Thấy dáng vẻ thèm rượu của Kế Duyên, lão Long cười nói.
“Kế tiên sinh càng ngày càng nghiện rượu đấy.”
Dù sao Long Tiên Hương cũng rất trân quý, Kế Duyên không nỡ uống quá nhiều, cũng sợ uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của tửu lực. Thấy lão Long nói vậy, hắn mới giơ tay trái lên.
“Tất nhiên là ta nghiện rượu rồi, nhưng cũng không thực sự khoa trương đến mức này. Do trước đây trên tay lưu lại vết thương nên ta muốn thử xem Long Tiên Hương có hiệu quả hay không. Không hổ là Long Tiên Hương, quả thật vẫn có chút hiệu quả!”
“Vết thương? Ngươi bị thương! Cái gì có thể làm tổn thương ngươi chứ? Ai dám ra tay, bao lâu rồi?”
Lão Long vừa kinh ngạc vừa ân cần hỏi thăm. Theo lão, khi đã đạt đến đạo hạnh như bản thân và Kế Duyên, không bị thương thì thôi, một khi đã có thương tổn thì không thể hồi phục trong thời gian ngắn được. Đây nhất định là chuyện lớn. Cũng như tên Chân Ma năm đó nhận lấy Long trảo của lão và Tiên kiếm của Kế Duyên, chỉ sợ tên kia phải chịu giày vò trong suốt trăm năm đấy.
Kế Duyên duỗi tay trái ra, rồi nắm lại thành quyền, hiển lộ một chút khí tức còn sót lại của thiên kiếp. Hắn cười khổ nói.
“Nếu phải nói người nào ra tay thì đại khái là tự mình làm ra ấy mà!”
Đây là một cỗ khí tức lôi kiếp đến giờ vẫn còn khiến lòng người kinh hãi, lại còn có điện quang yếu ớt mang hai màu tím vàng hiện lên trên cánh tay hắn. Chẳng qua, pháp lực của Kế Duyên đã ngăn cản một cách tài tình để tránh nó thôn phệ linh khí của bản thân hắn rồi lớn dần lên.
Lão Long nhìn tia sét kia, trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
Thật ra, thiên kiếp không đơn giản chỉ là lôi kiếp, lại càng không đơn giản chỉ là sấm sét từ trên trời đánh xuống. Đây còn bao gồm các loại kiếp số khác nhau, như kim phong, hắc thủy, liệt hỏa, tâm ma kiếp cùng với các loại quả báo kiếp này... Chẳng qua, lôi kiếp là loại trực quan và uy thế lớn nhất.
Năm đó, Ứng Nhược Ly vấn tâm lấy được Long tâm, thật ra có thể xem là Kế Duyên đã trợ giúp nàng vượt qua một đại kiếp nạn. Vì vậy, Ứng Nhược Ly sẽ độ Hóa Long kiếp trong tương lai bằng phẳng êm ái hơn rất nhiều.
Nếu bàn về độ kiếp, lão Long là người có quyền lên tiếng nhất trong số những kẻ mà Kế Duyên từng quen biết. Mặc dù Long tộc đã trải qua một thời gian dài, diễn hóa đủ loại thủ đoạn để ứng phó với kiếp số trong tu hành, nhưng hóa thành Chân Long cũng là trải qua kiếp nạn. Một bước cuối cùng có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Mà lôi kiếp trên tay Kế Duyên tuy đã bị hắn áp chế kha khá nhưng vẫn nhìn thấy được một tia thiên uy cuồn cuộn cực kỳ rõ ràng.
Chỉ là nghĩ lại cũng không thấy kì quái, dù sao đây cũng là lôi kiếp có thể uy hiếp được Kế Duyên và còn khiến hắn bị thương nữa.
“Lôi kiếp trong thiên kiếp? Tia sét màu tím vàng, không phải chuyện đùa đâu nha... Kế tiên sinh, rốt cuộc ngươi đã làm trò gì vậy? Bản thân ngươi vô cấu vô hạ, tu vi cũng là cao tuyệt, không có khả năng lôi kiếp nhắm vào ngươi được!”
Đối với lão Long, Kế Duyên cũng không giấu giếm. Hắn nhấc tay phải lên, trong tay áo hiện ra một quyển trục màu vàng úa, sau đó nhẹ nhàng đáp lên lòng bàn tay của hắn.
Quyển trục này không hề hiển lộ khí tức đặc thù nào, nhìn như rất bình thường, thậm chí có chút cổ xưa. Nếu chưa thấy qua tổn thương trên cánh tay của Kế Duyên, lão Long còn có thể không hiểu, nhưng bây giờ lão có thể ngửi thấy khí tức y hệt trên cuộn giấy này.
