Lạn Kha Kì Duyên

Chương 273: Cơ hội duy nhất




Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Vải đỏ tuột xuống đất. Lúc này, sắc mặt của lão thái giám họ Hàn đã không còn chút máu. Không tính cánh tay phải vừa nắm miếng vải, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy như mắc bệnh sốt rét.
Vẻ mặt trắng bệch nhìn sang Lý công công ở bên cạnh, sau đó lão lại nhìn ra bên ngoài, phát hiện ngoài đó còn có thị vệ. Chân lão mềm nhũn, ngay lập tức quỳ xuống đất.
Lý công công nhìn lão, sắc mặt lãnh đạm mở miệng.
"Hàn công công, bệ hạ nghĩ đến Hàn công công nhiều năm hầu hạ, ban thưởng lụa trắng một trượng, rượu độc một bình. Hàn công công có thể tự lựa chọn, về phần tại sao nhận được ban thưởng như thế, trong lòng của Hàn công công hẳn là rõ ràng."
"Ôi... Ôi..."
Trên mặt đất, lão thái giám nhìn Lý công công, lại nhìn mấy tên tiểu thái giám nâng khay, càng lúc càng sợ hãi.
"Không! Không! Ta muốn gặp bệ hạ! Ta muốn gặp bệ hạ! Ta không muốn chết, ta không muốn chết... Cầu Lý công công thông báo với bệ hạ một tiếng, cầu Lý công công nhớ tới tình cảm bao năm của chúng ta!"
Lão thái giám hốt hoảng quỳ sát đất, muốn ôm chân của Lý công công, lại bị đối phương nhẹ nhàng né tránh. Dường như Lý công công sợ nước mắt, nước mũi sẽ làm dơ y sam, lát nữa sẽ làm nhục Thánh Nhãn.
"Hàn công công, ngươi không biết tính tình của bệ hạ sao, sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm như thế! Chẳng qua, xem ra công công sẽ không tự mình dùng lụa trắng rồi. Người đâu, giúp Hàn công công uống rượu!"
"Vâng!"
Mấy thị vệ võ công cao cường bước vào trong phòng, đè lão thái giám hốt hoảng muốn chạy trốn xuống đất như diều hâu vồ gà con. Một tên thị vệ bóp cằm, ép lão thái giám phải mở miệng ra.
Một tên thị vệ khác lấy bình rượu, cũng không làm hành động rót rượu, mà trực tiếp mở nắp bình đổ thẳng vào miệng của lão thái giám.
"Ô... Ô ô... Ô..."
Lão thái giám kích động đến mức tay chân kịch liệt giãy dụa, nhưng sức lực mạnh nhất của lão chẳng đáng là gì với mấy gã thị vệ. Rượu độc được rót xong, lão còn bị thị vệ trực tiếp chặn miệng lại, để phòng ngừa nôn ra ngoài.
Dần dần, sự giãy dụa của lão thái giám yếu dần, co quắp một lúc, mãi đến khi tắt thở.
Mấy tên thị vệ đứng dậy.
"Ầm ầm..."
Ánh sáng từ tia chớp chiếu lên trên gương mặt của lão thái giám đang nằm trên mặt đất. Sắc mặt tái xanh, miệng trào bọt tím, hai mắt trợn trừng không nhắm được.
Mấy ngày nay, sắc trời luôn u ám, nhưng lại không đổ mưa. Tối nay, đây là tiếng sét đầu tiên trong những ngày qua.
Tiếng sấm chớp bất ngờ trong đêm khiến nhiều người không thể ngủ được, trong đó có cả Đại hoàng tử và Tấn Vương...
Khi Lý công công trở lại Ngự thư phòng, lão Hoàng Đế đang nằm trên giường, đắp một chiếc chăn lụa mỏng. Một vị cung nữ đang nhẹ nhàng lau trán cho ông ta.
