Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 13: Phương Thức Liên Lạc Cũng Không Có




“ Hạ Tuyết Ninh, mở cửa cho tôi. ”
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên liên tục, nhưng dường như bên trong không hề có hồi âm. Giang Thiếu Phong thấy thế liền nhấc điện thoại lên, chuẩn bị nhấn số thì chợt nhận ra một vấn đề to đùng.
“ Số của cô ta...À quên mất! Mình làm gì có số của cô ta chứ! ” Cặp vợ chồng này đúng là lạ thật! Ngay cả phương thức liên lạc cũng chả có, nói ra liệu người khác còn tưởng họ đang đùa ấy.
“ Đi đâu không biết! Ông nội gọi điện từ sáng giờ kêu mình cho gặp mặt cô ta, kiểu này toang thật rồi! ”
Hết cách, Thiếu Phong đành xuống quầy tiếp tân nhờ sự giúp đỡ.
“ Hello, have you seen the girl walking next to me yesterday, who lives in room 556, go out since this morning?”
“ No... But it seems like there is? This morning I saw a beautiful girl go out very early, but I don't know if it was the guy who said no. If there's any problem, just let us know! ”
“ Đùa sao! Cô ta vậy mà dám ra ngoài một mình ư? Trình độ của cô ta thì đến đâu chứ! ” Thiếu Phong thầm nghĩ, quen biết cô nàng này được một tháng nhưng có lẽ còn nhiều điều chưa biết về cô ấy.
Chán ghét, Thiếu Phong trở về phòng tiếp tục làm việc.
Đúng là tên có niềm đam mê bất diệt với công việc mà! Chẳng trách người vợ cũ đoản mệnh mà ra đi. Sống cạnh một người chỉ biết đến tiền tài, vật chất và công việc thì thật khó ở.
Từ xa, một cô gái sang chảnh xách theo nhiều túi đồ nặng trĩu trên tay. Nhìn vào cũng biết, cô gái này đã đến những nơi nào rồi.
“ Tên đáng ghét! Anh nghĩ nhốt được tôi sao? Bà đây tiêu hết tiền của anh luôn này! ” Trước khi đến khách sạn, Thiếu Phong anh ta đã đưa cho Tuyết Ninh một tấm thẻ ngân hàng, bây giờ cô muốn mua sắm hay chi tiêu gì chẳng được!
Luôn có một điều mà cánh đàn ông mắc sai lầm chính là chọc giận phụ nữ!
Khi những người phụ nữ đã nổi giận thì đừng mong đòi hỏi được gì ở họ. Điển hình như Giang Thiếu Phong ngày hôm nay, anh ta xứng đáng bị trả đũa!
“ Cô thảnh thơi quá ha? ”
Người đàn ông cao to đứng trước cô lúc này lại chính là chồng cô. Giọng nói vừa nghe đã thấy chua chát và há.ch dịch, Tuyết Ninh bất ngờ khi anh ta đến đây tìm mình, chẳng lẽ số tiền cô tiêu xài trong ngày hôm nay đã hiển thị trên máy anh sớm đến vậy à?
Tuyết Ninh diễn nét ngây ngô, trả lời với tâm thế bình thản, hồn nhiên: “ Đương nhiên rồi, đâu đơn giản đến được đất nước xinh đẹp thế này chứ! Tôi nên ra ngoài tự thưởng cho bản thân, đấy là điều hiển nhiên mà! ”
“ Cô có biết tôi tìm cô cả ngày nay không? Đi đâu, làm gì phải nói để người khác còn yên tâm, cô cứ...”
Không để anh có cơ hội nói hết, Tuyết Ninh ngắt ngang, giờ tới lượt cô bày tỏ này!
“ Thế anh đã cho tôi biết số phòng chưa? Tôi ở miết trong phòng thấy chán nên ra ngoài hóng mát, đi dạo thì có gì sai? Ai bảo anh đi du lịch nhưng không biết tận hưởng làm chi? Bây giờ anh còn nói gì nữa! ”
Như nói trúng tim đen, Thiếu Phong im lặng, không nói thêm câu nào vì sợ sẽ bị phản đòn thêm lần nữa thì quê chế.t mất!
“ Ờ thì...Bỏ qua đi, bây giờ đưa cho tôi số điện thoại của cô. Có gì tôi còn liên lạc, sáng nay ông nội gọi điện đòi gặp cô cho bằng được. ” Thiếu Phong tránh né, chuyển sang chủ đề khác.
