Lạn Kha Kì Duyên

Chương 221: Bái sơn




Dịch: Cái Bang
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
“Doãn Thanh, ngươi đi vệ sinh thì chạy xa vậy làm gì? Trong núi nguy hiểm lắm!”
Mặc Hưu thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy Doãn Thanh đang đứng ngẩn ra ở một góc.
“Đã giải quyết rồi hả? Đúng lúc ta cũng phải giải quyết một tý.”
Mạc Hưu nói chuyện xong liền bước sang một bên, đi ra phía sau tảng đá bắt đầu cởi dây thắt lưng.
“Không có, ta vẫn chưa đi tiểu.”
Doãn Thanh lên tiếng rồi cũng tranh thủ thời gian xích lại gần vách núi một chút. Cậu vừa cởi quần chuẩn bị đi vệ sinh, vừa dáo dác nhìn bốn phía. Nhưng lúc này cậu đã không thấy người tự xưng là sơn thần có dáng vẻ kỳ quái và hình như nói cà lăm ban nãy ở đâu, ngay cả hạc giấy cũng không thấy nữa.
Trên thực tế, Doãn Thanh từ trước đến giờ chỉ nhìn thấy hạc giấy hai ba lần thôi. Mỗi lần đều thấy nó bay đến mổ lên người Hồ Vân một cái. Cậu chỉ nghe nói Kế tiên sinh đã viết rất nhiều chữ lên hạc giấy nhưng trông nó vẫn trắng tinh.
Đợi đến lúc cả hai tiểu xong, ánh mắt Doãn Thanh tìm tòi quan sát kỹ từng tản đá và rừng cây phía sau mấy lần nhưng vẫn như cũ, không phát hiện được gì.
“Đi thôi, ngươi còn nhìn cái gì vậy?”
"A a, đi thôi đi thôi."
Không còn cách nào khác, Doãn Thanh đành phải trở về cùng Mặc Hưu. Nhưng mà lúc về thì hạc giấy lại bay đến bên cạnh Doãn Thanh. Khi Doãn Thanh cảm thấy kinh ngạc vui mừng, nó đã chui vào trong ngực cậu.
Thật ra hạc giấy không có nhiều linh trí lắm. Nhưng ngoài bản năng xu cát tị hung ra, nó còn có thể phân biệt được những mệnh lệnh đơn giản của chủ nhân. Vừa rồi nó mổ ba lần để trả lời Doãn Thanh, không phải vì nó hiểu được phép ẩn dụ mà nó đang giải thích sự thật chính là vậy. Một cái nghĩa là người đã tới, hai cái là không ở đây.
Doãn Thanh và Mặc Hưu về lại chỗ cả đám nghỉ ngơi. Mọi người chuẩn bị tiếp tục lên đường. Bọn họ nói mấy chuyện lý thú cũng xem như là nghỉ ngơi được một khắc đồng hồ rồi.
Đoàn người mất thêm nửa canh giờ để vượt qua vùng Hoang Câu Lĩnh này. Sau đó địa hình chuyển từ cao sang thấp dần đến một sườn dốc lớn.
“Quá tốt rồi, rốt cuộc chúng ta không cần phải leo lên cao nữa rồi. Cuối cùng cũng được đi xuống, có thể tiết kiệm rất nhiều khí lực!”
Lâm Hâm Kiệt hưng phấn như được ân xá nói một câu.
“Ha ha, chàng trai, có câu lên núi thì dễ xuống núi khó. Đoạn đường này có nhiều chỗ cần chú ý, Hổ Tử, Lý Ngân, Xuyên Tử, một chút phải xem chừng ba thư sinh này để tránh chuyện không may.”
“Ài!" "Biết rõ rồi Lục bá." "Biết rõ rồi Lục thúc."
Ba thư sinh gãi đầu, cũng không hỏi vì sao Doãn Thanh không cần bảo vệ. Dù sao chỉ cần không bị mù đều có thể nhận ra thể lực Doãn Thanh không hề thua kém đám người thương nhân giang hồ.
Quả nhiên đúng như Lão Lục nói, lúc đi xuống núi khó khăn hơn lên núi nhiều. Không chỉ tiêu hao nhiều thể lực hơn mà một số người lúc xuống núi đặt chân đều có cảm giác muốn ngã quỵ. Mà sau cơn mưa, con đường cũng trở nên trơn trượt. Tất cả mọi người đều đi hết sức cẩn thận.
