Lạn Kha Kì Duyên

Chương 440: Dịch quỷ




Dịch: Thương Khung Chi Chủ
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

***
Các tu sĩ Tiên Hà đảo lần lượt điều khiển pháp quang bay đi, chỉ còn lại Kế Duyên và Thường Dịch tại vùng núi này.
Kế Duyên nhìn quanh, tuy ngọn núi đã bị Hà quang Ly hỏa thiêu qua, nhưng cũng không có quá nhiều vết cháy. Chỉ là, có một mùi cháy nhẹ khuếch tán ra. Đối với những người có linh cảm mãnh liệt như bọn họ, càng ngửi càng thấy gay mũi, còn người bình thường thì không có cảm giác gì.
Lại nhìn vào vị trí địa mạch kia, tuy khe nứt vẫn còn, nhưng Địa lệ đã tan biến. Hiện tại, nơi ấy đã là một thung lũng sâu thẳm, không khác gì một quang cảnh tự nhiên bình thường.
“Đáng tiếc cho vị Sơn thần nơi đây. Dãy núi này cũng không quá nhỏ, ắt hẳn đạo hạnh của Sơn thần cũng không quá kém cho lắm. Cơ mà, có lẽ y đã bị thương nặng do địa mạch tan vỡ, sau đó bị lũ yêu ma thừa thế mà...”
Mọi người chỉ có thể than thở như thế mà thôi. Kể ra, mối quan hệ giữa Sơn thần của dãy núi này và chi thứ của Tiên Hà đảo cũng không tệ, sau khi gặp chuyện không may còn cố gắng truyền tin cho đối phương. Đáng tiếc, từ đó lại dẫn đến tai kiếp cho cả hai mất rồi.
“Đi thôi, lượn một vòng quanh núi xem sao đã.”
Nói xong, Kế Duyên lập tức cùng Thường Dịch cưỡi mây bay lên tận trời cao, sau đó đi tuần tra các ngọn núi khác.
Hầu hết các khu vực ở trung tâm ngọn núi đã bị phá tan thành từng mảnh nhỏ do cuộc đấu pháp giữa tiên, yêu, ma quỷ, còn vùng ngoại vi thì tốt hơn một chút. Nhưng khi liếc nhìn dãy núi, Kế Duyên trông thấy vô số thi thể động vật vì bọn này cư trú ngay hướng đi của luồng địa sát kia.
Và vấn đề mà Kế Duyên đang lo lắng hiển nhiên không phải là không tồn tại. Mặc dù lúc này cả hai chẳng phát hiện vết tích gì khi dùng Pháp nhãn liếc nhìn từ không trung, nhưng rõ ràng là có rất nhiều động vật chết đi dưới rặng núi.
Mãi cho đến khi hắn bay ra bốn phía bên ngoài thật lâu, tới rìa dãy núi kéo dài mấy trăm dặm, cuối cùng mới bắt đầu trông thấy vật sống. Tại nơi ấy, vẫn còn vài loại dã thú ăn cỏ và ăn thịt.
Trên những đám mây, Thường Dịch dần thư thái hơn, quay sang nói với Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, đến đây có vẻ như sát khí địa mạch cũng không lan tràn quá xa. Bằng không, nhóm động vật phổ thông này cũng không sống được.”
“Ừm, đi xa hơn nữa đi. Chẳng biết quốc gia phàm trần tại đây có rơi vào cảnh loạn lạc hay không nữa.”
“Thường mỗ cũng không rõ vấn đề này.”
Hai người thoáng trao đổi vài câu rồi cưỡi mây bay về phía quốc gia phàm trần ở phía xa xôi hơn. Nhưng mà, tốc độ bay cũng không nhanh. Bởi vì trong khoảng thời gian này, cả hai phải quan sát sự thay đổi của linh khí và sự chuyển động của các địa mạch bên dưới.
