Lạn Kha Kì Duyên

Chương 472: Cái gì? Lấy ra ăn ư?




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung Chi Chủ

***
Một tiếng “sư phụ” trong lời của tu sĩ kia hoàn toàn là nhanh mồm nhanh miệng trong vô thức, nhưng khoảng cách này đủ gần để Kế Duyên nghe thấy. Vì vậy, hắn quay đầu nhìn tên kia một cái, nhưng cũng không để ý lắm, mà tiếp tục chú tâm vào con cá lớn trước mắt.
“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch...”
Rõ ràng con cá lớn đã bị Kế Duyên kéo ra khỏi mặt nước nhưng cái đuôi của nó vẫn đang vung vẫy dữ dội và còn cuốn theo một lượng lớn nước biển như lúc trước. Từng đạo lưu quang vờn quanh con cá lớn, đồng thời cũng dính theo nước biển, giống như ánh sáng và dòng nước bao bọc lấy đuôi cá. Chết sống gì thì nó cũng không chịu đi ra, đấu tranh tới cùng.
Trong phiến hải vực xung quanh, ngoại trừ bọt nước văng tung tóe khắp nơi, Kế Duyên còn cảm giác được nơi đó còn có sự biến hóa của bóng tối và ánh sáng. Hắn cũng nhất thời chưa thể giải quyết con cá ngay được, lần đầu kéo cần trúc lên lại không thể kéo hẳn nó ra khỏi mặt nước, ngược lại còn bị nó giật trở về.
“Phù phù...”
Con cá lớn lại một lần nữa vọt nhanh xuống nước. Một lực lớn thuận theo cần câu truyền đến, làm cho thân thể Kế Duyên nghiêng về phía trước, còn lắc lư một cái. Trong khoảnh khắc dây câu buông lỏng, con cá lớn tùy ý kéo lưỡi câu bơi xuống đáy biển sâu.
Tu sĩ cưỡi gió bên kia tuy vẫn nóng vội như trước, nhưng giờ gã không nói gì nữa. Trực giác mách bảo gã rằng, vị tu sĩ mặc thanh sam cầm chiếc cần câu xanh biếc kia nhất định có thể xử lý được. Nói không chừng, người ta vốn đã biết về loài linh ngư dưới mặt biển này ngay từ đầu rồi.
Kế Duyên kiên nhẫn có thừa, nên giờ đây hắn lại tiếp tục cầm cần trúc câu cá. Sau nửa canh giờ không hơn không kém, hắn lại tăng thêm lôi tức. Chỉ cần con cá kia cắn vào móc câu thì sẽ không thể nhả ra được nữa đâu.
“Nuốt hạt táo rồi mà còn muốn chạy à?”
Kế Duyên khẽ cười, lại vận lực trên tay thêm một chút. Cần câu xanh ngắt cong cong, pháp quang trên sợi dây câu bằng tơ tằm làm cho nó cực kỳ nổi bật ở nơi tối tăm mờ mịt phía dưới. Mỗi một lần nó hơi sáng lên, sẽ có một khí tức sấm sét xuất hiện.
Phương pháp bắt cá bằng điện này làm cho con cá lớn màu vàng vốn dĩ cực kỳ mạnh mẽ lại một lần nữa giãy đành đạch, trông thì vô cùng khí thế nhưng thật ra nó đã dần yếu rồi. Hơn nữa, đặc tính của cần câu trên tay và kỹ thuật của Kế Duyên càng giúp hắn có thể thuận buồm xuôi gió bắt con cá lớn đang giãy giụa.
Đã có kinh nghiệm của lần trước, lúc này hắn có thể xử lý có trình tự quy củ hơn.
Rốt cuộc, trong khoảnh khắc con cá lớn quẫy đuôi, dùng sức để đẩy mình xuống bên dưới mực nước sâu lần nữa, đột nhiên Kế Duyên lại tăng mạnh sức lực. Trong nháy mắt này, cần câu cong vút như một hình lưỡi liềm; ngoại trừ tay phải đang nắm chặt cần câu, tay trái của hắn nhẹ nhàng búng lên cần câu một cái.
“Tách.”