Hán tử cường tráng bị hồ ly cắn ở chân lúc trước vốn dĩ vẫn rất khỏe, cũng không cảm thấy kiệt sức nhưng lúc này đạp phải một tảng đá trơn trượt.
"Ôi chao ôi chao.."
"Cẩn thận!" "Bắt lấy, bắt lấy!"
"Cạch cạch cạch..."
Tảng đá lao thẳng xuống đường núi, người này sợ giật bắn người. Mặc dù gã dùng chân đạp xuống dưới nhưng không thể nào ngăn được tốc độ trượt của tảng đá. Mắt thấy sắp phải ngã xuống thì đường núi đột nhiên xuất hiện vài chỗ nhô lên giúp gã có điểm để dùng lực. Nhờ vậy gã mới có thể ổn định thân thể, đưa tay bắt lấy một nhánh cây nhỏ.
“Tiểu Lưu có sao không?” “Lưu ca!”
“Chậm lại một chút, chậm lại một chút!”
Mấy người bên cạnh vội vàng vây lại.
“ Hí…iiiiii... Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là té rồi. Nếu lăn một vòng xuống đó chắc chết mất!”
Hán tử họ Lưu ngồi xuống sườn núi, nhìn về phía dưới, rồi dùng tay áo lau mồ hôi lạnh. Trong nháy mắt, nỗi sợ ập đến khiến mồ hôi túa ra còn nhiều hơn so với nửa giờ trước đó.
“ Ai nha Lưu ca, trên ống quần rớm máu kìa!”
Hán tử nghe vậy thì xắn ống quần lên, nhìn vết thương bị hồ ly cắn hôm qua. Quả nhiên miếng vải băng bó vết thương đã bị rớm máu, mở tấm vải ra xem thì phát hiện miệng vết thương đã bị rách.
“Ai u, vết thương đọng mủ rồi, miệng con hồ ly này độc thật.”
“Để buổi tối xem đi, bây giờ không phải thời gian nghỉ ngơi!”
Trải qua việc đáng sợ này, đám người đi đường càng thận trọng hơn. Giữa trưa, bọn họ ăn tạm bánh bột ngô màn thầu, uống nước trong ống trúc. Trước khi trời tối, mấy thương nhân tìm được một cái hang trên đường mòn, lõm vào khoảng một trượng, rộng bốn đến năm trượng.
Hang động này thoạt nhìn rất đáng sợ, giống như một khối núi bị quỷ phủ thần công bổ một đao cắt ra ở giữa. Phía bên trên giống như có thể rơi ập xuống bất cứ lúc nào nhưng thực tế lại cực kỳ vững chắc. Đây là một chỗ nghỉ chân cũ mà mấy thương nhân từng ghé.
Một số người đi nấu cơm, rất nhiều người cởi quần áo, ống quần để xem vết thương bị cắn quào tối hôm qua.
"Hí..." "Oa... Thật là nghiêm trọng!"
“Có mủ rồi…” “Ta bị sưng lên thế này sao ban ngày không cảm thấy ngứa nhỉ?”
“Ai u, ngươi nhắc đến ngứa làm ta lại cảm thấy có chút ngứa rồi.”
“Đừng gãi!”
“Dùng thảo dược xử lý lại một chút.”
Hiện tại những người này bắt đầu lo lắng, rốt cuộc cũng không phải bị hồ ly bình thường cắn. Tình trạng vết thương này không ổn lắm nhưng rất may vì trên đường họ tìm được không ít thảo dược. Lúc này lại có người vắt thảo dược thành nước, chuẩn bị cho mọi người bôi thuốc lên.
Ở phía xa sau rừng cây, ánh mắt lạnh lẽo của ba con hồ ly nhìn về đám phàm nhân.
“ Hắc hắc hắc hắc…” “ Dám đối nghịch với lão nương, thật không biết chữ “chết” viết thế nào!”
“Nhất định phải ăn thịt những người này!”
“Mấy thư sinh kia thì khoan hẵng xử lý, cho chúng ta một đêm xuân rồi nói tiếp!”
"Đúng đúng đúng, hi hi hi...."
Bọn chúng vẫn chưa chính thức hóa hình được, dáng vẻ con người xuất hiện chẳng qua chỉ là ảo ảnh không khác gì so với thổi bóng bay, rất dễ dàng bị đâm thủng. Về bản chất, chúng không có khả năng giao hoan với con người. Cái gọi là một đêm xuân chỉ là cách chúng mị hoặc thư sinh, tạo ra trạng thái hưng phấn rồi hút khô tinh khí của họ.