Xét về thời gian, từ khi nhóm tu sĩ chi thứ của Tiên Hà đảo bày trận đến khi bị yêu ma tập kích, sau đó là Tiên Hà đảo gấp rút chi viện, mọi chuyện đã xảy ra ít nhất là một tháng hơn rồi.
Mất hơn mười ngày để đi từ Tiên Hà đảo đến đây với tốc độ của trận pháp Tiên Hà đảo. Tuy nhiên, tông môn ấy còn phải mất thời gian để vượt qua Đông Hải nữa. Cộng thêm một vài tình huống trước đó, tổng thời gian hơn một tháng là con số vô cùng hợp lý.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Địa lệ không bùng phát dữ dội như khi bị yêu ma tác động, nhưng đa phần cũng đã thẩm thấu suốt dãy sơn mạch này. Do đó, Kế Duyên không tin luồng sát khí kia không hề ảnh hưởng mảy may đến nơi đây.
...
Nửa tháng trước, tại khu vực Tây Bắc Vân Châu của vùng Đông thổ, cũng là vùng Tây Bắc bộ của nước Nguyên Triệu.
Vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, bỗng nhiên mặt đất rung chuyển khiến vô số người hoảng sợ, có mấy người đã ra khỏi nhà còn lập tức chạy vào trong nhà.
Mãi đến sau đó, có mấy người lớn tuổi hoặc kẻ có tí kiến thức mới thét to lên: “Địa long phiên thân...!”
Không những thế, họ còn thét lên để mọi người chạy ra khỏi nhà, không thì có rủi ro bị nhà sập đè chết đấy.
Nhưng đó chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi, vì dù sao thì rặng núi bên kia vẫn cách nơi đây khá xa. Tuy địa phương này vẫn bị ảnh hưởng tới nỗi chấn động, nhưng cũng sẽ không gây ra quá nhiều tai họa. Ngay cả mấy ngôi nhà đất đang xây dang dở cũng gần như vô sự, huống chi là mấy căn nhà kiên cố chống sập.
Hai hoặc ba ngày sau trận động đất, hầu hết mọi người đều quên đi chuyện này, tiếp tục sinh hoạt giữa đời sống có chút cơ cực của họ.
Đây là ngày thứ ba sau trận động đất, hôm nay trời quang mây tạnh.
Liêu Đại Khâu và lão Trương cùng thôn cầm bồ cào, đẩy xe bò, tiến vào con đường dẫn ra bên ngoài thôn. Con bò già kéo xe trông rất gầy nhưng vẫn bước đi rất ổn định, vững vàng bước về phía trước trên mặt đường có vài ba cái hố nhỏ.
Lão Liêu và lão Trương ngồi trên xe kéo phía sau, lâu lâu lại dùng roi chọt vào hông con bò già, chỉ đường cho nó đi tiếp.
Ngay sau đó, một dòng sông hiện ra trong tầm mắt của cả hai. Lão Liêu nhìn cảnh ấy mà thở dài.
“Ây da... Thói đời bây giờ...”
Lão Trương đang ngồi cùng lão ta cũng nhìn về hướng ấy, sau đó trông thấy có hai thi thể cạnh bờ sông. Gương mặt ngửa lên của hai cái xác tái mét, da thịt sưng phù khá nghiêm trọng. Nhìn sơ qua, có vẻ như hai người này đang mặc thứ gì đó y hệt áo giáp, chắc là hai binh sĩ rồi.
Bởi vì cách bờ sông không xa lắm, hai người có thể nhìn thấy rất rõ ràng bóng dáng dưới sông. Đó xác thực thi thể rồi, không cần phải lập tức chạy đến cứu người.
“Không biết là chết đuối, hay chết do chiến tranh nữa?”
Lão Trương xúc động thở dài, còn lão Liêu chỉ lắc đầu, không muốn bàn đến chủ đề này nữa. Lão ta quất roi vào mông con bò, để nó quẹo sang một lối nhỏ; phía trước mặt hai người là những cánh đồng chất đầy rơm rạ.
