà, trăm lợi trên thế gian đều thu về tay hãy còn chưa đủ, chẳng phải là chỉ quân vương chốn nhân gian sao!"
Lão Long buông một câu tiếp lời, không hề mang ý châm chọc mà chỉ là trần thuật lại sự thật.
Vì Hoàng đế trở lại yến tiệc nên hậu trù nhanh chóng chuẩn bị các món ăn mới dâng lên.
Phong tục đón giao thừa ở Đại Trinh vốn có từ lâu. Gia yến ở Tấn vương phủ gồm có phần hội như mỹ thực mỹ tửu, có phần lễ như ca kỹ kể chuyện, kéo dài đến giờ Tý thì nhà bếp cũng bận rộn qua giao thừa, bởi luôn phải đảm bảo có thức ăn nóng sốt phục vụ Vương gia cùng Thánh thượng.
Đến cuối giờ Hợi, Kế Duyên cảm thấy khí tức trong thiên địa xoay chuyển, quả nhiên thời khắc tống cựu nghênh tân này là lúc đất trời giao hoà mà sinh khí biến đổi không ngừng.
- "Canh giờ sắp tới, tĩnh lễ!"
Hạ nhân đứng ở cửa ra vào cất tiếng hô to. Nghe tiếng hô, trong phòng từ Hoàng đế đến tì nữ đánh đàn đều dừng tay hạ đũa lặng yên chờ năm mới đến.
Kế Duyên và lão Long đã rời phòng từ lâu, cả hai mở to mắt nhìn đất trời: giữa hư vô mờ mịt có một luồng thanh khí trong vắt nhẹ nhàng bay vút lên, trọc khí xung quanh trầm xuống rồi hỗn loạn tiêu tán. Dường như trong thiên địa có một mảnh thanh khí rạch giữa đất trời, vén tấm màn mây mờ ảo tạo nên một không gian trong trẻo tươi mát.
Khí tức khắp kinh kỳ và vùng phụ cận cũng bị vén lên không ngừng, thế nên trên không trung mờ mờ ảo ảo cả hai luồng thanh khí và trọc khí quấn lấy nhau xoay tròn như bão cát.
- "Hoá ra đây chính là tống cựu nghênh tân!"
Kế Duyên tha thiết cất lời cảm thán.
Lão Long cũng trừng mắt nhìn trời nhìn đất nhưng cùng lắm cũng chỉ cảm nhận được rung động đặc biệt khác thường mà thôi. Dù vậy, lão khẳng định cái Kế Duyên thấy được chắc chắn khác xa với cái lão thấy, lại không tiện hỏi xem y nhìn thấy những gì.
"Đùng, đùng, đùng, đùng..."
Khắp kinh thành bắt đầu vang lên tiếng pháo nổ, càng ngày càng dày đặc. Ngay cổng Tấn vương phủ cũng có hạ nhân đốt một tràng pháo dài.
Thời này còn chưa có pháo hoa, bằng không cả Kinh Kỳ Phủ này chắc chắn sẽ sáng rực muôn màu.
Quan sát thời khắc thiên địa biến đổi mỗi năm chỉ có một lần như thế này khiến Ngũ Hành Chi Khí bên trong cơ thể Kế Duyên xoay chuyển liên tục. Nhiệt lực từ Tam Muội Chân Hỏa trong ý cảnh đan lô tràn ra, khiến hơi thở, mắt mũi tai miệng và cả khuôn mặt hắn sáng bừng, làm cho trung đình của Tấn vương phủ bỗng chốc ấm áp như lúc xuân về.
Lão Long lùi sang hai bước, khuôn mặt lộ rõ vẻ cổ quái.
Chẳng trách Kế Duyên chết đi sống lại không chịu đi Thuỷ Phủ, té ra trời đất lúc giao thừa cũng có thể dùng để tu luyện. Quả đúng là kỳ nhân diệu pháp chưa từng nghe đến. Hơn nữa nhiệt lực này tuy rằng ấm ấp nhưng lại khiến thân thể Chân long lão có cảm giác kiêng kị, dường như đây là một loại dị thuật vô cùng lợi hại.
Thanh Đằng Kiếm đã tự hành phi thiên từ lâu, dường như kiếm và Kế Duyên tâm ý tương thông nên cùng cảm nhận được thanh khí của đất trời, nó lượn đi lượn lại trên không trung thay hắn bắt giữ thanh khí. Tiên kiếm náo động phía chân trời, đẩy một đám mây từ từ hạ thấp xuống. Tuy rằng đám mây kia nhỏ bé nhưng nó chứa một chút khí tức thiên địa đang xoay vần bên trong.
Đám mây chịu lực hấp dẫn của mấy quân cờ đã xuất hiện từ lâu, mau chóng nhập vào thân thể Kế Duyên, đồng thời theo ý cảnh sơn hà, chạy thẳng xuống đan lô.
Trong lò, Tam Muội Chân Hoả tựa như bếp lửa được tiếp thêm dưỡng khí, ngọn lửa lập tức bùng lên, nhiệt khí phát ra bừng bừng.
Giờ khắc này, quanh thân Kế Duyên nhiệt lực càng lớn. Lão Long theo bản năng lại lùi thêm nửa bước. Trong sân viện Tấn Vương phủ, băng tuyết bắt đầu tan ra.
"Tiết xuân đang tới
Tân niên xuân khởi
Thanh khí dẫn lối
Vạn vật sinh sôi!"

