Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 40: Bỏ Thuốc




Hửm? Người đàn ông này đang vui đùa rất thoải mái, sao lại im lặng không nói thêm lời nào.
Tay còn liên tục ôm lấy phần đầu, gương mặt nhăn nhó trông khó chịu làm sao.
Tuyết Ninh vừa định rời đi, liền được bàn tay kéo lại. Lúc này, bốn mắt nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng. Một người là nét thắc mắc, khó hiểu. Một người là nét khao khát, mong muốn của…
“ Anh làm gì vậy? Đang nơi đông người đó! ” Không những chỉ là cái nắm tay bình thường mà còn cái ôm ấm áp từ đối phương.
Cái tên này từ bao giờ trở thành kẻ thiếu suy nghĩ thế này!
Hôn lễ có hơn nghìn người đến dự, số người đi qua rồi đi lại không hề ít đâu. Vậy mà, hắn…hắn dám làm chuyện này! Coi có điên tiết không chứ!
“ T…tôi không biết…nhưng tôi thấy nhứt đầu quá, đầu óc cứ mơ màng, cả…cả cơ thể tôi đều đang rất nóng…giúp…giúp tôi! ”
Hả? Giúp gì?
Tuyết Ninh càng lúc càng khó hiểu trước con người hắn. Cái quái gì thế! Từ đầu đến cuối, nói năng không rõ ràng như vậy, giờ kêu giúp là giúp thế nào đây?
“ Làm ơn, đư…đưa tôi vào phòng! Tôi không chịu được nữa rồi…nóng! ”
Dù không biết ý đối phương đang nhắc đến là gì và hành động khác lạ này là đang có mưu tính gì ở đằng sau, nhưng Tuyết Ninh vẫn lựa chọn đưa anh ta lên về Giang gia trước. Vì cô tin tưởng, trong mắt người đàn ông này không phải gian dối!
“ Ninh, con và Phong đi đâu đó? Hôn lễ chẳng phải đang rất náo nhiệt sao! ” Giữa chừng, cô được Giang lão gia ngăn lại.
Ngày trọng đại của em gái, đáng lý người anh trai, chị dâu phải là người ra về cuối cùng. Sao lại…
Tuyết Ninh không biết nên nói sao cho hợp lý nhất. Cô đắn đo mãi mới đưa ra câu trả lời, còn chẳng biết ông nội có tin không.
“ À…dạ anh ấy uống say quá, con đưa ảnh về trước. Ông nội về sau nhé, ông đừng uống nhiều rượu, không tốt đâu ạ! ” Trước khi ra về, cô nàng ngốc nghếch này vẫn không quên dặn ông ấy.
Là đàn ông, ai chẳng thích uống rượu, cô cũng không thể cản trở, nhưng với độ tuổi của ông ấy, thì chẳng được dùng nhiều đâu, tốt nhất là nên ngừng luôn!
Chưa đầy mười phút, hai người đã đặt chân đến trước cổng biệt thự nhà họ Giang.
Trong nhà lúc này không còn lại một ai, tất cả đều vẫn túc trực ở hôn lễ. Căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy giờ đây chỉ có hai người một nam và một nữ.
“ Anh nặng quá! ” Tuyết Ninh than phiền, tên này đúng thật biết cách làm phiền người khác mà!
Cuộc sống đơn giản của cô cũng vì gặp hắn mà trở nên xáo trộn hơn, từ màu hồng nhẹ nhàng đằm thắm giờ trở thành một màu đen tăm tối rồi! Ngày nào trên các trang báo mạng cũng đưa đầy thông tin về hắn, nào là tiểu tình nhân bé nhỏ, nào là vợ chồng lục đục, không biết có bao nhiêu tin luôn!
Và từ người bình thường, chẳng ai chú ý đến, còn giờ mỗi bước đi đều có kẻ theo sau, rình mò săn tin tức.
Bỏ ngoài tai mấy lời nói của Tuyết Ninh, Thiếu Phong mơ hồ cất tiếng: “ N…nóng, tôi cảm thấy nóng! ”
Một thân một mình, cô gái nhỏ bé ’ gồng gánh ’ vác theo gã đàn ông cao to từ từ tiến đến phòng.
Bịch.
Đặt chân đến giường, Tuyết Ninh mạnh dạn ’ quăng ’ anh xuống chẳng chút do dự.
“ Đừng đi…Làm ơn đừng đi! ”
Người đàn ông luyến tiếc, không cho cô nàng có cơ hội đi đến chỗ khác. Cô gái này, chỉ có thể thuộc về anh!