Không sai, chỉ là ngửi, vì lão Long nhận thấy đây là một loại cảm giác nóng bỏng nhè nhẹ, chứ không cảm nhận ra bất cứ khí tức thần dị nào.
“Kế mỗ đến Đại Lương tự ở nước Đình Lương bái phỏng Tuệ Đồng đại sư, người làm ngươi thua lúc trước ấy. Đúng lúc gặp hóa thân Minh Vương ở Đại Lương tự...”
Tròng mắt hơi híp của lão Long dần mở to ra. Nghe nói lúc hiển hóa hóa thân, đích thân Minh Vương sẽ đến. Lão Long cũng không vội bàn về thiên kiếp mà hỏi.
“Với tính tình của ngươi, chắc chắn sẽ lưu lại xem náo nhiệt đúng không? Thế nào, có Minh Vương Phật môn đến đó chứ?”
Mặc dù lời đồn này đã có từ rất lâu trước đây, và tuy khó có thể tình cờ đến được ngôi chùa đúng vào thời điểm hóa thân Minh Vương chuẩn bị hiển linh, nhưng cũng không phải là không có người đặc biệt chờ mong.
Nhưng chẳng có mấy lời đồn về thời khắc gặp được Minh Vương cả. Vì vậy lão Long cũng không chắc rằng Minh Vương có thật sự đến đó không.
“Ha ha, đúng vậy. Kế mỗ thuận tiện ở lại nhìn thử. Kết quả là chờ được Phật ấn Minh Vương đến đấy!”
“Ừ, chuyện này có liên quan gì đến vật trong tay ngươi và thiên kiếp không?”
Nụ cười của Kế Duyên dần thu liễm, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên như trước.
“Lúc trước, ta và Phật ấn đại sư mới quen mà đã như thân thiết. Chúng ta ngồi luận đạo dưới một gốc đại thụ trong nội viện Đại Lương tự. Đảo mắt mà đã qua hơn một tháng, hai người chúng ta đều cảm thấy vui vẻ. Kế mỗ thực sự nhận được lợi ích không nhỏ, một số câu hỏi trong quá khứ đều đã được giải đáp. Đợi đến lúc Phật ấn đại sư rời đi, ta lập tức đặt một cái bàn viết sách ở nơi đó, thôi diễn những thứ vừa hiểu được, hoàn thành một bộ Thiên Địa Hóa Sinh, cũng chính là nửa phần đầu của Thiên Địa Diệu Pháp!”
Diệu pháp này chính là tác phẩm đắc ý nhất hiện nay của Kế Duyên. Lúc nói ra, tâm tình của hắn cũng khoan khoái dễ chịu, còn có một chút tự hào.
Những biến hóa trong tâm trạng của Kế Duyên tất nhiên không thoát khỏi sự quan sát của lão Long. Thứ có thể khiến cho một người không bao giờ ngạo mạn, chưa từng nổi nóng như Kế Duyên giờ đây lại thể hiện sự kiêu hãnh như vậy đã chứng minh hắn đắc ý với diệu pháp này như thế nào.
Giờ phút này, lão Long càng thêm tò mò với Thiên Địa Diệu Pháp và Thiên Địa Hóa Sinh. Nghe Kế Duyên nói xong, lão thốt lên.
“Vào lúc viết xong sách, thiên lôi lập tức xuất hiện sao?”
Sắc mặt Kế Duyên nghiêm túc hơn, gật đầu rồi lặp lại một lần, chỉ là lần này giọng điệu khẳng định.
“Vào lúc viết xong sách, thiên lôi lập tức xuất hiện.”
Nhớ lại ba đạo thiên lôi uy lực cực kỳ khoa trương kia, bây giờ nghĩ lại nếu không phải trên tay hắn có sắc lệnh lôi chú cực kỳ đặc thù, dù mục tiêu của đạo sấm sét kia không phải nhắm đến người hắn, chỉ e là nếu hắn đón đỡ thì kết quả sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Hơn nữa, lôi kiếp có uy thế kinh người như muốn phá hủy cuốn sách này vậy. Cũng may là ta có chút thủ đoạn mới miễn cưỡng chống đỡ được, không đến mức uổng phí tâm huyết của ta!”
Chỉ vài ba câu nói của Kế Duyên cùng với khí tức của tia sét khiến hắn bị thương, lão Long có thể tưởng tượng ra sự hung hiểm ngay lúc đó.
