Lạn Kha Kì Duyên

Chương 306: Rốt cuộc có lai lịch gì




Dịch: LÃo Mạc
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

***
Tên áo đen cười sảng khoái. Hôm nay, gã có thể gặp được mấy người còn sống ở chỗ này, quả thực đã giải quyết nhu cầu cấp bách của bản thân.
Chu Hưng và Kha Vận Cầm bị quỷ trảo tóm lấy, trực tiếp rơi vào hôn mê. Tên áo đen nhìn hai người ngã xuống bất động trên mặt đất. Hai người còn lại cũng bị dọa đến tè ra quần. Ở xung quanh, bầy quỷ đang bao vây cũng bị dọa đến xém ngất. Chẳng qua, bọn chúng cũng không chán ghét một chút nào.
“Ha ha, ít nhất cũng là da trắng thịt mềm!”
Đối với bốn người bọn họ, tên áo đen cực kỳ hài lòng, đang muốn động thủ mang cả bọn đi.
“Đại nhân, đại nhân, dù sao mấy người này cũng ăn cơm ở tửu lâu của ta, là chúng ta phát hiện ra trước. Vì vậy tốt xấu gì thì ngài cũng phải để cho chúng ta một chút chứ. Hai người trên mặt đất có thể để lại cho chúng ta hay không? Ngài không nên mang tất cả đi như thế...”
Chưởng quỹ của quán rượu nhịn không được tranh thủ một chút. Nhưng y còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt âm u của tên áo đen trừng một cái.
“Chỉ dựa vào ngươi cũng dám tranh đoạt với ta? Coi chừng ta đánh cho ngươi hồn phi phách tán.”
Vừa dứt lời, tên áo đen không dư hơi tốn sức nói qua nói lại nữa, cũng không ra tay giáo huấn đám quỷ vật xung quanh. Gã duỗi dài hai cánh tay tựa như Linh Xà, quấn quanh rồi trói chặt bốn người kia. Sau đó, gã trực tiếp ném bọn họ ra khỏi quán rượu, nghênh ngang rời đi.
Bên trong tửu lâu, tên chưởng quỹ, tiểu nhị và mấy thực khách khác chỉ có thể giương mắt nhìn. Vẻ mặt cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Giương mắt nhìn tên áo đen không kiêng kị gì mà mang người rời đi, nộ khí của chưởng quỹ quán rượu kìm nén không được liền bạo phát. Trong chốc lát, cả người hóa thành một con ác quỷ mặt xanh nanh vàng.
“Cho dù ngươi là Hắc Lệnh Sứ, cũng không được phách lối như vậy.”
Tiếng quỷ rống chấn động mấy cái chén nhỏ trong khách điếm. Ở đường phố bên ngoài, tên áo đen cười lạnh, ánh mắt nhìn bầy quỷ vật ở bên trong khách điếm.
“Được, ta cho ngươi một cơ hội, ra đây tranh đoạt đi.”
Trong khách điếm, vô số quỷ vật hiện ra nguyên hình. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tên áo đen trên đường. Đối với bọn chúng mà nói, Quỷ thành này chỉ có thể vào mà không thể ra, bốn người sống kia thật sự có sức hấp dẫn quá lớn.
Tên áo đen lạnh nhạt chờ đợi, ném bốn người sống xuống bên đường. Chỉ là mấy hơi thở trôi qua, quỷ vật bên trong khách sạn mãi vẫn không lao ra, bởi vì lúc này tên áo đen xốc trường bào lên, lộ ra một Câu Hồn Tác đen nhánh đặc thù trên eo.
“Hừ, một đám phế vật cũng dám ồn ào.”
Sau khi hừ lạnh một cái, tên áo đen một tay bắt hai người, hai tay nhấc lên bốn người hóa thành một đạo bóng đen quỷ dị biến mất tại đầu đường.
Đám quỷ trong khách điếm phẫn nộ. Mặt tên chưởng quỹ càng tái mét, râu tóc dựng ngược lên trời, rống to.
“A------- Hắc Lệnh Sứ ngươi ức hiếp quỷ quá đáng!”
...
Nơi nào đó bên trong Quỷ Thành, Kế Duyên dẫn Ngưu Phách Thiên và Yến Phi đang hỏi thăm một khách điếm, chuẩn bị đi tới nhà kế tiếp. Hai khách điếm này là nơi gần chuồng ngựa nhất, cũng có khả năng chính là nơi dừng chân của chủ nhân chiếc xe ngựa.
