Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Tiểu Duyên
***
"Đùng ~ Yến huynh đệ, đặt tên này không tệ! Không thua gì yêu thân pháp thể của ta!"
Song chưởng của Ngưu Phách Thiên vỗ xuống, đánh ra một tiếng giống như tiếng pháo, cảm thấy cái tên này rất có cảm xúc.
"Ừm, là một cái tên hay!"
"Không sai, tên rất hay!"
Kế Duyên và Lục Sơn Quân cũng gật đầu phụ họa, quả thật là một cái tên có thể bao trùm con đường thảo luận trước đó.
"Tuy rằng nhất định sẽ cực kỳ gian khổ, nhưng đây là một con đường tu hành, một con đường mà sẽ có nhiều người có thể đi và cũng là một con đường chính đạo!"
Đây là Kế Duyên đánh giá về võ đạo. Mọi người ở đây đều cực kỳ hy vọng rằng mình có thể nhìn thấy con đường võ đạo này có thể đột phá. Chẳng qua, mặc dù có cơ sở lý luận, đây cũng là một con đường cần võ giả chân chính tự mình mò mẫm, cho dù là Kế Duyên thì cũng không cách nào phán đoán kết quả chuẩn xác được.
Võ giả cảnh giới Tiên Thiên có tuổi thọ dài hơn những võ giả bình thường, nhưng cũng sẽ không quá mức khoa trương. Nếu có thể thật sự phát triển con đường Vũ Sát Nguyên Cương này, tin rằng tuổi thọ sẽ được cải thiện rất nhiều. Chẳng qua, con đường này đến tột cùng sẽ như thế nào thì còn chưa biết được. Tất nhiên Yến Phi không phải là người không có lòng tin với chính mình, nhưng cũng chuẩn bị tâm lý trước.
Đồng thời, bất luận là bản thân Yến Phi, hay là Kế Duyên, lão Ngưu và Lục Sơn Quân, mọi người đều hiểu được con đường võ đạo này cũng giống như người thường luyện võ, nhìn qua thì thấy có rất nhiều người có thể luyện được nhưng trên thực tế, người có thể luyện thành cao thủ rất ít. Nhưng rốt cuộc vẫn cần thêm vài phần ý muốn nữa, cũng nhất định là một mắt xích trong sự hưng thịnh của Nhân đạo, bởi vì võ đạo chân chính bắt rễ trong nhân gian, hơn nữa còn liên hệ mật thiết với nó.
Một con đường võ đạo, một quân cờ trong tay áo, thu hoạch này ngoài dự liệu của Kế Duyên, nhưng dường như lại rất hợp tình hợp lý.
Đúng như lời Yến Phi nói, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Vài ngày sau, mọi người ở bên ngoài tòa trang viên nhỏ từ biệt nhau. Ngưu Phách Thiên và Lục Sơn Quân cùng nhau đi về phía bắc, phương hướng là thứ yếu, mục đích mới là chủ yếu.
Yến Phi và Kế Duyên cũng rời khỏi trang viên nhỏ. Yến Phi sẽ đi theo Kế Duyên tới Thiên Thủy Hồ một chuyến, sau đó trở về Đại Trinh. Dù sao để quay về Đại Trinh thì cũng phải tốn mấy tháng thời gian.
Còn tòa trang viên nhỏ bên ngoài thành Lạc Khánh thì giao cho hai vợ chồng kia quản lý. Nói là giao cho bọn họ quản lý nhưng thật ra là cho bọn họ luôn. Dù sao Yến Phi cũng biết bản thân mình có lẽ sẽ không tới nơi này thường xuyên, cho dù có trở về thì nhiều lắm là đến xem mà thôi. Khi không có Yến Phi ở đây, dù Ngưu Phách Thiên có quay lại chốn cũ thì có lẽ lão cũng tình nguyện ở lại trong thanh lâu.
......