Liêu Đại Khâu quay đầu nhìn lại hai thi thể trên bãi sông kia, sau đó nhìn lão Trương đi cùng.
“Lão Trương... Dù gì thì chúng ta cũng gom cỏ chở về, hay là...”
Lão Trương cũng biết Liêu Đại Khâu muốn nói gì, đành gật đầu một cách bất đắc dĩ.
“Được rồi, cứ thu gom rơm rạ lên đây, sau đó ra bờ sông khiêng hai cái xác ấy lên xe luôn rồi chở đến chỗ cũ.”
“Ừ ừ, cứ làm thế đi!”
Trong lúc nói chuyện, hai lão nông dân dừng xe bò lại. Tiếp theo, họ bước vào cánh đồng, bắt đầu lao động tay chân. Những mớ rơm rạ này có thể được bó lại, sau đó đem về làm củi để nấu nướng, đôi khi còn được trộn chung với vài thứ khác để cho con bò già này ăn nếu thiếu thốn lương thực.
Bận rộn hơn một canh giờ, hai người đã gom được một đống rơm khá to trước khi chất lên xe bò. Lúc này, trên xe đã chất đầy rơm, cỏ khô, còn cánh đồng vẫn còn đó rất nhiều rơm rạ. Chỉ là, hai lão nông dân này không thu gom hết, mà mồi lửa đốt sạch hết. Họ làm vậy để giúp cho hoa màu khi gieo mùa mới có thể phát triển tốt hơn.
“Được rồi, được rồi. Chúng ta quay về thôi.”
“Ừm.”
Hai người điều khiển xe bò quay đầu, nhanh chóng trở lại bãi sông. Hai thi thể vẫn nằm đó. Lần này, xe bò không đi lướt qua nơi ấy, mà bị Liêu Đại Khâu lái vội về phía bờ sông.
“Hầy...”
Cả hai khẽ thở dài, bắt đầu dùng cây cào để kéo xác chết lên bờ. Vì đã có kinh nghiệm từ trước, hai người này hành động vô cùng cẩn thận vì sợ thi thể sẽ bị trầy xước, khiến máu đen loang ra mặt đất.
Bây giờ trời vẫn còn lạnh, thi thể cũng không có mùi. Hai người nông dân phải tốn khá nhiều sức lực nên quần áo ướt sũng mồ hôi. Sau khi đặt hai xác chết lên đống rơm trên xe bò, cả hai mới vội vàng rời khỏi nơi đây.
Hơn một khắc sau, chiếc xe bò đã về đến bãi trữ rơm phía bên ngoài thôn Mao Than, nơi mà lão Trương và lão Liêu sinh sống.
“Lão Trương, chờ ở đây nhé. Ta đi gọi người.”
“Ta biết rồi, đi đi!”
Lão Trương bèn thu mình vào đống rơm khô. Vì quần áo hơi ướt nhưng lúc trước phải làm việc vất vả nên chẳng có cảm giác gì cả, hiện tại thì lão thấy hơi lạnh.
Liêu Đại Khâu xuống xe một mình rồi chạy về phía thôn. Dọc đường gặp người quen, lão chỉ chào hỏi xã giao vài câu, cuối cùng mới chạy tới nhà thôn trưởng để gọi người đến giúp đỡ.
Ước chừng nửa khắc sau, Liêu Đại Khâu dẫn theo bốn năm người đàn ông quay về vị trí ban nãy. Hơn nữa, cả nhóm không hề đến đây tay không, mà còn mang theo xẻng, bồ cào và cáng được bện từ chiếu rách.
“Ôi trời! Liêu thúc, nghe ta nói nè! Sau này, chúng ta không làm mấy việc thế này nữa nhé? Đây là thi thể của người lạ, cứ mặc kệ thôi...”
Một người đàn ông trẻ tuổi cầm cuốc vô thức đưa tay quẹt nhẹ mũi mình khi đến gần xe bò; gã sợ mùi thối của thi thể.