Vừa vào phòng, lão thái giám vô thức bước chậm lại, đến khoảng cách thích hợp mới nhỏ nhẹ nói.
"Bệ hạ, Hàn Bách Sơn đã lên đường."
Lão Hoàng đế mở to mắt quét về phía lão thái giám, khoát tay áo. Cung nữ bên cạnh lập tức lùi ra mấy bước.
"Ừm, phái người đem mật chỉ trên bàn đưa cho Tiền Quân Khắc và Du Hàn, nói cho bọn hắn, làm tốt bổn phận là được, không cần lo ngại."
Lão thái giám nhìn về hai đạo thánh chỉ bằng lụa vàng đặt ở trên bàn của Ngự thư phòng, theo bản năng nuốt nước miếng.
"Vâng!"
Lão không dám suy đoán tâm tư của Hoàng đế. Sau khi cúi đầu hành lễ, lão thái giám lấy thánh chỉ lui ra.
Trong dịch quán lớn nhất của Kinh Kỳ Phủ, tại một gian phòng ở tiểu viện, Doãn Triệu Tiên và Kế Duyên đang nói về sự trưởng thành của cậu con trai thứ của Doãn gia.
So với Ngụy Nguyên Sinh - con trai của Ngụy Vô Úy - thông minh dị thường, cậu con trai thứ của Doãn gia mới ba tuổi nhìn bình thường hơn nhiều. Thông minh thì cũng thông minh đấy, nhưng không khác biệt quá lớn với những hài tử khác, đồng thời còn có một nhũ danh gọi là "Hổ Nhi".
Thời điểm tiếng sấm này vang lên, tiếng nói chuyện của Kế Duyên cùng Doãn Triệu Tiên cũng vì đó mà trở nên yên tĩnh. Dường như có quan hệ đến lần đánh cược vừa mới lập lúc nãy, Kế Duyên cảm nhận được lôi tâm. Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đưa tay bấm đốt ngón tay, chi tiết không cần quá rõ ràng, lại biết chuyện này có lợi cho cuộc đánh cược của hắn.
Doãn Triệu Tiên nhíu mày nhìn động tác của Kế Duyên, kỳ nhân cao nhân như Kế Duyên khẳng định là đã nhận ra cái gì đó.
"Thế nào, Kế tiên sinh cảm thấy điều gì không ổn sao? Chẳng lẽ nhũ danh của tiểu nhi có gì không ổn?"
Kế Duyên lắc đầu.
"Cũng không phải, không liên quan gì đến Hổ Nhi, nhưng có liên quan đến vụ cá cược giữa ngươi và ta. Doãn phu tử sẽ hiểu ngay thôi."
Ngày thứ hai, vốn là đại triều hội, Nguyên Đức Đế thân thể có bệnh, cho nên bị hủy bỏ.
Nhưng đến trưa, Dương Khánh ở bên trong Ngô Vương Phủ lại có vẻ thất kinh.
"Sao lại thế, làm sao lại như vậy? Làm sao có thể!"
Ngô Vương đi tới đi lui ở sảnh trước, khuôn mặt dính đầy mồ hôi, sự bình tĩnh tỉnh táo ngày thường biến mất không thấy.
"Điện hạ, điện hạ đừng kinh hoảng!"
"Đúng vậy, điện hạ, tuyệt đối không được loạn!"
Ngô Vương nhìn mấy đại thần và phụ tá tập hợp ở trong sảnh, thiếu kiên nhẫn nói.
"Trong nội cung có tin tức nói, đêm qua Hàn Bách Sơn trượt chân té giếng, nhưng bản vương lại biết lão chết bởi rượu độc. Đây rõ ràng là phụ hoàng biết rõ chuyện của bản vương mới giết lão. Bản vương sao có thể không vội, với tính của phụ hoàng..."
Trong sảnh đều là những tâm phúc mà Ngô Vương vô cùng tín nhiệm, gã đang nói được một nửa, đột nhiên xoay mặt về phía đám người.