Thiên Thủy Hồ là hồ lớn trong nước Tổ Việt, cũng có rất nhiều người Tổ Việt kiếm sống quanh Thiên Thủy Hồ. Thời điểm Kế Duyên và Yến Phi đến đây cũng chỉ cách lần thảo luận võ đạo lần trước năm ngày mà thôi.
Giờ phút này, Kế Duyên và Yến Phi đang đứng trước một bụi cỏ lau bên hồ. Ở trong mắt Yến Phi, Thiên Thủy Hồ dường như xa xôi không thấy bờ bến. Còn dưới thị lực mơ hồ của Kế Duyên, nếu chỉ đơn thuần dùng thị giác mà nói, Thiên Thủy Hồ quả thực vô biên vô hạn, phải dùng thủy linh khí phán đoán thì mới thấy bờ hồ chuẩn xác hơn một chút.
Yến Phi nhìn xung quanh rồi nhìn ra rìa hồ Thiên Thủy, có thể nhìn thấy phương xa có một vài thuyền đánh cá đang di chuyển trên hồ, bốn phía vắng vẻ không một bóng người.
"Ách, Kế tiên sinh, cái này, chúng tôi sẽ đi xuống hồ sao? Ngài có muốn tìm một chiếc thuyền đánh cá không?"
Kế Duyên có chút buồn cười nhìn Yến Phi.
"Thuyền đánh cá nào có thể đi xuống đáy hồ chứ?"
Chỉ là vừa nói xong câu này, Kế Duyên bỗng nghĩ đến lúc trước lão Long mời hắn tham gia thọ yến, quả thật thuyền đánh cá cũng có thể chạy xuống đáy hồ. Vì vậy, hắn im lặng rồi đổi đề tài.
"Đi thôi, có Kế mỗ ở đây mà ngươi sợ cái gì, không cần nín thở, cùng bước vào trong nước đi."
Nói xong, Kế Duyên nhẹ nhàng nhảy lên tạo thành một đường cong, hai chân đạp lên mặt nước, rồi chậm rãi chìm vào trong nước.
Yến Phi ở trên bờ khẽ "Ôi" một tiếng, sau đó cũng cắn răng nhảy theo. Y dùng khinh công tạo thành một đường cong, chuẩn xác đáp xuống đúng vị trí mà Kế Duyên chạm mặt nước. Chỉ là y vẫn theo thói quen hai chân đạp nước. Sau khi bước mười mấy bước trên mặt nước, Yến Phi mới phản ứng kịp, y không thi triển khinh công nữa, mà dùng chiêu Thiên Cân Trụy (tụ lực để tăng trọng lượng xuống phần dưới cơ thể), để mặc bản thân chìm xuống dưới mặt hồ.
Kế Duyên đang ở dưới nước chờ Yến Phi. Thấy y đã đi xuống nhưng tầm mắt không ngừng nhìn trái nhìn phải và vẫn đang phong bế khí tức của mình, Kế Duyên cũng không thể không cảm thán trong lòng. Yến Phi có võ công cao cường đến mức độ này thì có chút chướng ngại tâm lý cũng không thể nói là có thể thay đổi ngay được.
Vì thế, Kế Duyên lách mình đến phía sau Yến Phi, nhẹ nhàng vỗ lưng y một cái.
"Bịch..."
Một trận bong bóng nhỏ bay lên trong nước.
"Khụ"
Yến Phi chịu một kích này nên ho khan một tiếng trong nước, rồi lại vô thức hít vào một hơi. Sau đó, y mới phát hiện ra mình không hề hít giọt nước nào vào trong miệng, mà hô hấp thuận lợi giống như đang trên đất liền. Không chỉ như thế, tuy ngón tay có thể cảm nhận được dòng nước, nhưng ngay cả quần áo trên người cũng không bị ướt.
"Tiên sinh, đây là..."
Há miệng, lúc này Yến Phi mới phát hiện mình có thể nói chuyện dễ dàng ở dưới nước.
"Tị thủy thuật mà thôi. Đi nào, đi gặp Cao Thiên Minh."