“Tiểu Lưu, lão Liêu cũng có cái lý của lão. Nếu xa quá thì chúng ta không xen vào, còn đây là thi thể nằm ngay bãi sông, giáp ranh với phần rìa của thôn chúng ta đấy. Thế nên, giúp được thì giúp. Huống hồ, thôn chúng ta cũng cần dùng nước sông mà. Đại phu trong huyện từng nói, thi thể vào sông có thể gây ra dịch bệnh. Đây là một hành vi tích đức, cũng kể như là giúp ích cho chính thôn làng của chúng ta.”
“Vâng, vâng, vâng... Là ta lắm lời rồi!”
Chàng thanh niên cũng không nói gì nữa, chỉ đi theo cả nhóm tiến về phía bên kia. Tất cả mọi người bốc dỡ rơm xuống, sau đó mới đẩy chiếc xe bò sang một vị trí khác ở bên cạnh.
Không lâu sau đó, cả nhóm di chuyển đến một địa điểm tương tự như một bãi tha ma. Khu vực này có những ngôi mộ nhỏ ở khắp nơi, hoặc có bia mộ làm bằng gỗ, hoặc chẳng có thứ gì.
Liêu Đại Khâu cũng hơi xúc động. Xét về nguồn gốc của những vị trí mộ phần này, vốn dĩ đều do chính tay lão ấy làm ra cả. Đương nhiên, chẳng phải lão Khâu giết người đâu. Những kẻ được an táng tại bãi tha ma này đều là các xác chết không rõ danh tính gần thôn Mao Than. Lúc ban đầu, chính lão Liêu là người đưa ra ý tưởng cần phải giúp đỡ những vong nhân đó.
Giữa thói đời rối ren này, thật ra thì những xác chết ven đường như vậy xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Một phần vì suy nghĩ cho thôn làng, phần vì có chút xót thương cho những người đã khuất, vào bảy tám năm trước, Liêu Đại Khâu bắt đầu đến nhà của trưởng thôn rồi tìm đến từng nhà của mấy người quen biết để cùng bàn bạc, cuối cùng là hình thành nên khu mộ phần này.
Không thể không nói, hầu hết mọi người đều có tính ích kỷ. Nhưng giữa thế sự gian khổ này, vẫn còn những người tốt đấy thôi.
Đầu tiên, nhóm người này quỳ bái trước một ngôi miếu Thổ Địa cao khoảng nửa người tọa lạc ở bên ngoài khu một phần, mong Thổ Địa Công để mắt coi chừng một chút, sau đó mới bắt đầu động thổ.
Tất cả đều là nông dân chân lấm tay bùn, thế nên đào hố rất mạnh mẽ. Lần lượt từng người thay nhau đào đất, chẳng mấy chốc đã đào được một cái hố lớn, còn thi thể cũng đã nằm trọn trong mảnh chiếu rách rồi.
Không hề đụng chạm quá nhiều vào thi thể, bọn họ cùng nhau nâng thi thể lên rồi đặt xuống hố.
“Oan có đầu, nợ có chủ. Chúng ta không phải là người hại chết các ngươi, chỉ là không đành lòng nhìn các ngươi phơi thây nơi hoang dã, thế nên mới tìm một vị trí an táng thế này. Hiện tại, sau khi chết mà có một mảnh đất che thân là đã tốt lắm rồi. Bọn ta cũng không đủ sức lực để làm ma chay cho các ngươi. Thôi, yên nghỉ nhé!”
Liêu Đại Khâu luyên thuyên một hồi, sau đó bắt đầu cùng mọi người lấp đất.
Chẳng bao lâu, với sự chung sức của cả nhóm, một ngôi mộ nhỏ đã được hoàn thành. Liêu Đại Khâu và lão trưởng thôn dùng xẻng đập vào mộ phần, ép đất bằng phẳng lại một chút.
Khi đi về, ai nấy đều cảm thấy thư thái toàn thân. Ngay cả người thanh niên từng than thở trước đây, nhưng bây giờ cũng cảm giác hơi tự hào vì bản thân vừa làm việc thiện.
