Lạn Kha Kì Duyên

Chương 227: Lũ lụt




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Khi kiếm quang tan biến, Mặc Giao nằm rạp trên mặt đất, thở "hồng hộc..." không ngừng. Mặc dù hơi thở của nó tệ hơn lúc trước nhưng nó vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trong lòng Thành Hoàng cũng thấy thoải mái giống như Giao Long đang nằm trên mặt đất kia. Tuy thứ vừa rồi vô cùng quỷ dị, nhưng dù sao cũng có Kế tiên sinh ở bên cạnh, chẳng may trời có sập xuống vẫn có cao nhân đỡ lấy. Quả thực không phải chỉ dân chúng bách tính mới có tư tưởng này.
Nhìn về phía sân phơi lúa của thôn Song Củng Kiều, hầu hết mọi người trong nhà đều đã hôn mê vì nghe thấy tiếng rồng ngâm và tiếng thét chói tai bén nhọn ở cự ly gần. Nhiều người còn bị chảy máu tai.
Chẳng qua, vừa rồi Lý Thành Hoàng kịp thời ra tay, hồng quang ngay lập tức bao phủ một khu vực rộng lớn. Rất nhiều người dân không đến mức đáng lo ngại. Cùng lắm thì bọn họ sẽ bị điếc vài ngày sau khi tỉnh dậy, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này. Dĩ nhiên, trong thời gian ngắn, hoảng loạn là điều không thể tránh khỏi.
Kế Duyên vẫn toàn lực mở pháp nhãn, cẩn thận quan sát cơ thể của Giao Long màu đen. Đồng thời, ánh mắt hắn cũng hướng lên trời, tạm thời chưa dám buông lỏng cảnh giác.
Tuy Pháp nhãn thần dị, nhưng càng hiểu về nó, càng tiếp xúc với nhiều vật, kiến thức càng tăng lên, Kế Duyên đã hiểu rõ nhiều thứ. Đó chính là dù pháp nhãn mở hoàn toàn thì cũng không có khả năng hiện ra quá trực quan.
Nói một cách chính xác, thế gian rất khó có phương pháp nào có thể hoàn toàn ẩn giấu, nhưng lại có thể che giấu các manh mối để lại rất tốt. Năng lực cũng chỉ là tương đối. Mặc dù hắn mở pháp nhãn nhưng cũng cần quan sát cực kỳ cẩn thận mới được, chưa kể còn có những thứ có thể tránh thoát khỏi pháp nhãn của hắn.
Sau một lúc lâu, hắn thở phào nhẹ nhõm, tạm thời có lẽ sẽ không sao.
"Được rồi, Mặc Giao, bây giờ ngươi có thể nói được chưa?"
"Ôi... Ôi... Ôi..."
Mặc Giao thở dốc, trong miệng phun ra một luồng khí trắng. Nhưng trừ lần đó ra, thủy trạch tinh khí trên người cũng chậm rãi dừng lại.
Vốn dĩ nó muốn đứng dậy bằng móng vuốt của mình, nhưng vùng vẫy một lúc cũng không có chút sức lực nào. Vì thế, nó đành phải miễn cưỡng gật gật đầu rồng với Kế Duyên.
"Đa tạ... Đa tạ Kế tiên sinh đã cứu giúp... Nếu không, Mặc Vinh có chết... chỉ sợ cũng không được yên ổn!"
Mặc Giao đảo mắt, đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh. Ánh mắt nó quét về phía thôn xóm, sau đó nhìn Thành Hoàng Lý Bảo Thiên của Lệ Thuận phủ, cuối cùng nhìn Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, ta vẫn hy vọng ngài có thể mời Long Quân đến đây. Ta bị rút gân rồng. Tinh khí quanh người cũng gần như cạn kiệt. Thời gian không còn nhiều, nhưng nếu không thể tự mình kể chuyện này cho Long Quân thì ta không yên tâm được."
Thành Hoàng Lý Bảo Thiên nhíu mày ngạc nhiên nói.
"Chẳng lẽ ngay cả Kế tiên sinh cũng không thể đối phó được sao?"
Mặc Giao lắc lắc râu rồng, ánh mắt mệt mỏi.
"Kế tiên sinh mở miệng thành pháp sắc lệnh trói tà, tự nhiên là thần thông quảng đại... Nhưng Mặc mỗ vẫn tin tưởng Long Quân... Hy vọng Kế tiên sinh rộng lòng tha thứ!"
Miệng rồng nói chuyện phun ra từng trận tinh khí.
"Hô... Ôi... Hô..."
Nói xong mấy câu này, dường như Mặc Giao đã hao tốn rất nhiều sức lực. Nó bắt đầu thở dốc.