Kế Duyên nói xong thì cất bước đi về phía trước. Yến Phi cũng vội vàng đuổi theo. Bước đi trong nước có cảm giác hơi mềm mại, nhưng đường đi không có gì đáng ngại, cũng không cần phải làm tư thế bơi lội. Dòng nước chung quanh đều chậm rãi chảy qua bên cạnh. Tay chân và thậm chí là trên mặt còn có thể cảm nhận được sóng nước và cả nhiệt độ của nước, đôi khi còn có thể nhìn cá bơi thành từng đàn đang di chuyển bên người.
Loại trải nghiệm này làm cho Yến Phi cảm thấy rất mới lạ. Y còn nổi hứng đưa tay chạm vào những con cá đang bơi. Với tố chất thân thể võ giả Tiên Thiên, trong nháy mắt, y đã bắt được một con cá, nhìn nó hoảng hốt đong đưa ở trong nước rồi mới buông tay ra.
Thiên Thủy Hồ có thể nuôi dưỡng Giao long, cho nên sau khi đi xuống một đoạn nước tương đối sâu, nước hồ càng xuống sâu thì càng tối. Yến Phi đi theo Kế Duyên một đường này, cảm giác mới lạ vẫn không hề giảm bớt.
"Kế tiên sinh, Cao tiên sinh thật sự ở trong hồ này sao?"
"Chắc gã cũng không đến mức lừa gạt ta đâu? À, có người tới hỏi thăm một chút."
Kế Duyên đang nói thì nhìn thấy một con cự mãng màu đen chậm rãi bơi tới từ trong bóng tối. Cảnh tượng này khiến trong lòng Yến Phi thấy căng thẳng, theo bản năng cầm chặt trường kiếm bên cạnh.
"Phía trước chính là cấm địa Thiên Thủy Hồ, người tới mau xưng tên."
Kế Duyên thản nhiên trả lời với cự mãng.
"Làm phiền thông báo cho Cao Hồ chủ, nói là Kế Duyên và Yến Phi đến thăm."
Cự mãng vốn còn chuẩn bị quát hỏi thêm vài ba tiếng, vừa nghe đến cái tên "Kế Duyên" thì trong lòng nhất thời kinh hoảng.
"Ngài chính là Kế tiên sinh?"
Cự mãng uốn éo thân mình, chậm rãi gạt nước ra, cẩn thận lại gần một chút. Nó đảo mắt nhìn Kế Duyên và Yến Phi từ trên xuống dưới. Những cái khác thì không thấy rõ, nhưng rõ ràng có mặc ngọc trâm.
"Thì ra là Kế tiên sinh đến đây, tiên sinh mau đi theo ta. Cao gia đã sớm phân phó; nếu gặp được tiên sinh thì không cần bẩm báo, mà mời ngài vào trong thủy phủ. Đúng rồi, hai vị tiên sinh không cần tự mình di chuyển, cứ ngồi trên lưng ta là được rồi!"
Nói xong, con cự mãng có thân hình to như thùng nước lớn này lướt qua, dừng ở trước mặt Kế Duyên và Yến Phi. Hai người liếc nhìn nhau một cái. Kế Duyên gật đầu, mang theo Yến Phi bước lên và đứng vững trên lưng cự mãng.
"Tiên sinh đứng vững nhé. Ta ngự thủy mà đi, tốc độ sẽ hơi nhanh."
"Rầm rầm..."
Dòng nước bị khuấy động kịch liệt. Cự mãng rất nhanh đã đi về phía trước. Kế Duyên đứng yên không nhúc nhích. Yến Phi thì hơi lay động một chút, sau đó y tách chân một trước một chân sau, vững vàng đứng trên lưng cự mãng.
Thiên Thủy Hồ cũng không biết sâu bao nhiêu, phía dưới càng ngày càng tối. Ở trong mắt Yến Phi dường như đã đạt tới trình độ không thể nhìn thấy ngoài một thước, chỉ có thể nhìn thấy một ít bong bóng nhỏ và nước hồ đục ngầu, ngẫu nhiên còn có một ít cá hoảng hốt bơi qua trước mặt, thậm chí còn đụng vào trên người y.