Ở bên kia, đám thương nhân và thư sinh bị yêu quái nhìn chăm chú đầy ác ý thì trong lòng bọn họ cũng cảm thấy bất an. Vì vậy họ chỉ vây quanh đống lửa, ngay cả nhặt củi cũng không dám đi xa.
“Mọi người chú ý chút, tối nay chúng ta không ở trong nhà có vách tường ngăn cản, ngoại trừ dã thú thì nói không chừng ba con hồ ly tối qua sẽ đến!”
Nhiều năm làm thương nhân giang hồ như vậy, bọn họ gặp qua chuyện thần bí không chỉ một lần, nhưng đa số đều không thể truy cứu đến cùng hoặc không muốn tìm hiểu, vì bọn họ muốn cầu bình an vô sự cũng không cần phải hiểu rõ. Nhưng lần này lại quỷ dị nhất, bọn họ đã gặp yêu quái chân chính không cần phải nghi ngờ.
"Ngao ô ~~~~ "
"Ngao ô ~~~~~~ "
Đêm đến, ở sau ngọn núi lại vang lên tiếng sói tru khiến mọi người càng căng thẳng hơn. Sau một hồi yên tĩnh lại vang lên lần nữa.
"Ngao ô ~~~~~~ "
Rất nhiều người lấy đao ra, núp sau đống lửa.
“Lục bá, tiếng sói tru hình như càng lúc càng gần?”
Một người nói chuyện, những người khác thì liếc nhau, trên mặt cả bọn nhễ nhại mồ hôi.
“Ừm.. Đêm nay phải cẩn thận nhiều hơn, đám sói đói còn nguy hiểm hơn mấy con hồ ly tinh, châm ngôn có câu sói đói mạnh như hổ đấy…”
Nhưng tình huống của ba con hồ ly so với đám thương nhân càng khẩn trương hơn. Tại một thung lũng nhỏ cách đám người thương nhân khoảng trăm trượng, ba con hồ ly đã co rúm thành một cục.
"Ách ôi..." "Ô ôi..."
"Ngao ô ~~~~~~ "
Từng con sói trong núi xuất hiện gần đó, số lượng ngày càng nhiều, từ xa đến gần làm ra kéo nhau vây quanh lại, không ít con nhe răng trợn mắt về phía hồ ly, nước bọt trên nanh sói đang nhỏ xuống.
“Này, những súc sinh này làm sao vậy…” “Những súc sinh này tại sao lại đi về phía chúng ta?”
“Đại, đại tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Thật nhiều sói, đám sói ở Đại Thông Sơn đều đến đây sao…”
Hai mắt của đám sói sáng lên trong màn đêm. Có con ở trên dốc, có con ở bên cạnh, tất cả đều nhìn chằm chằm ba con hồ ly.
Có ánh lửa hiện lên cách khoảng trăm trượng. Mặc dù cách rất nhiều cây cối tảng đá, nhưng vẫn có thể thấy được ánh lửa. Nhưng đàn sói hiển nhiên không có ý định để ý đến đám người kia.
Giống như nhận được một sự sắp đặt nào đó, một con sói đầu đàn rống lên “Gào …”. Toàn bộ đám sói đều nhe răng nanh hung ác mà xông thẳng tới hồ ly tinh.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dù ba con hồ ly tinh đã tu luyện được xương ngang, có phép thần thông nhưng do phương thức tu luyện khác biệt, đạo hạnh và năng lực của bản thân chưa đủ để bù đắp cho những thiếu hụt trời sinh. Huống chi loài sói và chó có được năng lực phá tà nhất định, đúng là gặp phải khắc tinh.
"Gào gào..." "Ách gào..."
"Ô ô ô..."
"Gào......"
"A..." "Gào..."
"Đại tỷ cứu ta ~~~ "
Hồ ly tinh và sói cùng gào thét lên, hiển nhiên cũng làm kinh động đến đám người ở xa. Loại tiếng rống của dã thú vật lộn nhau khiến cho người ta rùng mình, mà âm thanh nghe rất gần gần, đôi khi còn có cảm giác ngay tại bên ngoài vách hang động.
“Ai.. Vừa rồi ta nghe được có tiếng người kêu cứu, có ai bị gì không..”