Chỉ là lúc này, Kế Duyên đột nhiên nghe được một vài tiếng rống.
“A ---------- Hắc Lệnh Sứ ngươi ức hiếp quỷ quá đáng... Ức hiếp quỷ quá đáng...”
Khi nghe được âm thanh này, linh đài vốn dĩ sáng như gương, giờ đây lại rung động. Bộ pháp dưới chân cũng dừng lại. Một ý nghĩ thoáng qua, hắn đưa tay lên bấm đầu ngón tay, lập tức nhíu mày lại.
“Kế tiên sinh, làm sao vậy?”
“Đi qua bên kia, bọn họ đã xảy ra chuyện!”
Nói xong, dưới chân Kế Duyên sinh ra gió, cả người rẽ về một hướng khác, rất nhanh đã đi về phía trước. Ngưu Phách Thiên và Yến Phi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Quỷ thành này còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn không ít. Những thành trì như ở huyện Nam Đạo chẳng thể nào so sánh được. Ở nơi này có vô số quỷ sống lâu năm, chắc chắn ở đây cũng có rất nhiều Quỷ tu ẩn mình. Thậm chí, Kế Duyên còn cảm thấy nơi đây còn cường thịnh hơn bất kỳ Âm Ti nào mà hắn từng đi qua. Quả thực giống như Thánh địa tu hành của Quỷ đạo.
Vì vậy, dù đang dẫn theo một Ngưu Yêu có tu vi không thấp nhưng Kế Duyên cũng không dám quá phận ở nơi này, với lại hắn cũng không tùy tiện thi triển phi cử chi thuật.
Với rất nhiều tiên yêu thần ma, nếu một chọi một thì hắn cũng chẳng sợ hãi. Nhưng nếu số lượng vượt quá cực hạn mà hắn có thể đối phó thì cũng rất nguy hiểm.
Kế Duyên mang theo hai người đến bên ngoài Đằng Viễn Lâu. Lúc còn đứng trên đường, bọn hắn thấy bên trong lâu tràn ngập một cỗ oán khí mãnh liệt. Tiểu nhị trong khách điếm nâng một cái bàn bị lật ngược lên. Trên mặt đất, ngoại trừ một ít chén dĩa và đồ ăn vương vãi, còn có hai vũng nước tiểu tản ra từng tia dương khí.
“Kế tiên sinh, hình như chúng ta đã đến muộn một bước?”
Ngưu Phách Thiên tiến lại gần Kế Duyên nhỏ giọng nói. Ở phía sau, Yến Phi cũng khẽ gật đầu. Bọn hắn đi về phía quán rượu. Người còn chưa đến nhưng âm thanh nói chuyện đã truyền vào bên trong.
“Này...Nơi này có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ có đánh nhau?”
Tên chưởng quỹ đã khôi phục thái độ bình thường, nhưng oán khí vẫn chưa tiêu tán như cũ. Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, y cũng lạnh giọng đáp lại.
"Hắc Lệnh Sứ đại nhân uy phong thật lớn. Hôm nay, có bốn tên người sống ngu ngốc đến tửu lâu này. Vốn dĩ chúng ta phát hiện trước, nhưng gã ta ỷ vào tu vi cao thâm, trắng trợn cướp đoạt, mang bốn người kia đi, ngay cả tiền ăn cơm cũng không trả!”
Chưởng quỹ nói đến đây cũng thở dài. Y sắp xếp lại tâm tình, dùng khuôn mặt tươi cười nghênh đón khách.
“Chẳng qua nếu khách quan muốn ăn cơm, cũng có thể.”
“A, có loại chuyện này sao. Nơi này người sống còn có thể đến, ngược lại là hiếm có. Hắc Lệnh Sứ kia đọat người hẳn là dự định tự mình hút đi nguyên dương đúng không?”
Kế Duyên tỏ vẻ kinh ngạc, nói chuyện với chưởng quỹ.