"Được rồi, Kế mỗ lập tức truyền thư đến Thông Thiên Giang!"
Kế Duyên cũng chẳng để tâm. Từ xưa đến nay, hắn chưa từng nhỏ mọn so đo mấy chuyện này. Rốt cuộc nó vẫn là yêu loại, không tin tưởng hắn là chuyện bình thường. Nói cho cùng, nó không phải người bằng hữu thân thuộc ở Thông Thiên giang, cũng không phải loại dựa vào bản thân như Giang Thần ở Xuân Mộc Giang, mà là một con Giao Long, dù có sắp chết cũng sẽ kiêu ngạo.
Kế Duyên không do dự nữa, kiếm chỉ lên bầu trời. Sau đó, Thanh Đằng kiếm bay thẳng lên không trung, phá vỡ tầng mây đen mù mịt đang có mấy đạo sấm sét. Nó bay càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến mất trong cương phong, đi về phía Kinh Kỳ phủ.
"Kế tiên sinh, ta sợ rằng thân thể của Mặc Giao ở trong thôn lúc này không ổn. Kính xin ngài vận dụng thần thông chuyển nó đến Nghiễm Động Hồ."
Lý Thành Hoàng lo lắng chuyện một con rồng rơi xuống sẽ ảnh hưởng đến người phàm, hy vọng Kế Duyên có thể dịch chuyển thân thể dài hơn mười trượng này đến Nghiễm Động Hồ cách đó ba mươi dặm.
Việc vận chuyển trong miệng của Thành Hoàng tự nhiên không phải dùng tay dùng chân, mà là một loại thuật pháp gọi chung là Bàn Vận Pháp, trong đó có Bàn Vận Pháp của các dịch quỷ, cũng có bí quyết biến hóa hấp thu pháp lực. Mỗi loại đều có những ưu điểm và hạn chế riêng.
Bàn Vận Pháp (*): phương pháp vận chuyển
Thế nhưng... hai mắt xám trắng của Kế Duyên trừng lớn. Hắn nhìn vào cơ thể to lớn với lớp vảy đen kịt trước mặt, ngươi nghĩ Kế mỗ có thể vác được nó sao?
Nhưng quả thực để Giao Long ở nơi này không ổn chút nào. Khi mưa tạnh, chắc chắn sẽ có người xúm năm tụm bảy lại đây. Hơn nữa, mấy kẻ nhát gan nhìn vào long uy, long khí trong thời gian dài còn có thể bị hù chết.
Nghĩ đến cơn mưa, Kế Duyên vô thức nhìn lên bầu trời. Cơn mưa như trút nước này có thể viết thành tác phẩm văn học được đấy.
Hắn không nhiều lời, tay trái tay phải liên tục chuyển động, ống tay áo vung lên. Bằng việc vận dụng ngự quyết, một lượng lớn pháp lực thoát ra theo pháp quyết, đồng thời, một quân cờ hiện ra trong tay áo.
Mặc dù mảnh đan điền của Kế Duyên không rộng, pháp lực ranh giới không lớn, nhưng đan khí trong ý cảnh đan lô lại cực kỳ dồi dào. Ưu điểm lớn nhất là hồi khí nhanh chóng, chỉ cần không phải tiêu hao lượng pháp lực khổng lồ trong một lần như lúc nãy, điều kiện tiên quyết là duy trì tốc độ tiêu hao chấp nhận được, liền có cảm giác cuồn cuộn không dứt.
Khi hắn thi triển thuật pháp, cơn mưa lớn bắt đầu tụ lại khu vực gần đó. Hơn nữa, ở nhiều nơi còn có cảm giác cơn mưa từ lớn đến vừa hoặc thậm chí là mưa nhỏ.
"Rầm rầm... Rầm rầm rào rào..."
Lý Thành Hoàng nhận thấy nước dưới chân ngày càng dâng cao. Rồi y nhìn sang những ngôi nhà xung quanh thôn xóm đã ngập tràn nước lũ. Tuy nhiên, mặc dù mực nước sắp chạm vào chiều cao của ván cửa nhưng nó không tràn vào nhà.
‘Đúng là khả năng ngự thủy tuyệt vời!"
Trừ khi lúc ban đầu, Thành Hoàng được cúng bái như Thổ địa gia, thì hầu như người nào cũng thuần túy dựa vào hương hỏa nguyện lực để tu hành thành quỷ thần. Bọn họ am hiểu vận dụng quỷ pháp hoặc "âm" pháp, và có hạn chế rất lớn trong phương diện thuật pháp Ngũ hành. Dù sao bọn họ cũng khuyết thiếu thân thể, dù đúc Kim thân pháp thể thành công nhưng rõ ràng sẽ không có bản lĩnh đặc biệt để luyện thành Ngũ hành chi thuật. Nhưng điều này không có nghĩa là Thành Hoàng sẽ không hiểu những thành tựu của thuật pháp này.
