Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 22: Những Tấm Ảnh Của Sự Hạnh Phúc




Những vòng đu quay bằng thú đã và đang ập trước mắt Thiếu Huy, cậu bé rời bỏ vòng tay ấm áp của người mà mình vẫn thường gọi tiếng ’ ba ’ ’ mẹ ’ kia, lập tức chạy tìm đến thứ làm mình vui trước tiên.
“ Huy Huy à, con chú ý cẩn thận đấy nhé! ” Tuyết Ninh ra sức nhắn nhủ với cậu bé, cô biết thế nào nhóc con cũng sẽ lo chơi mà quên chú ý an toàn của bản thân cho xem.
“ Dạ! ” Thiếu Huy ngoan ngoãn trả lời, không xem ngó nhìn ba mẹ dù một chút! Đúng là trẻ con, ngây thơ và hồn nhiên khiến bao nhiêu người muốn trở về thời thơ ấu.
Không gian giờ này chỉ còn hai con người ’ xa lạ ’ đứng cạnh nhau, đều cùng một hướng nhìn về chính là cậu con trai đang vui vẻ ngồi trên vòng đu quay.
Kể từ ngày mẹ mất, cậu bé này luôn thiếu thốn tình thương của người ba lẫn người mẹ, hầu như những nụ cười xuất hiện trên khuôn miệng kia cũng rất gượng, không giống như bây giờ, thoả thích vui chơi, chẳng cần nghĩ đến ai. Có thể nói, cuộc sống cậu nhóc này trở nên nhộn nhịp hơn khi xuất hiện một người mẹ.
Thiếu Phong gạt bỏ sĩ diện, tính kiêu ngạo đáng có, anh chàng kéo tay cô gái bên cạnh đến một xe hàng kẹo bông gòn phía trước mặt.
Tuyết Ninh chưa kịp phản ứng đã nhận lại một cây kẹo bông gòn màu hồng nhạt, cô vui vẻ nhận lấy.
Không biết, liệu đây có phải là món ăn người cũ thích hay không. Nhưng Tuyết Ninh vẫn nhận nó, cố diễn nét gia đình ba người thật vui vẻ nhất, tạo cho Thiếu Huy một thứ tình cảm từ trước đến giờ luôn thiếu thốn.
Kết thúc vòng đu quay cũng là lúc Tuyết Ninh dùng gần hết cây kẹo. Nhóc Thiếu Huy đã đứng ở phía sau từ lâu, gương mặt hiện lên nét hờn dỗi.
“ Ba, sao ba mua cho mẹ mà không mua cho Huy Huy? Ba hết thương con rồi! ”
Tuyết Ninh phụt cười, cô che miệng một cách duyên dáng, xoa nhẹ lên đầu thằng bé.
“ Hai chúng ta thấy con đang chơi vui, con nhắm mắt lại đi! ”
Nghe theo Tuyết Ninh, Thiếu Huy nhắm chặt mắt, chẳng dám nhìn lén dù là một chút.
“ Tada! ”
Trước mặt cậu bé chính là một con gấu bông có màu xanh dương hình nhân vật hoạt hình siêu tỏ khổng lồ.
Những nỗi ghen tị, buồn rầu chỉ trong chốt lát đã trở nên vui tươi hơn bao giờ.
“ Mẹ, con yêu mẹ quá! ” Thiếu Huy nhẹ nhàng đặt chiếc hôn ’ quý giá ’ của mình lên trên gò má của Tuyết Ninh.
Giang Thiếu Phong tức đến tối cả người!
Món quà này là do anh ta bỏ tiền ra mua, cũng có mỗi anh biết thằng bé thích con gấu bông này nhất. Tuyết Ninh cô ấy dù sao cũng là người thay mặt nhận quà, vậy mà thằng bé không gửi lời cảm ơn đến mình, coi tức không chứ!
Tuyết Ninh biết trong lòng anh đang cảm thấy buồn, liền lẹ mắt ám hiệu đến Thiếu Huy.
“ Dạ con hiểu rồi ạ! ” Thiếu Huy ôm lấy cô sau đó thủ thỉ mấy lời bên tai.
“ Huy Huy cũng rất yêu ba đó nha! Moah! ” Một nụ hôn khác cũng giống như dành cho Tuyết Ninh, được đặt trên má của ’ ông sếp mặt lạnh ’ trong tập đoàn Giang Thị.
Cuối cùng, khi chuẩn bị trở về nhà, Thiếu Huy đã chợt nhớ ra một điều không thể thiếu cho buổi vui chơi ngày hôm nay. Đó là chụp vài tấm ảnh!