“ Anh buông tôi ra! ”
Buông? Mỡ đã dâng đến miệng mèo rồi, dừng lại làm sao được!
Hơi thở Thiếu Phong trở nên nặng nề, đầu óc chóng váng. Nhưng cố chấp, kéo vòng tay cô gái trước mặt rồi ngã nhào ra giường.
Tuyết Ninh từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, cô ngây người, vùng vẫy đẩy người đàn ông đang nằm trên thân mình. Nhưng với sức lực của một cô gái chân yếu, tay mềm như cô làm sao bì lại dạng người cao lớn như anh ta sao?
Môi chạm môi. Ôi, hôn rồi!
Nụ hôn nhẹ nhàng áp lên môi đối phương, dù tâm trí đang mơ màng, chính anh quên mất mình là ai nhưng vẫn đủ nhận thức hành động lúc nãy.
Tuyết Ninh vội lau đi nụ hôn kia, dù làm gì đi nữa, nó vẫn từng ’ chạm ’ vào môi cô. Không tài nào xoá được!
“ A…anh làm gì vậy? A…anh biến đi! ”
“ Giúp anh đi,…hình như…anh bị tên lạ mặt kia bỏ thuốc vào rượu…”
Bỏ thuốc á?
Tuyết Ninh nhớ lại nét mặt háo hức, chuẩn bị vào tâm thế sẵn sàng của tên đó, cũng rất lạ đấy chứ! Cũng có thể như anh ta nói, nhưng còn về chuyện giúp gì đó, rốt cuộc anh muốn gì ở cô gái yếu ớt như cô?
Chẳng để Tuyết Ninh được quyền thắc mắc, lần nữa diễn ra thêm lần nữa. Đầu lưỡi cứ thế va vào nhau, tạo nên một sợi chỉ bạc.
“ Sao mình không ngăn anh ta lại? Anh ta đang bị bỏ thuốc, chỉ là cần người đến giúp thoát khỏi cảnh nóng bức, khó chịu thôi. Liệu sau khi đạt mục đích, anh ta…” Tâm trí cô rối bời, chính cô cũng không thể hiểu được bản thân.
Cuộc hôn nhân này, ngay từ lúc bắt đầu cũng là do sự sắp xếp mà có. Nếu giờ cô và anh xảy ra quan hệ, cuối cùng nó lại chấp dứt như dự tính ban đầu. Không được!
“ Ưm…Buông ra! ” Tuyết Ninh hai mắt sáng rực, cô như tìm ra câu trả lời thoả đáng nhất, dùng mọi cách đẩy anh ta ra khỏi cơ thể mình.
“ Anh không chịu nổi nữa! ” Thiếu Phong bỗng đứng dậy, làm cho Tuyết Ninh phần nào mừng rỡ. Cô nàng nhanh chân chạy khỏi tên ác ma trước mặt.
Trốn thoát? Mơ đi cô gái!
Trong nhà không có lấy một người nào, chỉ còn hai con người ’ xa lạ ’ đang đối mặt nhau. Với thân hình cao to của anh ta, thừa sức ép cô phải phục tùng!
“ Mấy ngày trước, không phải em đã chấp nhận tình cảm của anh sao? Chuyện này cũng thường tình thôi mà? ” Thiếu Phong gợi lại mảnh ký ức vụn vỡ cách đây mấy hôm.
Tuyết Ninh nhỏ giọng trả lời: “ Bây giờ anh đang say, tôi không biết anh đang thật lòng hay lợi dụng mình…Làm ơn, tránh ra đi! ”
“ Không được, nếu anh thả em ra, anh sẽ chế.t mất! ”
Người đàn ông khi đã có dục vọng thì làm mọi cách để có được người phụ nữ. Nhất là khi anh ta còn bị bỏ thuốc, làm cho cơ thể trở nên ham muốn, hưng phấn hơn bao giờ hết.
Giữa không gian rộng lớn nhưng chỉ có hai người, cô nam quả nữ trong phòng. Cô gái này ăn mặc còn rất nóng bỏng, chẳng trách Thiếu Phong anh ta không kiềm chế được. Thử hỏi là người khác, khi rơi vào tình cảnh choáng ngợp này, có khi đã mạnh bạo ’ ăn thịt ’ tiểu thịt tươi trước mặt từ lâu.
Anh như vậy đã quá nhân nhượng rồi đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.