Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Là một sản phẩm thử nghiệm, dường như Kế Duyên đã thử qua vô số lần bất kể pháp lực tiêu hao như thế nào. Mặc dù một xấp có tới mấy trăm tờ giấy nhưng lượng pháp lực được sử dụng chỉ như hạt nước nhỏ giọt nên đây không phải là điều hắn lo lắng nhất.
Bất tri bất giác đã đến chạng vạng, tro giấy trên tay hắn ngày càng nhiều, pháp lực lãng phí cũng không ít. Rốt cuộc, lần thử nghiệm trước mắt đã đạt tới cực hạn.
Bây giờ, trong tay hắn còn dư lại là những tờ giấy dày bằng một đồng đương ngũ thông bảo, nhỏ hơn tiền giấy lúc trước rất nhiều nhưng vẫn lớn hơn đồng tiền bình thường. Nếu phải so sánh thì pháp tiền này giống như là một mặt cắt ngang của quả trứng gà.
Kết cấu của Pháp tiền dày dặn, lại hoa mỹ như mạ vàng, trọng lượng của một tờ cũng phải tới ba, bốn lượng.
Kế Duyêt vuốt vuốt một tờ, chữ "Âm dương thông bảo" trên đó quả thực như được điêu khắc, cảm giác rất tốt. Quan trọng là ngoại trừ bản chất tiền làm từ giấy, tất cả pháp lực và linh khí đều được duy trì, mang đến cảm giác trầm trọng nội liễm.
Kế Duyên đưa tay búng nhẹ nhàng trên tờ pháp tiền.
"Tách...."
Pháp tiền vẫn chưa chuyển động nhưng một thanh âm thanh thúy đã vờn quanh pháp tiền thật lâu không tiêu tan.
Theo Kế Duyên tự đánh giá thì pháp tiền này đẹp, nặng, lại có pháp sinh linh.
Hiện nay, hắn có tổng cộng hơn năm mươi cái, nhưng vì tờ nào cũng nặng nên cảm giác còn nhiều hơn mấy trăm tờ lúc trước.
"Đúng vậy, nhìn rất tốt, còn muốn nâng cấp lên nữa thì chỉ cần dùng tài liệu và thôi diễn thuật pháp là làm được.”
Hắn có bút lông sói, với lại hiện tại cực kỳ quen thuộc với việc thôi diễn bằng cách viết chữ nên tổng hợp mọi thứ đến ngày hôm nay thì hắn vẫn còn có thể đề thăng pháp tiền lên nữa. Chỉ là thành quả bây giờ cũng rất đáng hài lòng rồi.
Giờ phút này, Kế Duyên khẽ vuốt pháp tiền giống như đang vuốt ve một món đồ chơi mới. Như nghĩ tới gì đó, hắn cầm lấy một tờ lên, đập vào lòng bàn tay. Ánh mắt tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc phát hiện ra hai khúc gỗ mục và một tấm chiếu nát.
"Lấy"
Trong miệng ngâm khẽ một tiếng, sau đó hắn vung tay lên.
Trong tích tắc, cuồng phong nổi lên.
"Ù... ù...."
Ngọn gió quét tới làm cho áo quần của Kế Duyên bay phấp phới, thổi qua tấm chiếu rách và thanh gỗ mục, rồi phóng lên trời. Sau khi chuyển mấy vòng giữa không trung, cơn gió trực tiếp thổi về phía chân trời, rất nhanh liền biến mất.
Kế Duyên đang nhìn uy lực của sức gió vẫn còn lưu lại trên bầu trời, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Lúc nãy hắn dùng sức quá mạnh mà không thu tay, pháp tiền lập tức hóa thành bột phấn tản đi, nhưng hiệu quả không tệ.
Kế Duyên căn bản không dùng thần thông bản thân, lần này cũng không phải là ngự phong, kỳ thực chính là trùng kích pháp lực và linh khí kéo thành gió cuốn những đồ vật xung quanh. Mặc dù không phải ngự phong nhưng lại đạt đến hiệu quả của ngự phong, mà điều này mới thực sự là thứ hắn vừa nghĩ ra, chẳng khác gì dùng pháp tiền thực hiện ý nghĩ này.