Nhìn lại quyển trục màu vàng úa, đủ để thấy lúc ấy Kế Duyên cũng không thể thực sự hoàn toàn dập tắt được lôi kiếp. Đương nhiên, cũng có thể do hắn muốn quyển trục được tiếp nhận “lịch kiếp” chân chính nên cố ý nhường lại một chút sấm sét cho nó. Nhưng ít ra lúc ấy Kế Duyên cũng không có cách nào xử lý thật tốt, vì hắn vẫn bị thương và trên quyển trục vẫn mang dấu vết còn sót lại.
Nếu tu vi thấp hơn một chút, đừng nói là tan thành mây khói, chỉ sợ rằng ngay cả mảnh vụn cũng chẳng còn.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của lão Long, Kế Duyên lắc lắc quyển sách trong tay, cười nói.
“Có muốn nhìn một cái không?”
Lão Long rõ ràng đã động tâm.
“Ta có thể xem cuốn sách này ư?”
“Ha ha ha... Giữa ta và ngươi còn nói mấy câu này làm gì, chỉ là nhìn một chút thôi mà!”
Kế Duyên vừa cười nói vừa ném quyển trục trong tay ra, lão Long vội chụp lấy. Thấy người bạn tốt của mình không giống như đang nói đùa, lão Long mang theo tâm tình có chút kích động, dùng hai tay mở quyển trục.
Chữ viết này đúng là thủ bút của Kế Duyên. Ban đầu chữ viết bình thường không có gì lạ, nhưng khi cuốn sách mở ra càng nhiều, lão Long càng đọc thì trong lòng lại càng sinh ra các loại huyễn tượng. Phải biết rằng, lão chính là Chân Long - dù bản thân lão không cố ý đề phòng quyển trục này, nhưng việc hình thành nên huyễn ảnh như thế đã chứng tỏ cuốn sách này là một vật rất thần kỳ.
Sau đó, trong một vài chữ viết có màu tím vàng hiện lên rất rõ ràng, còn có khí tức thần bí khó lường và thiên uy rực rỡ bày ra. Trong nháy mắt, lão Long hiểu rõ, nếu người có tâm niệm không vững vàng hoặc nội tâm đen tối đọc quyển sách này, chắc chắn sẽ phải kinh hãi đấy.
Khi quyển trục hoàn toàn mở ra, hơn ba nghìn chữ nhỏ của Thiên Địa Hóa Sinh đều hiện ra trước mắt lão Long. Dù chỉ là nhìn qua một lượt, tầng tầng lớp lớp dị tượng diệu hóa hiển hiện theo từng con chữ, loại bỏ hết tạp niệm trong lòng, nhắm thẳng vào uẩn pháp của bản thân.
“Thiên Địa Hóa Sinh, Thiên Địa Hóa Sinh, đại địa sơn hà thiên không tinh tượng, diệu hóa thiên địa, diệu uẩn thiên địa, thì ra là thế, thì ra là thế!”
Lão Long liên tục cảm thán, sau đó từ từ cuộn quyển trục lại rồi trả cho Kế Duyên.
“Chẳng trách nó tên là Thiên Địa Hóa Sinh. Pháp này đã để lộ ra dấu vết ảo diệu của thiên địa, đúng là trời đất không dung, chân diệu vô song mà!”
Lời tán thưởng của lão Long dù đơn giản nhưng lại rất giá trị, chỉ nhìn một lần có thể nhìn ra những thứ này. Còn về sự bất phàm chân chính, chắc là phải đợi người tu luyện từ từ cảm nhận mới được.
Kế Duyên nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, nhớ đến cơn mưa giông như khóc như cười ngày hôm đó rồi thầm nghĩ.
'Cũng không thật sự là không dung nhỉ...'
Hai người cũng không có gì phải vội. Lúc đến trên bầu trời Vân Sơn ở Tịnh Châu, thời gian vừa qua buổi trưa, mặt trời bắt đầu ngả về Tây.
Đến gần Vân Sơn Quan, hai người không đáp xuống ngay. Lão Long cảm thấy đạo quán này khác trước kia, cũng có thể nói là con người sống ở đây đã khác trước kia rồi.
“Kế tiên sinh, đã hạ quyết tâm rồi chứ?”
Năm đó, lão Long và Kế Duyên dẫn Tần Tử Chu về Vân Sơn Quan, ngoại trừ mục đích để Tần Tử Chu tĩnh dưỡng, tiếp nhận thân phận của mình, bọn hắn còn muốn mượn nhờ những điển tịch về phương diện những vì tinh tú của Đạo gia để suy diễn con đường cho Giới Du Thần. Lúc đó, lão đã biết Kế Duyên cũng từng có ý dẫn dắt Đạo gia, ít nhất là Vân Quan Sơn rồi.