Tiếng vang thanh thúy phát ra khi đầu ngón tay trái va chạm vào cần câu. Một gợn sáng rõ rệt chấn động lên trên thân cần câu. Ngay sau đó, chấn động này vẫn kéo dài theo dây câu, kéo dài mãi cho đến chỗ con cá lớn.
“Phần phật....”
Mối liên hệ giữa đuôi cá màu vàng và dòng nước dưới mặt kính ngay lập tức bị cắt đứt. Hai mắt Kế Duyên sáng lên; sau đó, hắn đột nhiên vung vẫy cần trúc, kéo con cá lớn màu vàng dài mấy xích kia lên trời.
Sau đó, Kế Duyên nhanh chóng chuyển cần câu qua tay trái, lần này tới cánh tay phải vẫy lên trời. Những người đứng ngoài xem sinh ra ảo giác như ống tay áo bay thẳng lên không trung vậy. Trong nháy mắt kế tiếp, con cá lớn trên bầu trời bị Kế Duyên thu vào trong tay áo, triệt để mất đi liên hệ với mặt kính phía dưới.
“Kế tiên sinh, cá đâu rồi ạ?”
Ngụy Nguyên Sinh ngước nhìn cần câu trống rỗng trước mặt, nghi hoặc hỏi một câu. Động tác vừa rồi của Kế Duyên quá nhanh, cậu nhìn không rõ, nhưng hình như con cá đã bị Kế Duyên cất vào tay áo rồi.
“Ở đây nè.”
Cánh tay phải của Kế Duyên hạ xuống, ném con cá màu vàng lớn lên trên boong thuyền, đồng thời bao phủ một lớp màng nước bên ngoài thân nó.
“Đây không phải là cá đúng không ạ? Không phải, ý con là, đây không phải loài cá bình thường phải không ạ?”
Ngụy Nguyên Sinh dù sao cũng đã bước vào con đường tu hành, rất nhanh đã nhận ra sự đặc biệt của con cá lớn. Nhưng khi cậu bé còn đang nói, tên tu sĩ câu cá lúc trước đã cưỡi gió đi vào phạm vi của phi chu. Người còn chưa đến boong thuyền, thanh âm đã đến trước.
“Tất nhiên không phải loài cá bình thường rồi. Loài cá này chỉ có ở Kính Hải, tên gọi là Lưu Ly Quý Thủy Kim Lân Tầm. Tuy nó là loài cá được ngưng tụ từ thủy tinh nhưng lại cực kỳ dẻo dai và có sức lực lớn. Khi nó ở dưới Kính Hải, lực lượng sẽ không ngừng tăng trưởng, muốn câu nó ra khỏi nước vô cùng khó.
Kế Duyên nhìn về phía bên cạnh. Người nọ vội vàng chắp tay hành lễ với hắn.
“Sư phụ chuẩn bị thật kỹ càng đấy. Cũng không biết ngài dùng thần thông diệu pháp gì mà chỉ chưa đến nửa canh giờ đã có thể câu được Kim Lân Tầm ra khỏi nước. Năm trước, ta cũng từng câu được một con nhưng nó đã kéo thuyền nhỏ của ta đi dạo một vòng quanh Kính Hải suốt mười đêm liền mới có thể chế ngự được nó, lôi nó ra khỏi nước đấy!”
Người này vừa nói vừa nhìn kỹ cần câu của Kế Duyên. Gã phát hiện ra, trên lưỡi câu có một hạt kỳ quái, tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
“Ồ, Lưu Ly Quý Thủy Kim Lân Tầm à, tên nghe thật êm tai!”
Ngụy Nguyên Sinh khẽ gật đầu, ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn con cá lớn dài mấy xích kia. Cậu phát hiện ra cả người con cá này không nhúc nhích nhưng nó vẫn há miệng ngậm miệng như lúc trước.
Kế Duyên nhíu mày nhìn người trước mắt, thấy tên này có tướng mạo đường đường chính chính, mày kiếm mắt sáng, không có râu, không búi tóc, mặc áo bào dài màu lam rộng thùng thình, nhìn khá là đúng mực.
“Đạo hữu, tiếng 'sư phụ' này không thể gọi bậy đâu.”