“Ài, xác thực là hiếm có. Chỉ là gã ta cướp đi cũng không phải là vì bản thân, mà là tối nay Thành chủ đại nhân tổ chức đại tiệc, Hắc Lệnh Sứ dự định đến lúc đó mang mấy người sống này giao cho Thành chủ. Mà cũng không biết gã mang mấy người sống này giấu đi đâu. Hừ, bởi vì chúng ta có lòng thành kính với Thành chủ, bằng không chúng ta sẽ cùng tên Hắc Lệnh Sứ đánh nhau một trận ngươi chết ta sống, tuyệt sẽ không sợ hãi hắn!”
Chưởng quỹ nheo mắt, hiện lên u quang, nói ra một câu tàn nhẫn, sau đó tựa như nghĩ đến cái gì.
“A đúng rồi, khách quan muốn ăn cơm, chúng ta... Ách...”
Người khách vừa rồi còn đứng trước mặt y nói chuyện, hiện tại lại biến mất không thấy.
“Người đâu rồi? Các ngươi có nhìn thấy bọn hắn rời đi lúc nào không?”
Mấy tên tiểu nhị xung quanh đều lắc đầu.
“Không để ý, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.”
Trên đường phố, đám người Kế Duyên tất nhiên sẽ đi tìm cái tên Hắc Lệnh Sứ kia. Hiển nhiên tên Hắc Lệnh Sứ kia cũng sợ quỷ tu khác tìm đến, cho nên đã chuẩn bị chỗ ẩn nấp vô cùng tốt.
Chí ít với thủ đoạn bấm đốt ngón tay của Kế Duyên, vậy mà căn bản không tính được phương hướng cụ thể. Hơn nữa bởi vì như thế nên càng không có cách nào quan sát dương khí tồn tại ở bên trong thành.
“Chuyện này có chút khó giải quyết.”
Trong tình huống trước mắt, chỉ có hai sự lựa chọn, một là ngay lúc này lật tung Quỷ Thành lên, cưỡng ép tìm cho ra Hắc Lệnh Sứ và mấy cái người xui xẻo kia; hai là đợi đến lúc Thành chủ của Quỷ Thành mở đại tiệc, trực tiếp cứu người lúc đó.
Cái thứ nhất rất mất mặt, sơ sẩy một chút sẽ thành kẻ địch của toàn bộ quỷ thành. Cái thứ hai cũng đồng dạng, sơ sẩy một chút cũng có khả năng thành kẻ địch của toàn bộ quỷ thành.
Yến Phi là phàm nhân. Mặc dù hiểu được sự tình hiện tại đang phát triển theo hướng xấu phát triển nhưng giải thích không được. Ngược lại, Ngưu Phách Thiên đã ý thức được tình huống phức tạp lúc này.
“Kế tiên sinh, chúng ta nên làm gì? Nếu không trực tiếp phát động đi!”
Hiện tại, đối với Kế Duyên, lão Ngưu có một loại tin tưởng mù quáng. Thậm chí, gã còn cảm thấy nếu như Kế tiên sinh nguyện ý, trực tiếp dùng đại pháp lực, đại thần thông cải thiên hoán địa, để cho ánh mặt trời chiếu sáng Quỷ Thành, còn có thể đoạn đi căn cơ của Quỷ thành. Ai dám chọc dạng vào người nguy hiểm này chứ?
“Phát động, với ai? Toàn bộ Quỷ Thành sao? Trâu hoang nhà ngươi lại làm loạn à?"
Kế Duyên hỏi ngược một câu, Ngưu Phách Thiên gãi gãi đầu nói.
“Lão Ngưu ta mặc dù có chút tự phụ, một thành quỷ vật này không biết sâu cạn bao nhiêu, còn không chịu được. Với bản lĩnh của tiên sinh, ta không tin bên trong Quỷ Thành có ai có thể ngăn cản được chúng ta!”
“Ngươi thật là...”
Kế Duyên định nói một câu ”Đứng nói chuyện không đau eo”. Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên hắn nhìn về hướng cửa thành có Yêu khí bốc lên ngút trời.
“Có người đánh tới cửa rồi?”
Ngưu Phách Thiên kích động nói, chỉ là Kế Duyên lại lắc đầu phản bác.
“Không giống, yêu khí này mặc dù thịnh nhưng cũng không có tính xâm lược, dường như chỉ là thủ đoạn để chứng minh thân phận. Ta nhớ là chưởng quỹ kia có nói tối nay sẽ có lễ mừng gì đó, có thể là tân khách đến tham dự!”