“Đừng nói bậy, ta không nghe thấy!”
“Hừ. Đừng nói nữa, cẩn thận có chuyện, đốt lửa mạnh lên!”
“Đúng đúng đúng, đốt lửa mạnh lên!”
Cả đám người đều nơm nớp lo sợ. Suốt đêm này, đám sói dường như bị điên, ở xa hay gần cũng nghe thấy tiếng sói. Tiếng cắn xé và đánh nhau kéo dài một hồi lâu ở ngoài vách hang, sau đó kéo dài đến những chỗ xa hơn.
Dù sao trước khi bình minh cũng không có ai đủ can đảm ra xem có chuyện gì.
Đến sáng hôm sau, suốt một đêm không ngủ, mọi người cẩn thận từng li từng tí lê thân thể mỏi mệt lên đường. Cả đám do dự nửa ngày, rốt cục cũng đi tới nơi mà tối qua bọn họ nghe được tiếng đánh nhau của dã thú.
Đến chỗ thung lũng núi kia thì thấy được một vài dấu vết vô cùng thê thảm ở đó.
“Hí…Thật là nhiều máu!”
“Ừm, Còn có rất nhiều lông cũng bị dính máu!”
Lão Lục đi đến đằng sau bụi cây, dùng đao gạt cây cỏ, rút ra một cái chân lông đỏ bị dính máu.
“Cái này... Hình như là chân của hồ ly?”
“Hí... Đây có phải là hồ ly đêm hôm trước không?”
“Không thể nói chính xác được!”
“Ai u.. Đại Thông Sơn này nguy hiểm quá đi!”
Sắc mặt của lão Lục nặng trĩu lo âu, trong lòng lão đang nghĩ có nên làm ăn ở Đại Thông Sơn này hay là dứt khoát từ bỏ nó.
“Đi thôi, tranh thủ thời gian ra khỏi núi trước khi trời tối, nơi này quá nguy hiểm!”
"Vâng!” “Lục Bá nói đúng!”
“Đi nhanh đi nhanh!”
Đoàn người không còn do dự nữa, ngay cả đám thư sinh khi lên đường cũng không còn kêu mệt dù chỉ một câu, đi muốn gãy chân nhưng còn hơn vứt bỏ cả mạng nhỏ.
Đi cả ngày đến chạng vạng tối, khi mặt trời đã lặn xuống phía tây, gần hai mươi người mệt đến mức không chịu nổi cuối cùng cũng ra khỏi Đại Thông Sơn hoang tàn vắng vẻ.
Bọn họ rẽ sang một con đường nhỏ liền thấy một dịch trạm còn hoạt động cạnh ngọn núi phía trước. Cả đám đều mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.
Trong ngực Doãn Thanh bỗng có động đậy, cậu cúi đầu nhìn rồi lập tức quay ra phía sau lưng. Ở bên cạnh một tảng đá lớn màu vàng đất trên đường núi, thân thể của yêu quái Sơn Thần kia đang chắp tay về phía cậu.
Thấy cảnh này, bỗng nhiên Doãn Thanh hiểu ra chuyện tối qua chắc chắn do Sơn Thần ra tay, cậu vội chắp tay khom mình hành lễ.
“Doãn Thư sinh, ngươi lạy cái gì vậy?”
“Ta đang cảm tạ thần tiên trong núi này, nếu trong núi có thần, lần này nhất định là vị thần tiên này phù hộ chúng ta bình an ra khỏi núi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nói rất đúng!” “Vậy ta cũng phải lạy.”
“Ta cũng vậy!”
Trải qua chuyện lần này, trong lòng cả bọn vẫn còn sợ hãi, ai cũng một lòng thành tâm bái lạy về phía ngọn núi.
Quái vật này nếu gọi là Sơn thần cũng không phải, đúng hơn là đang tu hành trên cương vị Sơn Thần, cùng lắm là mới vừa bước chân vào cửa, đối với người hay thú trong núi đều không quan tâm.
Ở Đại Thông Sơn này không có miếu Sơn Thần không phải vì Sơn thần không muốn mà vì Sơn thần không có khả năng thu thập hương hỏa hoặc là không lĩnh hội được cách thu thập tinh túy của hương hỏa. Nhưng lần này, quái vật kia đang nấp sau phiến núi đá đột nhiên cảm nhận được nguyện lực của một đám người phàm hợp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.