Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 29: Quá Ư Là Tình Cảm!




Giờ đã gần giấc trưa, nhưng dường như vẫn có hai con người nằm ngủ trên giường một cách ngon lành, không màng đến thời gian.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên liên hồi, người đàn ông cũng vì tiếng động bên ngoài làm cho tỉnh giấc.
Tay ôm đầu tỏ ra mệt mỏi, hiện giờ đầu óc của anh ta không khác gì búa bổ vào vậy. Chắc lâu ngày chưa đụng đến rượu bia, tối qua dùng nhiều quá nên xảy ra mấy hiện tượng này.
“ Ai đó? ” Anh hỏi.
“ Cậu chủ, ở dưới nhà có một vị tiểu thư tự xưng là bạn của cậu ạ! ”
Bạn? Lại còn là nữ nhân sao?
“ Được rồi, tôi xuống ngay. ”
Thiếu Phong nhìn sang bên cạnh, một cô gái có gương mặt kiều diễm vẫn luôn nằm ở đây suốt đêm qua. Anh chàng kéo chăn đắp cao lên cho cô, thái độ nhìn rất quan tâm.
“ Hôm qua mình đúng là điên thật mà! Cũng tại đám Quân Hạo, Thành Nhuận gieo rắc vào đầu mình mấy câu nói đó, đợi ông đây xử lý các người ra sao! ” Mới sáng, anh đã bực tức như vậy. Đêm qua đúng là cơn mộng lớn trong đời anh, sao có thể nói mấy lời đường mật sến súa ấy chứ!
Nhân viên trong Giang Thị, đặc biệt là cái tên Chu Diện nhiều chuyện kia, khi biết cấp trên của mình là một người không tự chủ được lời nói, thế nào cũng trở thành trò cười cả ngày cho họ.
Thiếu Phong bước xuống giường, giờ trông anh vẫn chưa mấy tỉnh táo. Đêm quá có phần quá chén rồi, giờ này mùi rượu còn lan khắp người.
Ting ting.
Đêm qua vì không muốn ai làm phiền nên ông sếp ’ mặt lạnh ’ này tắt hết thông báo, đến hôm nay khi bật lại thì cả trăm nghìn tin nhắn được gửi đến.
Ôi! Làm sếp lãnh đạo nhiều người đâu phải chuyện dễ dàng.
Hộp thư nhận được 99+
Nào là của Chu Diện.
Nào là của Lý Quân Hạo.
Nào là người trên dưới trong tập đoàn.
Nào là đối tác kinh doanh.
Họ thay phiên đến làm phiền cuộc sống của Giang Thiếu Phong.
Anh bực tức ném chiếc điện thoại sang một bên. Đám người này thật không biết điều! Cả năm anh đi làm đầy đủ, không vắng một ngày, cớ sao không khen ngợi hay tuyên dương, giờ trễ có mấy tiếng liền không chịu được!
Tạch tạch tạch.
Tiếng bước chân từ trên cầu thang xuống phòng khách.
Người đàn ông chưa đến nơi thì đã có một cô gái trông rất xinh đẹp chạy đến, hỏi han: “ Chào Giang tổng, anh nhớ ra em chứ? ”
“ Vu Mộc Lan. ”
“ A, Phong dậy trễ thế con trai? Con xem, Tiểu Lan đến thăm nhà chúng ta, con bé đợi con nửa tiếng rồi đấy! ” Thẩm Giai Lệ nửa chỉ trích, nửa ngọt ngào.
Căn bản, bà ta là mẹ kế, không đủ khả năng dạy dỗ con chồng. Với cả vị thế, quyền lực bấy lâu nay, Thiếu Phong dành cho bà, chí ít cũng nên biết điều mà nhẫn nhịn. Nhìn bề ngoài vui vẻ của bà ta là thế, thật chất bên trong đang mắng chử.i không hết lời luôn đấy.
“ Cô đến đây làm gì? ” Thiếu Phong lạnh nhạt, vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, dường như anh chàng không mấy gọi là “ quan tâm ” đến sự hiện diện của cô gái ngồi trước mặt.
Vu Mộc Lan ngượng ngùng, cô ta cười trừ cho sự lạnh lùng anh dành cho mình.
Nữ nhân đẹp nhất nhì thành phố, danh tiếng vang khắp nơi như cô ta, ấy thế mà vẫn phải chịu cảnh nhận ’ gáo nước lạnh ’ từ anh sao?
Hừ! Đúng là “ danh bất hư truyền ” mà!
“ Cái thằng…Chẳng phải ba mẹ con bé là bạn thân của ba con khi sinh thời sao? Con bé lúc nhỏ còn vô cùng thân với con, sao giờ con…” Thẩm Giai Lệ muốn ’ ứng cứu ’ cho Vu Mộc Lan, nhưng thật đáng tiếc ngay chính bản thân bà ta cũng đang sợ hãi khi đối diện với Thiếu Phong.
Những tưởng anh đổi cách nói chuyện, thay mấy câu lạnh nhạt hờ hững kia trở thành ấm áp và tôn trọng. Nhưng không!