Lão Long vẫn đang trong cơn kinh hãi lại ù ù cạc cạc nghe Kế Duyên xúc động cất lời.
Dường như ý thức được điểm lạ, lão Long cúi đầu nhìn xung quanh, chợt nhận ra, vườn hoa trong đình vương phủ đã trổ nhánh sinh cành, thậm chí còn đơm nụ kết hoa, nụ hoa ở giữa đã hé nở.
- "Kế tiên sinh, ngươi việc này..."
Lão Long kinh ngạc không thốt nổi nên lời, hạ nhân bên dưới bê đồ ăn đi qua chợt hét ầm lên.
- "Á...! Trong vườn có hoa rồi! hoa trong vườn nở rồi, vườn hoa, đúng thật... Á!"
Cô thị nữ này nói năng lộn xộn, sau đó có hạ nhân cầm theo đèn lồng đến nhìn cho kỹ. Quả thật là cả khu vườn đã xanh biếc, thậm chí còn có mấy đoá hoa hồng.
- "Đúng thật!" "Đúng là hoa nở rồi!"
- "Trời ban điềm lành, trời ban điềm lành!"
Tiếng hét chói tai của bọn hạ nhân truyền đến yến tiệc, nhưng do âm thanh ầm ĩ nên mọi người đều nghe không rõ.
Hạ nhân trong phủ mình lại vào lúc này hô to gọi nhỏ khiến Tấn Vương nhíu chặt mày, chỉ sợ khiến phụ hoàng không vui, không ngờ chưa kịp hỏi tội thì đã thấy quản sự trong phủ chạy vào bẩm báo nguyên nhân.
Người đầu tiên đứng lên là Nguyên Đức Hoàng đế.
- "Có chuyện như thế sao?"
Những người khác ai nấy đều cảm thấy khó tin, nhưng tay quản sự luôn miệng cam đoan.
- "Bẩm Thánh thượng, bẩm Vương gia, việc này đúng là sự thật, chỉ cần mở cửa ra sẽ thấy. Nếu là giả dối, tiểu nhân cam chịu mất đầu!"
- "Được, chúng ta ra ngoài xem một chút"
Cả Hoàng đế lẫn tân khách đều vội vàng đứng dậy.
- "Hoàng thượng, người mặc thêm áo!"
Hoàng hậu đón chiếc áo khoác từ tay thị nữ chuyển sang, Hoàng đế vội vàng khoác lên vai rồi đi thẳng ra cửa chính yến thính, những người khác đều không dám đi phía trước lão.
Hạ nhân vương phủ cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, phía sau là một đoàn tân khách lố nhố đi theo, chỉ chốc lát đã đến vườn hoa giữa sân.
Phóng tầm mắt nhìn tới, quả nhiên nhìn thấy giữa sân băng tuyết đã tan, vườn hoa xanh biếc đã có mấy nụ hồng nở rộ âm thầm toả hương.
- "Đúng là có chuyện này, thật sự là có chuyện này!"
Hoàng đế sửng sốt kích động, không ngừng lẩm bẩm, khách khứa cũng không kìm nổi sự ngỡ ngàng.
- "Thánh thượng, đây là trời ban điềm lành!" "Quả là điềm lành!"
- "Đến yến hội hôm nay thật không uổng công!"
- "Chúc mừng Thánh thượng, chúc mừng Tấn vương điện hạ!"
- "Trời phù hộ Đại Trinh ta!"
...
Nghe những câu chúc lấy lòng, Hoàng đế chợt nghĩ đến cái gì đó, nhìn quanh rồi cất tiếng hô to:
- "Ta là Đại Trinh Nguyên Đức Hoàng đế, nếu có vị thần nhân nào đang ở đây. Mong có thể hiện thân cho gặp một lần, quả nhân sẽ xây miếu, sắc phong ban thưởng, cho ngài vĩnh viễn hưởng hương hoả nhân gian!"
Đang đứng cách Nguyên Đức Hoàng Đế chỉ trong gang tấc, Kế Duyên cùng với lão Long nghe được cũng sững sờ. Lão Long cười ha hả nhìn về phía Kế Duyên đang bất đắc dĩ lắc đầu.
- "Đi thôi, chỗ này chẳng có gì đẹp nữa"
Kế Duyên nói một câu rồi cùng đi tới bên cạnh Doãn Triệu Tiên, cong ngón tay búng một cái, một đóa thanh khí sót lại rót vào trán y khiến một thân hạo nhiên chính khí của y sáng rõ.
Ban đầu Doãn Triệu Tiên đối với biến hoá trong hoa viên cũng vô cùng kinh hãi, đến tận khi cảm thấy có dòng suối mát trong nhưng không hề lạnh lẽo đổ vào mới khiến cả người thần thanh khí sảng, tinh thần cực kỳ thoải mái.
Hạo nhiên chính khí lay động bên dưới làm mắt y mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai người đang rời đi, bóng lưng kia khá quen thuộc.
Doãn Triệu Tiên tập trung nhìn vào, cảm giác mơ hồ lúc trước biến mất, trước mắt là vương phủ lầu các, nào thấy bóng lưng ai?
- "Là Kế tiên sinh chăng?"
Lý Mục Thư đứng gần đó nghe được tiếng nỉ non bèn nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Doãn Triệu Tiên một thân khí độ bất phàm.
Về phần tiếng hô to không ngớt của Hoàng đế hiển nhiên chẳng ai thèm hướng ứng cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.