“Này, lão Trương, còn phải cột đống rơm kia lại nữa.” “Không cần đâu!”
“Nhân tiện, Lý bá bá, dường như huyện bên cạnh có bệnh dịch hả?”
“Này, ngươi khoan hẵng nói chuyện này. Ta cũng có nghe nói qua rồi. Trong lần đi mua hàng trên huyện lần trước, ta có ghé thăm một người bà con bên vợ. Người nọ là một vị lang trung, còn nói rằng, huyện lân cận đang gặp phải một cơn dịch bệnh nghiêm trọng.”
Lão thôn trưởng vác cuốc, nhìn cả đám rồi quay sang Liêu Đại Khâu.
“Thế nên chuyện chúng ta cùng chôn thi thể với lão Liêu là một việc vô cùng đúng đắn. Nghe đồn rằng, cơn dịch bệnh này xuất phát từ khí độc do thi thể tỏa ra, cũng chính là oán khí do người chết mà không được an táng!”
“Hít hà... Lý bá bá à, đừng nói nữa mà...”
“Ha ha ha ha, thằng nhãi ranh này to xác mà nhát thế?”
“ Ha ha ha ha... Đúng thế, tiểu Lưu à, ngươi như vậy thì không lấy vợ được đâu!”
“Gì chứ? Ai nói con nhát gan?”
Cá đám tán gẫu với nhau, cùng vui vẻ giữa nỗi nhọc nhằn trên đường trở về thôn xóm. Cuộc sống dẫu có buồn đau, nhưng như thế vẫn còn tốn hơn những mảnh xương nơi ven đường.
Trời tối dần, màn đêm cũng tối tăm hơn. Tại khu mộ phần bên ngoài thôi, những ngọn lửa ma quái từ từ xuất hiện, mà ngôi miếu Thổ Địa bên cạnh cũng tỏa ra một vầng sáng vàng mơ hồ.
Trong màn đêm tĩnh mịch này, một chồn hoang đột nhiên xuất hiện từ nơi hoang vu xa xa. Sau đó, nó nhanh chóng lao thẳng về phía khu mộ phần, cuối cùng dừng bước ngay trước miếu Thổ Địa.
“Chít chít chít... Chít chít chít...”
Con chồn ấy cứ kêu chít chít trước ngôi miếu, âm điệu lúc cao lúc thấp, có lúc sắc bén, lại có lúc như thút thít nỉ non.
“Cái gì? Dịch bệnh lại xuất hiện quỷ vật à? Nó lợi hại đến mức Âm ty cũng không thu phục được ư? Lại còn lan rộng ra nữa hả?”
Cùng một khoảnh khắc với âm thanh kinh ngạc kia, một lão nhân lưng gù bước ra khỏi miếu Thổ Địa, nhìn con chồn với vẻ mặt kinh hãi.
“Chít chít.... Chít... Chít chít chít chít chít...”
“Ngươi... Mà thôi, mà thôi, ngươi cứ đi đi!”
Nghe Thổ Địa Công nói vậy, con chồn đứng dậy, cúi đầu chào ông ta một cái rồi xoay người bay đi, biến mất về phía hoang dã.
Thổ Địa Công thở dài, xoay người nhìn về phía khu mộ địa kia. Nơi đó, vẫn còn những ngọn lửa ma trơi đang lượn lờ quanh quẩn.
Năm tháng hỗn loạn, Âm ty rơi vào thế yếu, thậm chí cũng không đủ năng lực để thu nhận bọn cô hồn dã quỷ. Bao nhiêu năm nay, dù Thổ Địa Công của khu mộ phần hiện tại đã báo cáo chuyện này cho đơn vị quản hạt, nhưng tình trạng trước mắt vẫn không hề thay đổi gì.
“Hầy, loạn Dịch quỷ lần này... chẳng biết sẽ có bao nhiêu người phải chết đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.