Lạn Kha Kì Duyên

Chương 662: Thiên Táng




Dịch: Thương Khung
Biên: Minh Nguyệt
Bạch Ngọc Sách

***
Mưa đá đầy trời giống như là hiện tượng phản trọng lực, xuyên qua màn sương mù dày đặc trong núi trông không khác gì xuyên qua một mảnh vải lụa màu trắng sữa, mang theo uy thế khủng khiếp mà đánh thẳng lên bầu trời. Thế tới cực nhanh, những tảng đá dày đặc kia khiến năm luồng yêu quang trên bầu trời không thể né tránh.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt...
Ánh sáng móng vuốt sắc bén và kim quang hiện ra trên bầu trời, xé nát rất nhiều tảng đá, khiến chúng trực tiếp vỡ vụn...
Nhưng hiển nhiên, tốc độ độn quang đã hoàn toàn bị chậm lại.
“Ha ha ha ha ha! Bọn côn trùng, còn dám bay thấp như vậy!”
“Ô... Ô...”
Trong tiếng cuồng phong gào thét, có một loại cảm giác xé rách cực mạnh nào đó. Một cánh tay sông núi khổng lồ khuấy nát cả vùng mây mù bên dưới, mang theo uy thế bạo tạc đánh thẳng lên bầu trời. Sau khi ngăn trở một vùng tinh nguyệt quang huy trên tầng không, cánh tay ấy mang theo một mảng lớn âm ảnh bao bọc hướng thẳng lên, nhắm vào bọn yêu vật đang thi pháp đánh nát những tảng đá lớn kia. Toàn bộ quá trình diễn ra với tốc độ cực nhanh, thế tới như sấm sét.
Đùng... đùng... đùng... đùng...
Cánh tay khổng lồ quét tới, vô số tảng đá đập vào giống như là có người rải gạo đầy trời, sau đó vẫn giữ uy năng tương tự mà đánh vào vị trí của đám yêu vật.
Ầm...
Giữa thanh âm nổ lớn kia, hai đạo yêu quang bị cánh tay khổng lồ kia nghiền nát. Năm ngón tay siết vào, bắt lấy luồng sáng của hai tên yêu vật, trong khi ba đạo yêu quang còn lại thì tránh thoát trong gang tấc.
“Rầm rầm rầm...”
Tiếng ma sát vừa dày đặc, vừa khủng khiếp vọng ra từ bên trong bàn tay bằng núi đá. Tiếp đó, bên trong lòng bàn tay đã chẳng còn động tĩnh gì, hai con yêu vật kia cũng không thấy đâu.
Ba con yêu vật còn lại cấp tốc bay lên cao, chẳng dám dừng lại một phút giây nào, vừa bay vừa rống to xuống bên dưới.
“Sơn thần đại nhân của Đình Thu sơn, vốn dĩ ngài xưa nay nhất tâm hướng đạo, không cầu hương khói, không liên quan gì đến Nhân đạo cơ mà? Chúng ta đều là thiên sư của Tổ Việt quốc, là quan viên được Hoàng đế Tống thị của Tổ Việt quốc đích thân sắc phong, hưởng thụ bổng lộc triều đình. Quốc gia của chúng ta chỉ là đang xử lý sự vụ của triều đình mà thôi, không hề có ý mạo phạm!”
Lời còn chưa hoàn toàn dứt, lại là một trận nổ tung cực mạnh ngay trong Đình Thu sơn.
“Oanh”, “Oanh”, “Oanh”...
Từng cơn mưa đá tảng lại một lần nữa vọt lên bầu trời, tốc độ còn nhanh hơn ba tên yêu vật đang chạy trốn kia. Đồng thời, thanh âm chấn động cả một tầng không của Sơn thần Đình Thu sơn cũng vang lên.
“Nơi ta cai quản chính là dãy núi Đình Thu, tại sao lại bản là can thiệp đến Nhân đạo? Vả lại, nghiệt chướng như bọn ngươi cũng dám nói bản thân là mệnh quan triều đình à? Chết thì có gì đáng tiếc chứ? Ha ha ha ha ha...”
Tiếng cười của Sơn thần vang vọng khắp cả Đình Thu sơn, bao hàm đầy vẻ châm chọc. Ba con yêu vật cũng không ngu xuẩn, dễ dàng hiểu rõ ngụ ý của Sơn thần. Vị này chắc chắn là đang cố ý, vì cho dù triều cương của Tổ Việt có sụp đổ, nhưng bằng vào đạo hạnh của Sơn thần thì làm sao y không thể nhìn ra quan khí trên người bọn chúng được.