Tục ngữ có câu ‘xem giò tỏ ngựa’ (*). Mặc dù nó khá phiến diện nhưng điều đó cũng đủ để Thành Hoàng Lý Bảo Thiên của Lệ Thuận phủ tưởng tượng ra một nhân vật tầm cỡ như Kế tiên sinh có khả năng vận dụng các loại ngự quyết khác nhau.
"Rầm rầm... Rào rào rào rào..."
Khi mực nước càng dâng cao, chẳng mấy chốc, toàn bộ cơ thể của con rồng đen đã biến mất.
Mưa lớn vẫn đang rơi, một nửa thôn Song Củng Kiều dường như bị mắc kẹt trong một hồ nước lớn. Những con sóng đang dâng cuồn cuộn nhưng không đụng chạm đến người dân.
Thực ra Kế Duyên đã dùng một phương pháp khá mưu mẹo. Bởi vì hắn chỉ biết vài thứ, thậm chí chỉ biết ngự hỏa thuật và tị thủy thuật nho nhỏ trong một thời gian dài. Vì vậy, về lâu dài, hắn rất quan tâm đến việc kiểm soát tốt các thuật pháp.
Và sự tồn tại của Sắc lệnh âm cho phép hắn vận dụng các loại pháp quyết một cách trơn tru, ngôn xuất pháp tùy (*). Ngoài ra, hắn còn dùng quân cờ trong tay áo bên trái để không ngừng thu nạp linh khí và thủy trạch tinh khí tán dật trước đó của Mặc Giao, giảm bớt pháp lực hao tổn, nhờ đó mà khả năng ngự thủy mới có thể được như bây giờ.
Ngôn xuất pháp tùy (*): mở miệng thành pháp
Nhưng lúc này, Kế Duyên nhanh chóng phát hiện ra vấn đề. Ánh mắt hắn nhìn Hắc Giao đang chìm trong nước.
"Có vẻ như... chìm trong nước thì không nổi lên nữa..."
Thân thể của giao long quá lớn và vô cùng nặng nề. Về cơ bản, nó giống như một cây sắt đen dài hàng chục trượng, nằm im bất động trong dòng nước.
Điều này rất lúng túng. Với năng lực ngự thủy của Kế Duyên bây giờ, dựa vào khả năng hồi khí, vận dụng pháp lực không ngừng, hắn có thể dễ dàng làm mưa tạo gió. Nhưng để có được uy thế biển động ngập trời này, rất nhanh sẽ vượt qua giới hạn pháp lực tiêu hao của hắn.
Theo câu từ của kiếp trước, hắn có thể đạt được dòng nước vô cùng vô tận, cuồn cuộn không dứt, nhưng lại thiếu sức bật cường đại.
May mắn thay, sự bối rối này không kéo dài được lâu. Sau một vài hơi thở, Mặc Giao vốn dĩ đang ở trong trạng thái mê man, dường như đã lấy lại sức sống sau khi bản thân được đắm mình trong dòng nước, và tinh thần của nó rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Mặc Vinh có thể nhận ra sự ôn hòa của dòng nước, thậm chí còn có thể cảm nhận được linh khí và thủy trạch tinh khí dồi dào trong đó, khiến thể lực của nó dần hồi phục và cơn đau giảm đi đáng kể.
"Đa tạ Kế tiên sinh!"
Hai sợi râu rồng của Mặc Giao khua khua trên mặt nước, một đôi mắt rồng màu hổ phách mở ra lần nữa, bốn móng vuốt từ từ hất ra. Toàn bộ thân rồng vặn vẹo đứng lên như một con rắn.
"Rầm rầm....."
Trong "hồ lớn" mới xuất hiện, một lượng lớn bọt nước đục ngầu văng lên. Con giao long màu đen khổng lồ đang bơi lên từ "đáy hồ".
Kế Duyên thả lỏng một chút, đồng thời ngự phong đuổi kịp. Hắn vận chuyển dòng nước tạo thành một đỉnh lũ êm dịu, chảy một mạch về phía Nghiễm Động Hồ.
Thôn này chỉ cách Nghiễm Động Hồ chừng ba mươi dặm. Vào lúc bình thường, bất luận là Thành Hoàng Lý Bảo Thiên, Kế Duyên hay Mặc Giao thì chỉ cần bước mấy bước là tới. Nhưng bây giờ, đoạn đường nho nhỏ ấy đã trở thành "chuyến đi xa".