“ Ba, mẹ, cùng nhìn thẳng vào máy ảnh đi, sáng nay con quên chụp khi gia đình mình ngồi ăn kem và đến công viên rồi…” Niềm vui chan hòa với tiếc nuối. Hiếm khi được ra ngoài dạo chơi thế này, ấy mà cậu lại quên bước quan trọng nhất.
Trong khu vui chơi nhộn nhịp đầy tiếng cười đùa của một gia đình. Và không phải ai khác mà chính là ’ mái ấm ’ mới của cậu bé Thiếu Huy.
Khi trở về Giang gia, cậu bé chạy thẳng vào nhà thưa chuyện với ông cố. Mặc hai bậc phụ huynh đang rơi vào tình cảnh “ tay xách nách mang ” nặng nề bước vào trong.
“ Ông cố! Ông xem, ba mẹ đã mua gì cho con nè! Ba, mẹ nhanh chân lên đi! ” Haha, tới giờ mới được thấy rõ bộ mặt thật sự của cậu bé lắm mưu nhiều kế này. Còn dám mở miệng sai khiến họ luôn ư?
Đường đường một chủ tịch quyền quý, được nhiều người tôn kính, trên dưới tập đoàn và giới thương trường luôn sợ hãi khi gặp anh ta. Vậy mà ngày hôm nay, chịu để yên cho con trai mặc sức sai bảo. Chuyện này nếu lộ ra ngoài, mặt mũi đâu để anh nhìn mọi người đây.
Nhưng để làm con vui lòng, Thiếu Phong chấp nhận bị người khác cười chê. Thì đã làm sao chứ? Con anh, anh có quyền chiều chuộng!
Giang lão gia chào đón Thiếu Huy trong vòng tay to lớn của mình. Ông ấy không quên ngắm nhìn bộ dạng thảm hại hiện giờ của Thiếu Phong, ông chẳng tránh khỏi cảm xúc buồn cười.
“ Ông nội, ông cười gì vậy! Ông không thấy con bây giờ đang rất…” Thiếu Phong tỏ ý không hài lòng. Ông nội là người lớn, ít nhiều đã trải qua những việc thế này, vậy mà còn đứng đó cười được sao? Thật không nghĩ đến tình ’ ông cháu ’ bấy lâu gì cả!
“ Ta chỉ cười chút thôi, Vu Mặc à! Mau lên đây đem đồ vào phòng cô cậu chủ nào! ”
“ Ninh Ninh, ngồi xuống đấy uống ít nước đi con. Ra ngoài đường cả ngày, chắc hẳn rất mệt đúng không? Hay ta gọi mấy đứa nhỏ làm vài món cho con nhé. ” Trái với Thiếu Phong, cháu trai ’ ruột thịt ’ trong nhà, ông ấy chẳng hơi đâu quan tâm, còn cô cháu dâu mới bước về nhà mấy bữa đã dành trọn hết sự ưu ái.
Thiếu Phong cũng chẳng muốn mình trong mắt ông nội là người ích kỷ, khô khan nên chọn cách lên phòng trông nỗi căm phẫn. Cháu nào cũng là cháu, tại sao từ ngày có thêm cháu dâu ông ấy lại thành ra thế này…
Nhưng có vẻ Giang lão gia không quan tâm đến, nên chẳng biết ’ ông ’ cháu kia đã rời đi từ lúc nào.
Ông vẫn tiếp tục câu chuyện hỏi han Tuyết Ninh: “ Hôm nay thế nào hả con? Thằng Phong có làm gì khiến con khó chịu không đó? ”
“ Dạ không đâu ông, ngược lại con thấy anh ấy thay đổi như người khác vậy, không còn lạnh nhạt hay hờ hững như bao ngày. ” Trong lời cô nói, e rằng chỉ nên tin nửa phần thôi.
Giang lão gia cười cho sự thay đổi của cháu trai, ông chia sẻ thêm mấy câu: “ Ta vui lắm! Cố gắng nha con gái, rồi nó sẽ mở lòng với con sớm thôi. Khi ấy, gia đình các con sẽ đều hạnh phúc, à còn có ông già này nữa đấy! Ta rất trông mong niềm vui lớn này, đừng để ông thất vọng nhé! ”
“ Dạ…”
Biết nói thế nào đây? Chuyện mở lòng chỉ là một sớm một chiều, nhưng đó là đối với người khác, còn kẻ nặng tình, nặng nghĩa như Giang Thiếu Phong kia. E rằng hết phần đời còn lại của cô, cũng khó khăn chinh phục được trái tim sắt đá ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.