Ba con yêu vật liên tục thi pháp nhằm kháng cự những hòn đá tảng đánh tới. Thậm chí, có một con trực tiếp hiện ra nguyên hình, chính là một con tê tê cao hơn một trượng. Nó để cho hai tên đồng bọn còn lại đứng trên yêu thể của mình, liên tục huy động bộ trảo sắc bén để chém nát cự thạch bay tới, thậm chí còn mượn lấy lực phản chấn mà tang tốc cao bay xa chạy.
Sương mù trong núi Đình Thu hoàn toàn bị quấy nát. Một người đá khổng lồ chọc trời đứng giữa hai tòa núi cao, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chỉ riêng với thân hình sánh ngang cả ngọn núi kia cũng đã đủ để hù doạ vô số người, mà ba con yêu vật đang chạy trốn cũng cực kỳ kinh sợ, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ trốn chạy mà thôi.
Trong vô số tiếng đá vỡ vụn cùng tiếng va chạm, ba con yêu vật bỗng nhiên cảm giác ánh sáng đột ngột tối sầm đi. Ngay sau đó, chợt có một cảm giác trùng kích mãnh liệt đang đánh úp lại từ phương hướng đằng sau lưng.
“Ầm ầm...”
“Khụ...” “Ặc ặc...”
Ba con yêu vật vốn dĩ mượn đà để bay ngược lên, thế nhưng đang từ trạng thái tăng tốc lại bị ép dừng đột ngột, thế là phải gánh lấy một lực trùng kích cực mạnh, gây ra thương tổn nặng nề. Bọn chúng quay đầu lại, nhìn về phía sau. Hiện tại, bầu trời cùng tầng mây lúc trước đã không thấy đâu; chẳn biêt từ lúc nào, phía sau lưng đã là một tầng đất đá vàng khổng lồ, tựa như được đúc từ kim thạch, trông không khác gì một vùng mây đất đá hiện ra giữa bầu trời, ngăng trở đường đi của bọ yêu vật.
“Chuyện gì thế? Bầu trời cao mấy nghìn thước, ở đâu ra đất đá thế này?”
Ý niệm này vừa chợt lóe lên trong lòng, ba con yêu vật đã mơ hồ hiểu được đáp án. Đây chính là do vô số đá tảng đánh lên bầu trời trước đó hình thành nên. Nhưng hiện tại đã muộn. Ngay thời khắc bị phiến đá lơ lửng kia đụng vào mà choáng váng, khiến bầy yêu lỡ mất một nhịp thi pháp, trong khi đá tảng như mưa vẫn xuyên không đánh tới với sức mạnh ngày càng lớn dần.
Ầm ầm ầm…
Vô số đá tảng giống như hàng trăm ngàn khẩu trọng pháo, bắn ra trăm phát nghìn phát, nhắm chuẩn vào điểm rơi lúc ba con yêu vật bị ngăn cản. Vốn dĩ ban đầu vẫn còn một vài luồng yêu quang do pháp thuật của bọn chúng hiển hóa ra, nhưng chỉ trong vòng mười hơi thở thì vạn vật đã hoàn toàn tối sầm lại.
“Ha ha ha! Một chiêu này của lão phu được gọi là Thiên Táng. Các ngươi thấy cái tên tạm thời này thế nào?”
Người khổng lồ trông như dãy núi cao kia cười hỏi, nhưng đã không còn ai có thể trả lời câu hỏi vang dội ấy.
Rất nhanh, cơn mưa đá tảng bắn về phía chân trời kia đã đình chỉ. Áng mây đá vàng đang che khuất các vì sao trên bầu trời cũng đang liên tục rơi xuống. Với tốc độ kinh khủng cùng cảm giác áp bách kia, phỏng chừng có thể nát không ít núi non nơi đại địa. Nhưng khi sắp rơi xuống gần mặt đất, từng khối đá lớn đều vỡ vụn ra, nương theo làn gió mà rơi xuống Đình Thu sơn, chỉ gợi lên tiếng động rất nhỏ.