"Nếu không chúng ta dứt khoát..."
"Không thể! Điện hạ không thể!"
Gần như ngay lúc Ngô Vương vừa mới nói được nửa câu, một lão thần liền cao giọng quát bảo ngưng lại, trong đám người bên ngoài cũng có mấy người xông tới khuyên giải.
"Điện hạ, Chương đại nhân nói đúng, hiện giờ không thể có suy nghĩ như thế!"
"Đúng vậy điện hạ, ngài biết Hoàng Thượng đã phát giác, bây giờ mà có suy nghĩ này rất khó thành công!"
"Ai nha!"
Ngô Vương vỗ mạnh đùi.
"Rất khó thành công ít ra cũng còn một tia hi vọng. Phụ hoàng đã bắt đầu thanh trừ ám tuyến do bản vương chôn xuống, chờ bản vương không năng lực chống lại thì đã quá trễ rồi. Nếu không phải bản vương còn tai mắt ở trong cung, giờ phút này vẫn chưa hay biết gì, tương lai chết cũng phải làm quỷ hồ đồ, hiện tại ta vẫn còn sức đánh một trận..."
"Đúng vậy, nếu điện hạ chuẩn bị khởi sự, chúng thuộc hạ đương nhiên đi theo! Mạt tướng cũng vậy!"
Mấy tên võ thần đồng thanh hô.
"Điện hạ! Nghe lão thần một lời!"
Vẫn là lão thần kia đột nhiên mở miệng lần nữa, khiến đại sảnh tạm thời yên tĩnh. Ngô Vương đang nôn nóng cũng áp chế cơn giận nhìn lão, nhưng sắc mặt không thể nào tốt hơn được.
"Ngô Vương điện hạ, ngoại trừ Hàn công công, điện hạ còn có tai mắt nào khác giấu sâu hơn trong cung hay không?"
Ngô Vương sững sờ, nhíu mày không trả lời ngay.
"Điện hạ, lão thần cả gan nói một lời. Chuyện Hàn Bách Sơn bị giết, có thể là bệ hạ cố ý để cho điện hạ biết được. Nếu bệ hạ đã sớm nhìn ra Hàn công công thì những tai mắt khác của điện hạ có lẽ cũng vậy!"
Ngô Vương vô ý thức run rẩy, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Điện hạ đừng vội, lúc này tuyệt đối không thể khởi sự, nếu không mọi chuyện đều chấm dứt. Nếu như điện hạ có thể bảo trì bình thản, chúng ta có lẽ còn có cơ hội!"
"Cơ hội gì? Ngươi nói rõ ràng ra đi!"
Một vài người không hiểu rõ ràng, không kiếm chế được vội hỏi. Vài người thông tuệ bắt đầu tỉ mỉ suy tư. Còn lão thần kia trịnh trọng chắp tay bái Ngô Vương.
"Ngô Vương điện hạ, bây giờ chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là chờ, không thể có chút ý nghĩ xằng bậy! Xin điện hạ nghĩ lại!"
"Xin điện hạ nghĩ lại! Xin điện hạ nghĩ lại!"
Những người đã hiểu ra cũng lên tiếng khuyên can. Ngô Vương cũng chẳng phải kẻ ngốc, chỉ là người trong cuộc thật sự khó mà tỉnh táo. Dù hiện tại cũng đã hiểu rõ, nhưng vẫn khó mà áp chế cảm giác bất an trong lòng. Thật sự là vô cùng không an toàn.
Nhưng dù cho như thế, gã vẫn có thể ép buộc bản thân lựa chọn theo một phán đoán chính xác được.
"Được! Bản vương chờ!"
Xế chiều hôm đó ở Tấn Vương Phủ, Tấn Vương cùng mấy vị thuộc hạ cũng biết được chuyện đêm qua Hàn Bách Sơn "Trượt chân rơi giếng" trong nội cung.