“ Tôi xui xẻo lắm mới gặp được anh. ” Tuyết Ninh nói nhỏ.
Anh ta thật lòng chẳng dám nghĩ cô gái này vậy mà dám đứng đây tranh luận với mình, hay là “ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ” à?
Hai người đứng trước phòng, vòng vo cả buổi mới tạm chia tay. Lúc này, Tuyết Ninh cũng biết số và phòng anh ta ở đâu. Còn tưởng nơi nào xa xôi, hoá ra anh ta đang ở phòng bên cạnh. Vậy mà cũng che che giấu giấu như là bí mật lắm!
Vừa đợi người đàn ông rời đi, cô gái vội lưu số anh ta với cái biệt danh “ Đồ đáng ghét xấu xa ” có tức cười không!?
Đây như lời phỉ báng cô muốn nói với anh nhưng với tình trạng hiện giờ thì không thể. Cô chỉ muốn đợi một ngày đẹp trời nào đó, đứng trước toàn thể nhân viên của hắn, thoải mái mắng chử.i mới vừa lòng.
Trong phòng, không gian rộng lớn quả thật Tuyết Ninh chẳng biết nên làm gì để thời gian một tuần trôi qua nhanh. Ở đây lâu nhưng không đi chơi thì quá lãng phí. Khổ là cô không rành đường xá, lúc sáng còn xém lạc mất đường về, cũng may gặp được người ở nước A đồng hương, họ chỉ cô về đây.
Còn tên Giang Thiếu Phong kia, đường đường là chủ tịch tập đoàn gì gì đấy, danh tiếng lẫy lừng khắp nơi, chắc chắn ít nhiều cũng biết đôi chút về đất nước này.
Các chương trình trên TV toàn là tiếng anh hoặc tiếng Pháp, Tuyết Ninh ngồi xem riết dần chán nản, muốn quay về nhà hàng như trước kia còn sung sướng hơn nhiều!
Nếu không phải vì mẹ đang cần tiền phẫu thuật, còn lâu cô đây chấp nhận kết hôn với Giang Thiếu Phong. Anh ta và cô căn bản không hề giống nhau, tính cách lẫn suy nghĩ hoàn toàn khác. Đặc biệt hơn, khi trong trái tim anh ta vẫn luôn tồn tại hình bóng người vợ quá cố, nói thẳng ra cuộc hôn nhân này chẳng có ý nghĩa.
Cuộc sống ở vùng ngoại ô thành phố tuy vất vả, cơm ăn áo mặc không phong phú hay đa dạng như ở Giang gia. Nhưng chí ít, trong suốt thời gian dài cô cùng gia đình vẫn vui vẻ, hạnh phúc, chẳng cần nhìn sắc mặt của ai.
Giá như...
À, cuộc đời không bao giờ có hai từ “ giá như ” đó đâu!
Chỉ có thực tại, cô vẫn đang lo lắng về tháng ngày ở Giang gia, luôn suy nghĩ mọi cách tránh né, thoát khỏi âm mưu tàn độc của bà mẹ chồng kia.
Nhà hào môn so ra vẫn không sao hạnh phúc bằng nhà bình thường. Lúc nào cũng suy nghĩ mưu hèn, kế bẩn để hãm hại nhau, từ gia đình bỗng chốc trở thành người dưng xa lạ. Sống như thế mà vẫn sống được sao?
“ Chuyện mình đã kết hôn với Giang Thiếu Phong, sớm muộn gì mẹ cũng biết...Nhưng liệu bà ấy có chấp nhận không? Thật chẳng biết nói năng thế nào cho phù hợp! ”
Bà Mộ Dung luôn ủng hộ Tuyết Ninh đến với Tuấn Kiệt. Hai người dù sao cũng thuộc cùng một tầng lớp, sau này có tiến đến hôn nhân cũng dễ dàng, không cần lo lắng ai hơn ai.
Với cả, khi biết con gái duy nhất vì mình mà ngậm ngùi hi sinh tuổi trẻ? Bán mình cho bọn nhà giàu kia, bà ấy giờ như “ ngọn đèn dầu trước gió ” yếu lắm rồi! Một cơn gió nhẹ thổi qua, có thể cướp mất sự sống của bà ấy. Mặc dù tuổi tác kém xa Giang lão gia, nhưng sức khoẻ hiện giờ còn tệ hơn cả ông ấy.
Sao khổ thế này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.