Đêm đông tại Đình Thu sơn đã yên tĩnh trở lại. Trên thực tế, từ lúc Sơn thần ra tay đến khi chấm dứt, toàn bộ quá trình cũng vẻn vẹn chưa đến nửa khắc đồng hồ. Động tĩnh này lớn như vậy, cứ tựa như là do Sơn thần cố ý làm to chuyện ra,
Vì uy thế quá lớn, nên trong phạm vi hơn mười dặm xung quanh khu vực giao chiến, đa phần các loài động vật ngủ đông đều bị đánh thức và vẫn tiếp tục cố gắng không phát ra bất cứ một tiếng động nào dù động tĩnh kia có lan gần đến bọn chúng. Mãi đến hơn một canh giờ sau khi trận chiến ấy chấm dứt, bọn chúng mới rối rắm nằm ngủ trở lại.
Thân thể bằng đá khổng lồ kia của Sơn thần cũng ngồi xổm xuống, quay lại hình hài của một ngọn núi nguy nga. Trên đỉnh núi này, có một nam tử mặc trường bào màu đá xám đang đứng tại đó. Y vẫn luôn nhìn về phía Đông Bắc và Đông Nam, có vẻ như động tĩnh ở hai hướng đó vẫn chưa yên tĩnh lại.
Nam tử này chính là Hồng Thịnh Đình, chính thần của Đình Thu sơn. Đúng như lời y nói, y không muốn can thiệp vào tranh chấp Nhân đạo, thế nên chuyện ra tay đêm nay có phần hơi chơi xấu một chút. Chẳng qua, đến đạo hạnh như Hồng Thịnh Đình, dù có tranh giành Nhân đạo chút ít vào đêm nay cũng không hề tạo ra ảnh hưởng gì.
“Ha ha ha! Bạch phu nhân kia có vẻ còn cao minh hơn ta từng nghĩ.”
Nói xong một câu như vậy, Hồng Thịnh Đình chậm rãi lún xuống đất, trốn bặt tăm vào dãy núi rộng lớn này.
......
Bên ngoài Vĩnh Định Quan, Bạch Nhược bước vào trạng thái nhân – kiếm hợp nhất, vũ động thế long xà mà lượn tới lượn lui, từ hình thế đầu rồng, đuôi rồng, vuốt rồng đều có thể công kích tương tự như loài giao long. Hơn nữa, thế công của nàng càng lúc càng hung mãnh. Dường như Bạch Nhược thi triển kiếm thế long xà càng lâu, uy năng của pháp môn này càng gia tăng liên tục. Xen lẫn với kiếm thế ấy còn có sấm sét và từng luồng kiếm khí liên tục kích phát, khiến Lâm cốc Nhị lão cùng hai người khác vô cùng chật vật khi phải đấu pháp với nàng.
Đùng đùng đùng…
Đuôi rồng được kiếm khí lôi đình gia trì, tạo thành vòi rồng mà quét về phía bốn người vừa mới tập hợp một chỗ, đanh bọn chúng bay xa mấy dặm. Quần áo trên người đối phương đều bị kiếm khí xé nát, mà thân thể bên trong lại hằn lên từng vết máu rõ r65t.
Chiến trường bỗng yên tĩnh lại trong thoáng chốc. Bốn người đối phương đang bay lơ lửng ở phương Bắc, mà Bạch Nhược lại thu kiếm để sát vào lưng ở không trung phía Nam. Con long xà kia vẫn bay lượn xung quanh nàng, không hề bị phân tán hình tướng.
Lâm cốc Nhị lão nhìn nhau; trên đùi, cánh tay, cơ thể, và thậm chí là trên khuôn mặt mỗi người đều dính phải từng vết kiếm, có sâu có nông, nhưng chưa phải là vị trí trí mạng.
Về phần hai đồng bạn trợ chiến khác, một kẻ là yêu quái, tên còn lại là thạch tinh. Con yêu quái kia dùng lân giáp hộ thể, có rất nhiều lân phiến đã vỡ vụn, khiến máu tươi ứa ra liên tục. Bên cạnh đó, gã thạch tinh kia cũng gặp phải nhiều dấu vết đục lỗ trên người.
Đấu pháp hơn nửa canh giờ, đến hiện tại, bốn người này cũng đã hiểu rõ. Nữ nhân họ Bạch trước mắt này vốn dĩ cũng không muốn hạ sát thủ với bọn chúng.
Do dự một hồi, nam tử trong Lâm cốc Nhị lão bèn đứng chắp tay từ xa với Bạch Nhược.
“Bạch tiên tử nếu đã không hạ sát thủ, vậy tối nay chúng ta kết thúc tại đây nhé? Mong tiên tử giơ cao đánh khẽ, thả chúng ta rời đi phen này, chẳng hay có được không?”