Chỉ bất quá Tấn Vương bên này không có tai mắt có thể biết được sự thật là Hàn Bách Sơn bị chết bởi rượu độc.
Nhưng không có tai mắt, không có nghĩa là không đoán ra được. Trên thực tế, bất luận là Lý Mục Thư hay là bản thân Tấn Vương, đều đoán được Hàn Bách Sơn nhất định là bị giết, chứ không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhất là có tai mắt báo cáo Ngô Vương vội vã triệu tập rất nhiều tâm phúc đi tới vương phủ, mặc dù đều là bí mật xuất hành, nhưng chạy không khỏi ám tuyến của Tấn Vương.
"Nghe Lý Công nói, hình như Hàn Bách Sơn là tai mắt của Ngô Vương điện hạ đặt ở bên cạnh bệ hạ?"
Gia chủ của Sở gia kinh ngạc nói.
"Lá gan của Ngô Vương điện hạ cũng quá lớn, dám cấu kết với hoạn quan hầu cạnh thiên tử?"
"Lá gan của đại ca ta đương nhiên là lớn."
Tấn Vương nghe vậy, hơi có vẻ xuất thần trả lời một câu.
Trong sảnh còn có một tên tham sự nho nhỏ cũng chen miệng nói.
"Nếu như thế, đám Ngô Vương điện hạ nhất định đang vô cùng bất an? Có khi nào làm ra chuyện khác thường, nhưng chúng ta mới phát hiện bàn tay của Ngô Vương điện hạ đã chạm đến cấm quân Chương Kiến Doanh và Nam quân, nếu như Ngô Vương đột nhiên khởi binh thì nên làm thế nào cho phải?"
Lý Mục Thư lắc đầu, cười nói.
"Nếu bệ hạ đã động vào Hàn Bách Sơn thì tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong tay của người rồi, nói không chừng chuyện Ngô Vương động vào cấm quân cũng đã biết. Chỉ không biết bệ hạ đánh xuống một trượng này gõ bao nhiêu tầng, chỉ giơ cao đánh khẽ, hay là trực tiếp gõ chết..."
Gia chủ của Sở gia nhìn Lý Mục Thư, cũng nói.
"Ngô Vương điện hạ nếu khởi binh, khả năng thành công không lớn. Với tính cách của Ngô Vương điện hạ, chưa chắc sẽ không lựa chọn liều mạng, chúng ta cũng không thể không đề phòng!"
Lý Mục Thư nhìn y, đang muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên phát hiện Tấn Vương từ này đến giờ vẫn luôn im lặng.
"Điện hạ, việc này chẳng lẽ không phải tin tức tốt ư? Vì sao tâm tư của điện hạ lại nặng nề như vậy?"
Tấn Vương cười với lão sư của mình.
"Đương nhiên là tin tốt..."
Nhưng nụ cười của Tấn Vương rất nhanh đã thu lại, tiếp tục nói.
"Chỉ là ta đang nghĩ, đã đến mức này, sao phụ hoàng vẫn muốn lập đại ca làm thái tử?"
"A!? Chuyện này..."
"Sao có thể chứ?"
Tấn Vương nheo lại mắt nhìn ra bên ngoài, bên ngoài chính là hoa viên mà mùa đông năm ấy trời giáng điềm lành.
"Ha ha, cứ coi là như thế, khi trước chúng ta đối mặt với tuyệt cảnh, nhưng giờ đã có một cơ hội..."
Tấn Vương xoay người lại.
"Lão sư, ta cảm thấy đại ca vẫn sẽ lựa chọn khởi sự. Nếu đại ca không quyết định được, chúng ta giúp một chút!"
"Điện hạ người..."
"Lão sư, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng ta chỉ nhìn thấy được một cơ hội này, một lần cơ hội duy nhất. Dẫu sao cũng là huynh đệ, luận đảm lược, ta nào kém gì đại ca!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.