Pháp lực của pháp tiền đến từ Kế Duyên nên rất thuần túy. Linh khí cũng là thứ được Kế Duyên gom góp lại, hình thành từ ngũ hành trong cơ thể, không hình không dạng, vô cùng tinh thuần.
Bất luận kẻ nào chỉ cần làm đúng phương pháp sẽ áp dụng lên pháp tiền cực kỳ trôi chảy, làm cái gì cũng đều có trợ lực. Thậm chí nếu bản thân thi triển thần thông thuật pháp gì đó mà đưa pháp tiền này ra thì tương đương có một nửa Kế Duyên đang giúp người đó cùng thi pháp.
Hơn nữa nếu có pháp tiền này và một đạo phù lục thần dị thì hiệu quả càng thêm nổi bật. Căn cứ pháp tiền ẩn chứa pháp lực linh khí, hoàn cảnh linh khí chung quanh cùng với mức độ thần kỳ của phù lục, nói không chừng còn có thể sánh bằng lúc Kế Duyên thi triển thần thông tốt nhất của mình.
Kế Duyên suy nghĩ một hồi, ở mức độ nào đó, đây là một điều đáng sợ. Hắn sẽ không coi thường người khác, và hiện tại hắn cũng biết rõ bản thân mình.
Lui lại một bước, dù bản thân hắn không biết thần thông thuật pháp gì, chỉ là một tên quỷ hoặc thậm chí là một phàm nhân biết cách triệu pháp thì vẫn sẽ có thần hiệu. Ví dụ như vừa rồi, Kế Duyên chỉ đơn giản từ suy nghĩ trong lòng diễn xuất một trận gió.
Nếu trước mắt có một ngọn nến thì biết đâu lúc nãy đã có một trận lửa lớn. Đương nhiên, đây cũng không phải là ngự hỏa mà là ngọn gió đang trợ giúp cho thế lửa. Pháp tiền này cũng không thể khống chế được lửa, bản thân đứng trong lửa có khi cũng sẽ bị chết cháy.
"Nói như vậy, nếu cho Đổng Tất Thành pháp tiền này, cần phải cân nhắc một chút..."
Kế Duyên thì thầm lẩm bẩm, không phải hắn keo kiệt, mà do những thứ này tuy chưa quá hoàn mỹ nhưng nếu dùng đúng thì rất tốt, nếu làm không tốt còn có thể gây nhiễu loạn cho quỷ thành. Mặc dù quỷ thần và âm sai ở Âm ti có thể ổn định tình trạng hỗn loạn, nhưng chưa biết chừng trong lúc nhất thời âm sai cũng không thể khống chế được. Nếu phẩm cách của tên quỷ Đổng Tất Thành không ổn thì chẳng khác nào đưa vũ khí cho phạm nhân cả.
Thu hồi pháp tiền trong tay, Kế Duyên lấy ra một cái bánh bột ngô rồi bắt đầu gặm nuốt. Tâm niệm vừa động, hắn bấm đốt ngón tay, dường như Lục Sơn Quân chuẩn bị hành động.
Trong phòng bao ở lầu ba của đại tửu lâu Lệ Phú trong thành, trên một bàn tám người ăn rất lớn có đủ món ăn từ gà vịt thịt cá đến các món ăn dân dã, thịt kho tàu, món luộc hấp cách thủy... tất cả đều có. Món nào cũng đẹp mắt ngon miệng, bày biện đầy bàn, sắc hương vị đều đủ.
Còn Lục Sơn Quân ngồi một mình trong phòng bao, cầm đũa bưng dĩa. Y ăn uống nhìn rất nhã nhặn nhưng thực ra tốc độ không chậm, gắp từng khối lớn thức ăn, ăn từng miếng thịt, thỉnh thoảng còn nhấp một ngụm rượu.
"Chậc chậc chậc..."
Lục Sơn Quân nuốt đồ ăn trong miệng xuống, rồi lại uống cạn chén rượu. Y thưởng thức hương rượu rồi chậc chậc thành tiếng.