“ Đó là chuyện đã qua lâu, bà nhắc đến tôi cũng chẳng nhớ. ”
Vu Mộc Lan nắm chặt tay vào nhau, cô ta hiện đang tức giận sắp bùng cháy lên rồi!
Cái tên Giang Thiếu Phong này, anh nghĩ bản thân mình là ai mà có thể nói năng ngông cuồng như thế!? Chẳng qua có vị thế, đẹp trai, giàu có, tài năng hơn người khác ’ một chút ’ đã giở thói kiêu ngạo sao?
Cô đây cũng là tiểu thư quyền quý nhà họ Vu đầy quyền lực trong giới thương trường, anh đã quá ảo tưởng cho rằng bản thân thành trung tâm vũ trụ, để mọi người phải vị nể.
“ Ninh Ninh, mau tới đây! ” Thiếu Phong ngước mắt nhìn lên, liền thấy một Tuyết Ninh ăn mặc kín đáo đến gần nơi này.
Nhưng khoang…
Anh vừa gọi cô là gì? “ Ninh Ninh ” á? Có phải mọi người nghe nhầm không?
Tất cả nữ hầu ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra tại đây.
Cậu chủ lạnh lùng, khí chất ngày nào của họ đâu? Đây là người khác cơ mà! Cậu chủ kia làm gì nói mấy lời khiến người khác “ tởn óc ” đến vậy.
“ Vị này là phu nhân của anh sao, Giang tổng? Cô ấy đẹp quá, cứ như minh tinh hạng A luôn! ” Vu Mộc Lan khen ngợi. Rõ thái độ căm phẫn, nhưng lời nói hoàn toàn khác so với suy nghĩ hiện tại.
“ C…cảm ơn, nhưng tiểu thư đây nói có hơi quá lời rồi! ” Tuyết Ninh tỏ vẻ dè chừng, nhìn chung cô gái trước mặt cô hiện tại không phải dạng vừa đâu. Miệng thì nói đến thăm nhà, nhưng xem cô ta đi! Ăn mặc chẳng khác nào cố tình quyến rũ đàn ông, nơi nào cần lộ đều lộ rõ như ban ngày.
Đợi khi Thiếu Phong cùng Tuyết Ninh rời khỏi không gian rộng lớn, Thẩm Giai Lệ liền chớp lấy thời cô, phán xét về cô con dâu mình ’ yêu thương ’ này: “ Con nhìn cô ta vậy thôi, gia đình bần hè.n, khổ cực mới chấp nhận kết hôn với thằng Phong để mong đổi đời. Nhìn qua nhìn lại, ta không biết nó có điểm gì hay ho mà cả ba chồng và Phong điều bênh vực nó răm rắp! ”
Vu Mộc Lan thẹn thùng, khép nép hỏi: “ Thế à bác? Cháu trông cô ấy có vẻ rất tốt, không ngờ…”
Thẩm Giai Lệ nói thêm mấy lời nịnh hót: “ Cô ta chả có điểm nào bằng con cả. Con tài giỏi, xinh đẹp, gia đình khá giả, còn cô ta…Ôi! Bà già này đêm nào cũng gác tay lên trán, ngẫm nghĩ chuyện đời sao mà lạ quá! Những cô gái như con thì luôn độc thân, còn mấy loại lừa đảo chỉ biết kiếm tiền dựa vào đàn ông như cô ta thì hạnh phúc viên mãn. ”
Vu Mộc Lan vui sướng như phát điên, nhưng vẫn cố gắng giữ gìn hình tượng trong mắt đối phương. Cô ta an ủi Thẩm Giai Lệ: “ Thôi bác ạ, chắc là duyên số không muốn con và anh Phong đến với nhau. Hôm qua con có gặp ảnh, nhưng ảnh không thích con. Chắc từ giờ con không đến đây nữa, kẻo ngay cả cơ hội làm bạn bè cũng chả có. ”
“ Gì chứ! Cháu cứ đến thoải mái, xem như ta là mẹ của con, khi nào rảnh thì sang chơi. Không duyên nợ làm mẹ chồng nàng dâu thì làm mẹ con vậy! Ta xem con như con cháu trong nhà không…” Thẩm Giai Lệ nở nụ cười thân thiện, vốn bà ta đã lâu nhắm cô gái này sẽ là dâu con trong nhà. Nhưng sự xuất hiện của Tuyết Ninh đã phá hỏng mọi thứ.
Hai người ngồi nói chuyện bàn, tán cả buổi, trông rất hòa hợp. Khéo người ngoài không biết, còn tưởng đây mới chính là cặp mẹ chồng nàng dâu thật sự.
“ Bà nói hay lắm, bà cũng chỉ tham mê tiền bạc, của cải nhà tôi thôi! Nhưng không sao, tương lai bà còn được tận dụng nhiều. ” Vu Mộc Lan thầm nghĩ. Nếu như có được sự trợ giúp từ Thẩm Giai Lệ, con đường bước vào Giang gia, đối với cô ta không hề khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.