Lúc đầu, Thành Hoàng Lệ Thuận phủ vẫn còn hơi khó hiểu. Kế tiên sinh đã dùng thuật ngự thủy tinh diệu như vậy để giúp Mặc Giao đang hấp hối bơi trở lại Nghiễm Động Hồ. Cách này hao tổn tinh thần và pháp lực không thể nào đo đếm được, chẳng bằng trực tiếp dùng Bàn Vận Pháp chuyển Giao Long về Nghiễm Động Hồ cho bớt việc.
Nhưng từ từ, Lý Thành Hoàng đã hiểu ra. Vào lúc Mặc Giao giãy dụa vật lộn để bơi trong sóng nước, tinh khí thần của nó đã dần hồi phục, không còn chuyện chỉ tiết ra không thu vào, nhất là lúc này "Thần" đã khôi phục một cách hiếm thấy.
"Quả như lời đồn trong truyền thuyết, Kế tiên sinh tôn trọng và coi trọng những người giữ vững đạo tâm, gắng sức tu hành."
Thành Hoàng suy nghĩ rằng giờ phút này Mặc Giao không chỉ khôi phục một tia khí lực mà thân thể không đứng dậy nổi cũng đã tự bơi lội được. Sự hồi phục cũng là một loại tin tưởng, tâm kiên định mà tinh thần vững vàng, ít nhất có thể trợ giúp nó chống đỡ qua một khoảng thời gian.
Thực ra, thôn Song Củng Kiều có một dòng sông nhỏ chảy qua và có hai cây cầu hình vòm ở phía trước và phía sau thôn. Vì vậy, nó được đặt tên là thôn Song Củng Kiều. Hiện tại, Kế Duyên ngự thủy, Giao Long bơi dưới nước. Hai bên hợp lực điều khiển con sóng vượt qua cây cầu hình vòm ở đầu thôn, sau đó đi vào sông nhỏ.
Chỉ là con sông này quá nhỏ, không thể chứa giao long, nên những con sóng cao sáu, bảy trượng vẫn đi theo nó, lan sang hai bên bờ sông cách đó hơn trăm trượng. Đến một mức độ nào đó, dường như dòng nước hùng vĩ đang không ngừng di chuyển về phía trước.
Con sông nhỏ nối liền với Nghiễm Động Hồ. Cuộc hành trình qua ba mươi dặm này sẽ đi qua một số làng và thị trấn. Một vài người trong thôn trấn nhìn thấy sóng nước lớn trên sông trong cơn mưa nặng hạt đang tiến về phía trước. Nhiều người hét lên kinh hoảng.
"Lũ lụt... Lũ lụt rồi~~~ ~"
"Đó là lũ lụt!" "Mẹ ơi, nước sông sao lại dâng cao vậy?"
Nhưng người dân cũng chỉ hoảng loạn một lúc. Chẳng mấy chốc, người ta phát hiện ra rằng con nước lớn này chỉ như thủy triều bình thường. Nó giống như một người đàn ông cầm một cái xô bất ngờ té nước, chảy dọc theo con sông, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến người dân đang tụ tập hai bên bờ. Một chút nước dâng lên còn chưa vượt qua mắt cá chân.
Ngay lúc đó, cũng có những người sống ở vùng đất cao hơn nhìn thấy trận lũ kỳ lạ này từ xa. Bọn họ có thể thấy ở vị trí trung tâm đục ngầu mơ hồ như thể trong đó có một con quái vật khổng lồ tiến về phía trước.
Phải mất hơn một canh giờ, toàn bộ chặng đường dài ba mươi dặm từ thôn Song Củng Kiều đến Nghiễm Động Hồ mới kết thúc. Kế Duyên tiêu hao pháp lực nhiều hay ít vẫn là thứ yếu, mà phương diện hao tổn tinh thần cũng không nhỏ. Thậm chí, hắn vừa thu thập linh khí và thủy trạch tinh khí tán dật của Giao Long theo cách này, vừa cẩn thận khống chế "lũ lụt" tiến về phía trước. Ngay cả hắn nghĩ về điều đó cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nước lũ rút đi, con sông đã được mở rộng bề ngang thêm mấy lần và hình dạng ở nhiều nơi giống như dấu vết của con rắn đang bơi lội. Từ cây cầu đầu thôn kéo dài cho đến con sông nhỏ, trên nền đất của sân phơi lúa in hằn dấu vết vừa thô vừa to.
(**) Xem giò tỏ ngựa: Câu này trong truyện vốn dĩ là: nhìn đốm (của con báo) mà biết cả con báo. Nhóm chỉnh lại đọc cho vần theo tiếng Việt. Cám ơn Mèo Bụng Phệ ca ca ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.