"Trước kia ở trong núi, nào biết mỹ vị nhân gian là gì, thức ăn cũng có thể ngon đến như vậy. Chẳng trách tiên sinh lại quan tâm trật tự chốn nhân gian như vậy. Người nói chỉ cần nghĩ về đồ ăn thì nhân gian có thể loạn được sao?"
Lan Ninh Khắc vội vàng rót một ly rượu đầy cho Lục Sơn Quân, phụ họa theo.
"Sơn Quân nói rất đúng, nhân gian không thể loạn, không thể loạn!"
"Đầu tiên là tiên sinh nói rất đúng!"
"Đúng đúng đúng, tiên sinh nói rất đúng!"
Lan Ninh Khắc nào dám có bất kỳ phản bác nào, không ngừng gật đầu đồng ý. Đồng thời, gã thỉnh thoảng cũng cẩn thận hút vào một ngụm thực khí từ đồ ăn. Trước đây gã có thể tùy tiện gọi một bàn đồ ăn phô trương như thế, nhưng bây giờ những món ăn này đã trở thành thứ xa xỉ.
Tuy Lục Sơn Quân nói Lan Ninh Khắc cứ ăn uống tự nhiên, nhưng gã thực sự không dám ăn nhiều, dù sao Lục Sơn Quân vẫn còn đang ăn ngấu nghiến đằng kia.
Chỉ chốc lát, thức ăn trên bàn đã được càn quét sạch sẽ. Lục Sơn Quân bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Lan Ninh Khắc rất thức thời, lập tức rời khỏi phòng bao đi xuống lầu.
Đứng ở cầu thang lầu một của đại tửu lâu Lệ Phú, Lan Ninh Khắc nói với chưởng quầy ở phía xa.
"Ở phòng Xuân Lai, bảo người tới thu dọn đi, rồi mang lên thêm một bàn giống như vậy nữa."
"Ai ai, được! Ách, đúng rồi khách quan, còn mấy món đặc sắc nữa, ngài có muốn lấy thêm không?"
Lan Ninh Khắc gật đầu.
"Thêm, có cái gì tốt thì thêm vào, ta không thiếu tiền!"
"Được được!"
Chưởng quầy liên tục gật đầu. Đợi Lan Ninh Khắc quay lên, gã mới âm thầm hít hà, mấy tiểu nhị bên cạnh cũng hai mặt nhìn nhau.
"Đây là lần thứ mấy rồi?" "Lần ba ạ!"
"Ăn nhiều thật đấy, ta chưa từng thấy ai có thể ăn được như vậy!"
"Người này không sợ vỡ bụng sao?"
"Ai biết được..."
"Còn nói gì đó, nhanh lên dọn dẹp đi, bảo đằng sau chuẩn bị đồ ăn."
Chưởng quầy phân phó, người bên cạnh đáp lời rồi bắt tay vào việc, chủ yếu là một thỏi bạc lớn đã được đặt trên tủ nên bọn họ căn bản không sợ đối phương ăn cơm chùa.
Ở trên phòng bao, bàn đồ ăn thứ ba được dâng lên. Lục Sơn Quân chỉ nhìn lướt qua, ăn một chút rồi dừng lại, sau đó y tỏ vẻ để cho Lan Ninh Khắc ăn.
Điều này làm cho Lan Ninh Khắc vô cùng cảm kích, không còn kiềm chế nữa. Đương nhiên thoạt nhìn gã cũng cầm chiếc đũa gắp tới gắp lui nhưng đồ ăn trên bàn vẫn vậy, chủ yếu là ăn thực khí và cũng không quên uống rượu.
Hiện tại, gã cảm thấy rất an nhàn thoải mái. Sau khi trở thành ma cọp mất đi tự do, phần lớn thời gian sống ở nơi tối tăm mờ mịt không thấy ánh mặt trời, bây giờ gã mới nhận ra ngày xưa mình được hưởng lạc cuộc sống trân quý đến mức nào.
Lục Sơn Quân ngồi một bên nhìn ma cọp Lan Ninh Khắc đang tràn đầy hạnh phúc. Đợi gã ăn khá nhiều, y mới cười nói.
"Lan Ninh Khắc, ta muốn đi một nơi nhưng chỗ ấy ta không trực tiếp tiến vào được nên cần ngươi giúp, cũng cần ngươi hi sinh một chút."