Vừa nói, ba người vừa đi tới phía bên kia, dự tính nhìn trộm một chút xem yêu quái phương nào.
Theo tình huống trước mắt có thể thấy rõ yêu khí của tân khách đều quá cường thịnh, chỉ sợ Quỷ Thành thành chủ này tuyệt đối không đơn giản. Điều này làm cho Kế Duyên càng thận trọng hơn một chút.
Một cỗ xe phủ đầy hơi nước, bên trên còn có vảy cá che chắn đang chậm rãi đi lại trên đường lớn trong thành. Kéo xe ở đằng trước không phải là ngựa, mà là một loại yêu thú hệ thủy có bốn chân. Hơi thở của nó phun ra hơi nước phiêu đãng, làm cho đội ngũ đi phía sau hiện ra làn khói sóng lượn lờ.
Bên trong đội ngũ, ngoại trừ cỗ xe ngựa, trước sau đều có tùy tùng đi theo. Bọn họ mang vũ khí hoặc xách rương hòm. Tên nào cũng tỏa ra yêu khí, nhìn cực kỳ phô trương.
Hiện tại là ban ngày, quỷ vật đi lại trong thành không nhiều. Rất nhiều quỷ vật trong thành vốn muốn lại gần nhìn xem, nhưng bên này yêu khí quá cường thịnh, khiến bọn chúng không dám đến gần.
Bên trong xe có một nam một nữ khuôn mặt thanh tú ngồi đó. Vừa vào trong thành, hai người cũng nhìn xuyên qua bức rèm, quan sát cảnh tượng bên ngoài.
“Không thể không nói, Vô Nhai Quỷ Thành quả thật có chút môn đạo, cũng không biết sau khi đột phá, đạo hạnh của Vô Nhai lão quỷ đã tịnh tiến như thế nào?”
“Dù sao cũng chỉ là quỷ!”
“Cũng không thể nói như vậy, quỷ thân có thể có thiếu hụt, nhưng cho dù...”
Nam tử nói đến đây thì dừng lại.
“Cho dù cái gì?”
Nữ tử ở kế bên quay đầu lại kỳ quái nhìn y, phát hiện y đang trừng mắt, sững sờ nhìn về phía trước. Ánh mắt di động theo bước đi của chiếc xe.
“Dừng xe!”
Đột nhiên, nam tử hô to một tiếng, làm bên cạnh nữ tử giật nảy mình.
“Mau theo ta xuống xe, theo ta xuống xe! Không nghĩ tới Vô Nhai lão quỷ có thể mời ngài ấy đến!”
Thanh âm nôn nóng, y bắt lấy tay của nữ tử, kéo nàng cùng chui ra khỏi xe.
Đứng ở một bên đoàn xe, Ngưu Phách Thiên nhíu mày nhìn cách đó không xa, nghiêng đầu nói với Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, sao đoàn xe đột nhiên lại ngừng?”
Lão Ngưu vừa mới nói xong, liền thấy từ trên xe có hai người nam nữ mặc áo gấm đi tới. Bọn họ vội vã đi tới phía bên này. Lúc đến trước mặt bọn hắn một trượng, hai người cung kính cúi đầu chín mươi độ, hành lễ với mình.
“Tại hạ, Cao Thiên Minh của Thiên Thủy Hồ, mang theo vợ Hạ Thu, bái kiến Kế tiên sinh!”
Kế Duyên cau mày suy nghĩ một lát, mặt lộ ra vẻ chợt hiểu, chắp tay coi như đáp lễ lại.
“Thì ra là Cao gia của Thiên Thủy Hồ. Ta vẫn nhớ lúc trước ngươi đến Thông Thiên Giang của Đại Trinh tham gia đại thọ của lão Long nhỉ?”
“Đúng là như vậy! Kế tiên sinh ngài vẫn còn nhớ rõ ta. Cao mỗ thật là vinh hạnh! Không dám lỗ mãng ở trước mặt tiên sinh, tiên sinh cứ gọi thẳng ta tên là được rồi. Đây là tiện nội, cũng là thủy tộc, chưa hóa giao!”
Ngưu Phách Thiên đột nhiên cảm giác có chút tê cả da đầu, bên cạnh Yến Phi cũng có cùng cảm xúc.
‘Oái oái...Kế tiên sinh rốt cuộc có lai lịch gì!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.