Hôm nay, xem ra Kế Duyên đã không còn do dự nữa. 𝒯гang gì ⅿà ha𝒚 ha𝒚 thế ( 𝒯 гùⅿ𝒯гu𝒚ện﹒Vn )
“Đúng vậy, Kế mỗ quyết định rồi. Hơn nữa, Thiên Địa Diệu Pháp sẽ là chỗ dựa căn bản cho việc tu hành ở Vân Sơn Quan.”
Lão Long quay đầu, ánh mắt mạnh mẽ nhìn về đạo quán nho nhỏ nằm ở đỉnh Yên Hà trên Vân Sơn. Nếu có thể nhận được Thiên Địa Diệu Pháp, đạo quán nhỏ này chỉ cần không chết yểu giữa đường thì tương lai...
Như biết lão Long đang suy nghĩ gì, thanh âm bình thản của Kế Duyên vang lên.
“Kế mỗ chỉ cầu Vân Sơn Quan không kiêu ngạo, không nóng nảy, chậm rãi tu hành. Từ đó, nơi này có thể vững bước, càng ngày càng tiến xa về phía trước trên con đường tu hành, để rồi trở thành Đạo môn chính tu một cõi trong tương lai!”
“Đạo môn...”
Lão Long bỗng nhiên nheo mắt lại nhìn về phía Kế Duyên.
“Từ lâu ta đã nghi ngờ, mà bây giờ cảm giác ấy càng rõ ràng hơn. Có phải Kế tiên sinh đang chơi một bàn cờ lớn không?”
Kế Duyên không xác nhận cũng không phủ nhận. Sau khi trầm mặc một lúc, hắn lại nói một câu.
“Có thể!”
Lúc này, Tần Tử Chu đã phát hiện ra lão Long và Kế Duyên. Lão leo lên đỉnh Yên Hà, đứng trên một khối đá lớn gần đụn mây của hai người, chắp tay thi lễ.
“Tần Tử Chu, ra mắt Kế tiên sinh, ra mắt Ứng tiên sinh!”
Kế Duyên và lão Long đồng thanh đáp lễ chào hỏi.
“Chào Tần công!”
Trình độ mạnh yếu của Tần Tử Chu đã hiện rõ nơi đó, cộng thêm phẩm cách cao thượng của lão, ngay cả một người luôn cao ngạo như lão Long cũng phải tỏ ra tôn trọng Tần lão đôi phần.
Một lát sau, ba người cười nói đi xuống núi. Lúc đến gần Vân Sơn Quan, Tề Tuyên và Tề Văn đã vội vàng chạy ra bên ngoài nghênh đón.
“Kế tiên sinh, Ứng tiên sinh! Các ngài đã tới!”
“Ra mắt Kế tiên sinh, Ứng lão tiên sinh!”
Hai người bọn họ hành lễ, trên mặt đầy vẻ vui mừng. Tuy chuyện tu hành gần đây chưa đi vào quỹ đạo nhưng việc cảm nhận được các loại vận luật của thiên địa linh khí quả thực tuyệt vời không thể tả nổi.
“Ha ha ha ha, Thanh Tùng đạo trưởng, ta lại đến nếm thử trù nghệ của ngài đây, nhận lấy!”
Kế Duyên vung tay áo, sau đó một bong bóng bao lấy sóng nước và ba con cá mè hoa của Thông Thiên giang vẫn còn đang thở ra bong bóng trong đám rêu bay ra. Tề Tuyên và Tề Văn vô thức đưa hai tay chụp lấy.
“Bịch...”
Hai người cùng lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được, vẻ mặt cẩn thận lại có chút bối rối. Lúc này, bọn họ phát hiện ra bong bóng nước kia tiếp xúc với bốn cánh tay mà không bị vỡ, dù khá nặng nhưng không đến mức nâng không nổi.
“Nhanh lên, nhanh lên, thả vào trong vại nước!” “Vâng vâng, đi nào!”
Hai người hứng chí bừng bừng giơ mấy con cá lớn lên, ngay sau đó thả vào cái vại nước trong phòng bếp.
“Ầm bịch...”
Bong bóng vỡ tan, trực tiếp lấp đầy vại nước vốn chỉ có non nửa. Ba con cá cũng vui vẻ bơi lội dưới nước.
“Bơi đi, bơi đi, chẳng còn bao lâu nữa đâu!”
Tề Văn cười ha hả nói với mấy con cá một câu.
Giờ phút này, trên chủ điện của đạo quán có hai bóng xám chạy vụt qua, sau đó chui vào phòng bếp, bò lên vại nước. Đây chính là hai con chồn nhỏ. Bọn chúng nằm trên thành vại nhìn vào trong nước, cả đời này chưa từng thấy con cá nào lớn như vậy.