Sau đó, ở trong một đoạn dòng nước u ám, cự mãng bơi vào một cái động nham thạch dưới nước. Ước chừng vài hơi thở sau, trong hoàn cảnh vốn hoàn toàn là đêm tối, bỗng xuất hiện huỳnh quang nhàn nhạt. Kế Duyên và Yến Phi vốn tưởng là một ít thủy thảo đang phát sáng trên vách động, sau đó mới phát hiện là bên cạnh thủy thảo có một ít cá nhỏ phát sáng. Rồi ánh sáng dần dần mạnh hơn, chung quanh bắt đầu xuất hiện minh châu khảm nạm.
Ước chừng lại đi qua hơn mười hơi thở, ánh sáng chung quanh đã sáng ngời đến mức giống như ban ngày. Thế giới trong động dưới đáy nước cũng hiện lên trước mắt, rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Rất nhiều thủy tộc thần kỳ ở trong đó bơi tới du lui, không ít loài rõ ràng đã khai trí. Phương xa cũng có kiến trúc Thủy phủ tựa như được khắc vàng chạm ngọc, xa xa có thể nhìn thấy tấm biển thật lớn tản ra hào quang ở phía trước cung điện, phía trên chính là ba chữ lớn "Thiên Minh cung".
"Ha ha, Thủy phủ Cao Thiên Minh vậy mà rất có phong cách, còn thú vị hơn Long cung của Ứng lão tiên sinh ở Thông Thiên Giang một chút."
Cự mãng dưới chân Kế Duyên nghe nói vậy thì vô thức run lên, ngay cả một câu cũng không dám đáp lời. Nó biết rõ Ứng lão tiên sinh trong lời nói của Kế Duyên là ai. Mấy lời này ai nói ra cũng đều có chút "đại nghịch bất đạo", nhưng Kế tiên sinh nói thì không sao cả.
"Xà thống lĩnh, ngài đã trở lại? Hai người này là ai?"
Một Ngư nương có nửa thân trên là thiếu nữ xinh đẹp, nửa thân dưới là đuôi cá chép gấm đang bơi tới, từ xa đã lên tiếng hỏi thăm.
"Mau đi bẩm báo Cao gia, nói là Kế tiên sinh và Yến tiên sinh đến thăm, đi nhanh lên!"
"Ồ, ồ!"
Ngư nương nghe nói vậy thì khẽ thở ra một chút bọt nước. Nàng ta có chút khẩn trương nhanh chóng bơi đi. Một ít thủy tộc chung quanh nghe vậy cũng tò mò nhìn về bên này, sau đó bơi tứ tán loạn xạ, nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.
Cự mãng dường như đang cố ý giảm tốc độ, dù vẫn đang di chuyển nhưng bơi hoài mà chưa tới Thủy cung bên kia.
Kế Duyên hứng thú nhìn chung quanh một vòng. Hắn cảm thấy thủy tộc dưới Thiên Thủy Hồ không giống với những lần trước hắn từng thấy, mà cảm giác cực kỳ thú vị. Nếu phải cố hình dung thì hắn cảm thấy nơi này rất có sức sống, nhìn không giống một nơi nghiêm túc.
Một lát sau, thanh âm của Cao Thiên Minh từ trong Thủy cung truyền đến. Sau đó gã và thê tử cùng với các loài thủy tộc đi ra từ trong thủy cung, nhanh chóng bơi tới bên này.
"Kế tiên sinh đến thăm. Cao mỗ không nghênh đón từ xa, không nghênh đón từ xa!"
"Tiên sinh, vì sao không thông báo trước một tiếng, để ta và tướng công tự mình đi nghênh đón ạ!"
Chuyện thú vị là khi vợ chồng Cao Thiên Minh đi ra, thủy tộc vốn du đãng chung quanh chẳng những không nhường đường, mà còn nhao nhao hội tụ lại đây, ở chung quanh bơi qua bơi lại nhìn nhìn.