Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 39: Ly Rượu Từ Người Lạ Mặt




Hôn lễ chớp nhoáng được diễn ra nhanh chóng. Mọi người đều vui mừng, hớn hở chào đón sự xuất hiện của cô dâu chú rể trẻ.
Tuyết Ninh ngồi bên dưới cũng vui theo, cô bé Hạnh Chi đó có phần bướng bỉnh thật nhưng vì tiếp xúc với Thẩm Giai Lệ quá lâu nên bị lây nhiễm theo thôi, thật ra cô không đến nỗi tệ.
“ Hôn đi, hôn đi! ”
Quan khách hứng thú chờ đợi khung cảnh ’ đặc sắc ’ nhất hôm nay.
“ Ngay giây phút này, hai người chính thức là vợ chồng. Hãy cùng nhau sống thật hạnh phúc, sinh thật nhiều tiểu hoàng tử, tiểu công chúa nhé! ”
“ Nào mọi người, cùng nâng ly! ”
Tuyết Ninh không uống được rượu, cô chỉ đành nhấp môi nhẹ.
Không khí náo nhiệt lại bắt đầu, mọi người đều chìm vào men rượu, thoả chí vui chơi. Có thể nói, đám tiệc chính là ngày họ được giải toả căng thẳng, chỉ việc vui đùa, chẳng cần nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng…Với Thẩm Giai Lệ là điều không thể!
“ Thiếu phu nhân, xin phép mời cô một ly. ” Một người đàn ông lịch lãm cầm ly rượu đưa đến cho Tuyết Ninh. Trông anh ta có vẻ háo hức chờ đợi điều gì đó.
Tuyết Ninh ngơ ngác, người này cô không hề quen biết. Liệu có nên chấp nhận không? Nhưng hôm nay là ngày vui, anh ta dù gì cũng là khách, không nên thất lễ.
“ Đưa tôi, tôi uống thay cô ấy. ” Thiếu Phong xuất hiện, như vị cứu tính cứu giúp cuộc đời cô.
Vẻ mặt bồn chồn của Tuyết Ninh liền biến thành vui vẻ, cũng may anh đến kịp lúc.
“ Một chút thôi, thiếu phu nhân cô không uống được rượu sao? Đây cũng là tấm lòng của tôi…” Người đàn ông lần lượt đưa ra quan điểm, trên nét mặt anh ta không hài lòng cho lắm. Giống như thể, muốn ép cô uống cạn ly rượu trên tay vậy!
Đối với người ít giao tiếp ngoài xã hội, thương trường rộng lớn như cô, bây giờ liền cảm thấy khó chịu. Rõ ràng chồng người ta đã đến, ngỏ ý muốn uống thay, mà tên này…?
Không để vợ mình bị chèn ép, Thiếu Phong lên tiếng: “ Tôi đã nói là tôi uống thay cô ấy, anh không nghe rõ sao? ”
Nghĩ đến hôm nay là ngày cưới của em gái nên anh không làm lớn chuyện. Nếu không, cái tên dị hợm này còn có chỗ đứng ở đây sao?
Người đàn ông không nói nên lời, thu lại ánh mắt ham muốn về. Ngậm ngùi rời đi trong sự bực tức từ Thiếu Phong.
Ực ực.
Thiếu Phong là người sành rượu, đương nhiên một ly nhỏ này thì sao làm khó được anh! Anh uống sạch nó chưa đầy mười giây cơ!
“ Bà chủ, nhiệm vụ bà giao cho tôi…”
“ Sao? Thành công đúng chứ? ”
“ Dạ…Mọi chuyện đang diễn biến rất tốt, giữa chừng thì tên Thiếu Phong đến, hắn đã uống giùm cô ta. ”
Xoảng.
Các đồ vật trong gian phòng liên tục rơi xuống đất. Cùng với đó là gương mặt tối đen, hiện giờ chỉ muốn giế.t liền một mạng người, cho thoả chí cơn giận dữ kìm nén trong lòng.
“ Lũ ăn hại! Cút hết đi! ”
Tất cả vội vã chạy đi, còn ở đây thêm giây nào, chắc chắn người đàn bà này chẳng giữ được bình tĩnh mà giế.t chế.t chúng.
Bà ta tức rung người, nắm tay chặt vào nhau, móng tay dài đã làm cho bàn tay trắng mịn rỉ máu. Lạ thật, nó không đâu, đơn giản sự tức giận đã lên đến đỉnh cao, những thứ nhỏ nhặt này có là gì so với điều bà ta đang trải qua.