“Ta hiểu chứ. Sư phụ tất nhiên không thể gọi bừa rồi. Vì vậy, ta không hề gọi bậy! Tại hạ là Lục Mân, là tu sĩ trên Kính Huyền Hải Các, nguyện bái đạo hữu làm sư phụ!”
Người vừa mới tới thu liễm nụ cười, trịnh trọng hành đại lễ với Kế Duyên. Chỉ là lúc này Kế Duyên tránh người sang một bên.
“Ngươi đã là tu sĩ ở Kính Huyền Hải Các, còn tùy tiện bái sư phụ không chút kiêng kị sao? Dù sư môn của ngươi đồng ý thì Kế mỗ ta cũng không đồng ý đâu.”
Tu sĩ kia cười vui vẻ.
“Đó là ngài nói, không phải ta không bái người làm thầy mà là người không thu ta làm đồ đệ, nhưng ta vẫn không đổi ý!”
Kế Duyên vừa bực mình, vừa buồn cười.
“Yên tâm đi, Kế mỗ cũng không đổi ý!”
Lục Mân rõ ràng đang nhẹ nhàng thở ra. Nếu thực sự bái sư chỉ vì việc này thì cũng quá ngu xuẩn rồi.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu, không biết đạo hữu làm cách nào câu được cá lên vậy? Bản thân con cá này là thủy tinh, có thể dùng lưu quang của Kính Hải để thi pháp. Lưỡi câu có thể làm cho nó cảm thấy mệt mỏi nhưng không có khả năng khiến nó mất hết sức lực được.”
Kế Duyên hơi thi lễ.
“Kẻ hèn là Kế Duyên, không môn không phái.”
Sau đó Kế Duyên chỉ dây câu và nói.
“Kế mỗ dùng lôi pháp làm thân nó tê liệt, để cho nó không có cách nào hấp thụ thủy linh lực dưới biển. Cuối cùng, lại búng nhẹ vào cần trúc, kích nổ đám lôi khí đang tồn tại bên trong cơ thể nó, thế là câu nó lên thôi.”
“Lôi pháp?”
Người kia có chút sửng sốt.
“Lôi pháp vô dụng với cá Kim Lân Tầm, ngược lại còn kích phát hung tính của nó. Người dùng lôi pháp gì?”
Kế Duyên không muốn giải thích nhiều như vậy, thuận miệng nói,
“Có tin hay không là tùy ngươi.”
“Tin chứ, tin chứ. Cách câu cá này của ngài đủ tư cách làm sư phụ ta rồi. Tất nhiên ta tin chứ, khà khà. Hay là đạo hữu chỉ cho ta chút da lông của lôi pháp này đi. Ta cũng sẽ nói cho đạo hữu cách luyện hóa Quý Thủy Kim Lân Tầm này, được chứ?”
Kế Duyên quả thực cũng thấy cách luyện hóa con cá có vảy vàng này có chút thú vị, nhưng hắn lại không có hứng thú dạy lôi pháp cho người khác. Hơn nữa, so với việc luyện hóa con cá vảy vàng này về lại trong Quý thủy chi tinh, Kế Duyên còn có ý khác.
Lúc Kế Duyên câu con cá này cũng đã thu hút sự chú ý của không ít người. Bây giờ bọn họ đều xúm lại, cũng có người nhận ra nó.
“Nghe nói dưới mặt biển này sinh ra một loại Quý thủy chi tinh, hóa thành cá có vảy vàng, là một loài cực kỳ hiếm có.”
“Chắc là con cá này rồi phải không? Tám phần là đúng rồi?”
“Cá ở dưới mặt kính kia có lẽ không phải là cá bình thường nhỉ?”
“Vậy cũng chưa chắc...”
Thấy những người khác bàn tán xôn xao bên cạnh, Kế Duyên bắt lấy con cá, nhấc bổng nó lên. Sau khi đánh giá nó từ đầu đến chân, hắn mới nói với gã tu sĩ Kính Huyền Hải Các.
“Cá này được câu ở Kính Hải, cũng được xem là đồ vật của Kính Huyền Hải Các nhỉ. Kế mỗ có cần phải trả phí gì không?”