Thân thể Lan Ninh Khắc cứng lại, tuy gã đã chết rồi nhưng không hiểu sao vẫn thấy ớn lạnh cả người.
"Nơi, nơi nào?"
Gã không có năng lực cự tuyệt việc phải giúp Lục Sơn Quân, chỉ dám hỏi là đi nơi nào.
Lục Sơn Quân lại càng cười lớn hơn, dù sao y cũng được gợi ý từ chuyện của Giác Minh hòa thượng. Y không cần một thân thể hoàn chỉnh đi quỷ thành, yêu hồn đi qua cũng được.
Tuy Lục Sơn Quân tự phụ nhưng y vẫn biết yêu hồn xông qua Quỷ môn quan chẳng khác nào đi tìm chết. Vì vậy, y cần một thứ khác gây chú ý, hoặc còn gọi là treo đầu dê bán thịt chó.
"Khà, không cần khẩn trương, chỉ là đi tới một nơi mà quỷ nên đi, Âm Ti của Lao Dương phủ thôi."
Lan Ninh Khắc run lên, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Bây giờ gã cũng hiểu một ít về những chuyện này rồi. Một ác quỷ như gã mà đi Âm ti thì có gì tốt chứ?
"Yên tâm, yên tâm. Quê quán của ngươi không phải ở Lao Dương phủ nên bọn chúng sẽ không biết rõ những chuyện của ngươi đâu. Đương nhiên, trên người ngươi có ác nghiệp khó tán, tất nhiên là ác quỷ, vì vậy sẽ phải chịu cực hình. Ngươi chỉ cần nhẫn nại một chút. Sau khi nhận xong cực hình của Âm ti thì bọn họ sẽ thả ngươi đi quỷ thành Âm phủ!"
Kế hoạch của Lục Sơn Quân rất đơn giản, yêu hồn rời khỏi thân thể, dùng thần thông trốn vào trong linh hồn của ma cọp, rồi Lan Ninh Khắc giả vờ "không cẩn thận" bị âm sai phát hiện rồi bắt đi, sau khi nhận hình phạt ở Âm phủ xong, gã sẽ được vào thành. Thế là hoàn thành việc tiềm nhập.
Cân nhắc một chút thì khả năng thành công cực cao. Dù sao ma cọp cũng có quan hệ với mình nên Lục Sơn Quân hiểu rất rõ, hơn nữa y cũng không phải là một cọp yêu tầm thường, thần thông cũng rất huyền diệu đấy.
Hiện tại, Lan Ninh Khắc có chút run sợ.
"Tại, tại hạ tất nhiên nguyện ý giúp Sơn Quân, nhưng, nhưng chẳng may dưới cực hình, tại hạ hồn phi phách tán..."
"Ài, yên tâm đi, có ta ở đây thì ta sẽ độ âm khí giúp ngươi, không chết được đâu! Nếu ngươi chết thì ta cũng bại lộ, lại còn lộ diện ngay trước mặt Thành Hoàng ở trên chính vùng đất Âm Ti, ta cũng chưa ngu tới mức đó! Lại đây, ta nói nhỏ chút!"
Lục Sơn Quân ghé sát vào tai Lan Ninh Khắc, thì thào thì thầm một hồi.
"Ngươi cũng đừng oán trách ta, đây vốn dĩ là báo ứng của ngươi. Giác Minh hòa thượng biết mình phải đi Âm ti, mà gã cũng đâu có sự che chở của ta, ngươi đi một lần thì thế nào. Nói nhiều như vậy ngươi đã hiểu phải làm gì chưa?"
Lục Sơn Quân tất nhiên biết tâm tình oán giận trong lòng ma cọp của mình, nhưng lần này, y cũng không trách cứ.
"Hiểu, đã hiểu..."
Tâm của Lan Ninh Khắc như tro tàn, hoàn toàn không có cách nào phản kháng, chỉ có thể vô lực đồng ý.
Giờ phút này, trên con đường bên ngoài đại tửu lâu Lệ Phú, Kế Duyên hít hà mùi thơm của thức ăn trên lầu ba, lại nhìn bánh bột ngô trên tay mình, bất đắc dĩ lắc đầu cười.