Bạch Nhược chỉ lạnh lùng gật nhẹ, không nói năng gì, càng không có động tác dư thừa nào, tựa như đang ngầm đồng ý với lời đề nghị của đối phương.
Lâm cốc Nhị lão cùng hai người khác nhìn nhau, sau đó chậm rãi bay về phía sau, cuối cùng mới dần tăng nhanh tốc độ. Chờ đến khi kéo dài được một khoảng cách an toàn, bọn chúng mới hóa thành độn quang rời đi.
Đối với bọn chúng, tuy bị con mụ họ Bạch này ngăn cản, nhưng nếu xét theo một góc độ khác, càng giống như bọn chúng mới là phe đang ngăn cản nàng. Không những thế, bọn chúng đã có năm đồng bạn khác tiến về Tề Châu trước đó, xét về mặt thời gian thì đã sớm đến nơi.
Chờ độn quang của bốn tên kia biến mất trong tầm mắt, Bạch Nhược lúc này mới thở dài một hơi. Nàng thu pháp lực lại, con long xà bay lượn bên cạnh trực tiếp tán loạn. Lúc này, một ít đá tảng cũng liên tục rơi xuống đất, phát ra tiếng động ầm ầm.
Tuy kiếm thế Long Xà có uy lực khá lớn, nhưng Bạch Nhược cũng không thực sự thoải mái như vẻ bề ngoàivậy. Đó là do nàng còn chưa đủ thuần thục, không phải là không định giết chết đối phương. Nhất là khi ban đầu chỉ có mỗi Lâm cốc Nhị lão, mục đích chính mà nàng chạy đến đây chính là vì tru sát bọn chúng.
Đáng tiếc, bọn chúng có trợ thủ kéo đến. Về sau, Bạch Nhược cũng từng cân nhắc qua. Nếu muốn xuống tay giết chóc thật sự, bản thân nàng cũng phải trả một cái giá không nhỏ, ít nhất chính là hao tổn một lượn lớn nguyên khí, vì đối phương cũng không phải hạng nhân vật chó mèo trong quân đội Tổ Việt.
Đã như thế, bức lui mới là lựa chọn tốt nhất. Dù sao đi nữa, Bạch Nhược cũng đã xem qua. Đại Trinh đúng thật cũng có người tài ba, nhưng ngoại trừ mỗi Thanh Tùng đạo nhân là ngay cả nàng cũng nhìn không thấu, còn những kẻ khác cũng không được tính là lợi hại thế nào. Ngay cả Đỗ Trường Sinh cũng thiếu một chút ý cảnh, nếu ứng phó với những pháp sư tùy tùng theo đội ngũ hành quân thì không thành vấn đề, nhưng chắc chắn sẽ phải bó tay với bọn yêu quái và tà đạo lợi hại hơn của Tổ Việt quốc.
“Cơ mà, kết quả chiến trận đêm nay ắt hẳn khá là phong phú nhỉ!”
Nhìn về phía Nam, Bạch Nhược hững hờ tự nhủ. Theo hướng nhìn của nàng, “rang đỏ” trên bầu trời Tề Châu kia vẫn đỏ thẫm như cũ. Quan sát một hồi, dường như còn có tiếng thét giết chóc ơ hồ vọng đến.
Đến khi Bạch Nhược đạp gió hạ xuống đỉnh núi lần nữa, một nữ tử áo trắng cũng nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh nàng, bày biện bồ đoàn cùng một bàn trà nhỏ, lại lưu loát đặt một cái lư hương nhỏ bên cạnh.
“Phu nhân thật lợi hại! Nhiều yêu quái tiên tu như vậy mà cũng không phải là đối thủ của phu nhân. Xảo Nhi rất sùng bái phu nhân!”
“Ha ha, miệng lưỡi của ngươi ngọt quá. À đúng rồi, Hồng nhi đâu?”
Nữ tử tên Xảo Nhi ngồi sát cạnh Bạch Nhược, sau đó khoác cho nàng một chiếc áo choàng da nhung, cuối cùng mới trả lời.
“Lỗ tai của Hồng nhi tốt hơn của ta, bảo là nghe được phía Tây có động tĩnh lớn, thế nên đã chạy qua đó xem xét.”
“Ừm!”
Bạch Nhược trầm tư nhìn sang hướng Tây, mà xa xa bên phía đó chính là dãy Đình Thu sơn mênh mông bát ngát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.