Dù sao câu cá trên địa bàn của người ta thì cũng nên hỏi một câu, không nên cầm lấy rồi đi luôn.
“À, cái này cũng không cần. Nếu như đã cho phép ngài câu cá ở đây thì làm gì có đạo lý thu phí nữa chứ. Hay là đạo hữu cân nhắc đề nghị của ta một chút đi, Lục mỗ nói lời giữ lời, cực kỳ có thành ý!”
Kế Duyên khẽ gật đầu, không để ý Lục Mân nữa, mà vui vẻ nói chuyện với Ngụy Nguyên Sinh bên cạnh.
“Đêm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”
Ngụy Nguyên Sinh nghe xong ngoác miệng cười, nhưng lập tức cậu bé bị dọa vì bên cạnh truyền đến một tiếng hét lớn.
“Cái gì? Ăn! Đạo hữu... Không, sư phụ! Người có thể cho ta ăn với không?”
Nửa câu đầu còn là cực kỳ kinh ngạc nhưng nửa câu sau đã thay đổi, lập tức trở nên êm dịu và tràn đầy cảm giác chờ mong.
“Ta chưa từng thấy ai nấu con cá Quý Thủy Kim Lân này cả, cũng chưa được ăn lần nào, cho ta nếm thử được không?”
Căn bản không để ý đến suy nghĩ của gã, Kế Duyên cầm theo con cá rồi nhanh chóng dẫn Ngụy Nguyên Sinh rời đi, quay về cửa sập khoang thuyền.
Có lẽ luyện hóa con cá này trở ngược lại thành Quý thủy chi tinh mới là thu hoạch được thứ có giá trị nhất. Chẳng qua, khi thấy con cá này thì Kế Duyên lại nghĩ đến canh cá thủy tinh lúc trước, đúng là nhớ mãi không quên mùi vị năm xưa. Còn con cá này lớn như vậy, dù là kho hay nướng thì chắc chắn sẽ vô cùng ngon.
Mà Kế Duyên ngày hôm nay cũng đã nắm chắc cách nấu chín cá mà không để nó nát nhừ hoàn toàn, nhất định sẽ duy trì được hình dạng cơ bản của một con cá, không đến mức biến thành nồi canh cá như lần trước.
Kế Duyên có thể không để ý đến người khác nhưng cũng không ngăn nổi người ta mặt dày không chịu rời đi. Phi chu này của Huyền Tâm phủ, nơi này là địa bàn Kính Huyền Hải Các nên hắn không đuổi đối phương đi được.
Không thể không nói, da mặt Lục Mân quả thực rất dày, cứ chăm chăm đi theo và quyết đoán ngậm chặt miệng lại. Khi Kế Duyên và Ngụy Nguyên Sinh nhìn tới, gã chỉ mỉm cười. Nhưng mặc cho Kế Duyên cau mày như thế nào, ánh mắt Ngụy Nguyên Sinh ghét bỏ ra sao, gã vẫn quyết tâm không đi là không đi.
Sau khi đi theo đến bên ngoài khách xá Ngọc Hoài Sơn, Kế Duyên và Ngụy Nguyên Sinh trực tiếp sải bước đi vào. Đúng lúc Lục Mân phía sau muốn vào theo, Ngụy Nguyên Sinh đi trước một bước đã nhanh tay lẹ mắt đóng chặt cửa viện lại.
Khi cửa vừa đóng, trận pháp của tiểu viện cũng nổi lên. Lục Mân cứ như vậy bị bỏ rơi ở bên ngoài.
“Này... Kế đạo hữu... Vị tiểu đạo hữu kia... Đừng mà! Kế đạo hữu, ta có thể bái ngài làm thầy, ngài cho ta nếm thử đi mà!”
Lục Mân rất hiểu chính mình. Nếu gã câu được con cá vảy vàng này, chưa nói đến việc gã không thể hoàn toàn làm chủ, mà nếu có thể thì khẳng định gã cũng không nỡ dùng nó làm món ăn. Nhưng nếu là người khác nấu thì gã sẽ không thấy đau lòng, thậm chí còn rất chờ mong nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.