“ Hạ Tuyết Ninh, số mày hên lắm! Tao còn định sau khi mày uống ly rượu ’ thần thánh ’ đó, lập tức đưa mày vào phòng rồi cho bọn đàn ông thối tha kia cưỡng bức mày. Một món mồi ngon, béo bở, chúng sẽ biết ơn tao. Còn mày, mày bị đuổi ra khỏi Giang gia trong tình cảnh nhục nhã, lúc đó mọi bí mật của tao liền được chôn giấu. Nhưng không! Cái lũ vô dụng đó chẳng làm được gì cả! ”
Nghĩ đến lại càng thêm tức, cho chúng nhiều tiền như vậy để thực hiện một chuyện quá nhỏ, còn nhàn hạ. Kết quả thì chẳng ra làm sao!
“ Bà ta muốn hại chị ấy? Không được rồi, phải đi nói với chị thôi! ” Hạnh Chi vô tình đi ngang phòng bà ta, nghe được đầu đuôi câu chuyện. Suýt chút nữa, cô nàng đã hại Tuyết Ninh mất đi thứ quý giá nhất rồi.
Biết bà ta ác, nhưng cũng không ngờ người đàn bà này lại tàn nhẫn, hãm hại người vô tội chỉ vì người đó vô tình biết được chút chuyện bí mật của bà ta.
“ Em nói thật sao? Mẹ, bà ấy thật sự muốn làm vậy với chị à…” Tuyết Ninh khó hiểu, bề ngoài thánh thiện của Thẩm Giai Lệ, giờ lại thành một con cáo già muốn túm lấy mục tiêu đề ra.
“ Chị không tin em sao. Lúc nãy, chị cũng thấy bà ta định ra tay giế.t em, bấy nhiêu cũng đủ để nhận ra con người ác độc, rắn rết của bà ta rồi! ” Hạnh Chi nói.
Với ai thì không biết, nhưng với Giang Hạnh Chi cô gái này quá hiểu rõ tính cách của Thẩm Giai Lệ. Ngày nào mẹ con thân thiết, rồi ngày nào quay ngược trả thù lẫn nhau. Bao nhiêu thứ thiện - ác đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“ Ừm, chị hiểu rồi. Nào, em bình tĩnh ra ngoài tiếp khách đi, mọi người đang tìm em nãy giờ đó! ”
“ Cẩn thận bà ta, khi không có em bên cạnh, chị không làm lại bà ta đâu. Người đàn bà đó, rất tâm cơ! ”
Tuyết Ninh nhắm mắt, gật đầu.
Cô đương nhiên hiểu, con người Thẩm Giai Lệ đó còn biết gì ngoài tiền bạc và danh vọng chứ?
Tình nghĩa sao…Không!
Tình cảm mẹ con…Không!
Bản thân bà ta chỉ biết nghĩ đến mình, còn những người khác làm gì có chỗ đứng trong trái tim sắt đá đó.
Tuyết Ninh mãi mê suy nghĩ về chuyện của Hạnh Chi và Thẩm Giai Lệ, nên không để tâm đến xung quanh đang thế nào. Bỗng dưng, có một bàn tay thô cứng hình như là người từng học qua võ thuật, ra sức che mắt cô. Lập tức, cô hoảng sợ, không phải chứ! Bà ta chưa gì đã giăng nhiều cái bẫy đợi cô vào lưới sao?
“ Aa cứu tôi! L…làm ơn tha cho tôi đi! ” Cô nàng vùng vẫy cố thoát khỏi bàn tay của tên ác ma.
Đến khi cô xoay người lại, trước mắt đã thấy một người ’ quen ’ nhưng không ’ quen ’ Giang Thiếu Phong!
Tuyết Ninh bặm môi, liếc nhẹ nhìn người đàn ông đáng ghét này một cái. Sau đó đưa ra những bài văn được nhảy số sẵn sàng trong đầu, chỉ đợi thời điểm tốt: “ Anh bị điên à? Không thấy tôi đang suy nghĩ sao, còn ở đó mà chọc ghẹo, không vui tẹo nào đâu! Anh làm vậy, lỡ tôi bị bệnh tim thì không còn cơ hội đứng đây nói chuyện với anh…”
Bàn tay tiếp đến đặt lên miệng Tuyết Ninh. Cô nàng này trông nhỏ bé như vậy, không ngờ nói năng chất lượng phết!
“ Bà cụ non, đùa tí thôi làm gì căng thẳng thế! ” Thiếu Phong vẫn giữ vững thái độ đó, thật biết cách làm người khác chán ghét.
Giờ cô đã biết, công việc của anh ngoài làm chủ tịch tập đoàn lớn, điều hành và quản lý trên dưới nghìn người thì anh ta còn là một kẻ điên, rảnh rỗi liền trêu chọc con gái nhà lành như cô.
“ Đùa cái con khỉ! ” Tuyết Ninh chẳng nhịn được nữa, mắng lớn. Bây giờ, cô không còn hơi sức quan tâm đến đám người nhà giàu kia nghĩ sao về mình nữa, hình tượng ư? Nó có ăn được không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.