Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 41: Cảm Ơn Chuyện Tốt Kẻ Xấu Đã Làm




“ Anh hứa sẽ thật nhẹ nhàng, được không? ”
Sao? Người ta nói, tốt nhất không nên nghe theo lời đàn ông khi họ đang chuẩn bị vào tư thế ’ lâm trận ’ món mồi ngon trước mặt, nói nhẹ nhàng á? Còn lâu!
Tuyết Ninh im lặng, nhìn vào ánh mắt đầy sự chân thành đó, làm cô phần nào rung động.
Không nghe câu trả lời, Thiếu Phong mạnh dạn đoán con gái nhà người ta đã đồng ý. Nhanh cởi bỏ số quần áo rườm rà, chật chội trên người mình, lao đến cô gái một cách hùng hổ như những con sói hoang đang nhìn con mồi.
Tuyết Ninh thụ động, đơn giản cô nàng này chưa trải qua một mối tình nào chính thức, làm sao biết được những chuyện này!
Trái với Tuyết Ninh, Thiếu Phong là người khá sành sỏi về nó. Nói gì đi nữa, cái tên này cũng từng có một đời vợ rồi thêm một cậu nhóc đáng yêu như Thiếu Huy, thì còn gì xa lạ chứ?
Lúc lâu sau, hai cơ thể đối diện nhau trong tình trạng ’ trần trụi ’ không mảnh vải che thân.
Trong đêm khuya thanh vắng, sự xuất hiện của hai người bọn họ đã làm cho căn nhà hiu quạnh này trở nên ’ náo nhiệt ’ hơn bao giờ hết.
Người con gái nằm dưới thân, không chịu đựng được sự khoái cảm mà lên tiếng, khẽ: “ Ưm…dừng lại đi! ”
“ Chỉ mới bắt đầu thôi! ”
Thiếu Phong cúi người xuống, mặt áp vào phần ngự.c đầy đặn của thiếu nữ bước qua độ tuổi hai mươi. Không chần chừ, lập tức dùng miệng ngậm mút ’ nhụy hoa ’ đang khoe sắc trước mặt.
“ Ưm…hmm…tôi…tôi nhột! ”
Dường như Thiếu Phong anh không hề để tâm đến lời của Tuyết Ninh. Cô nói mặc cô, anh làm gì mặc anh.
Bàn tay không yên phận mò mẫn khắp người cô. Hành động này thật sự rất khiếm nhã! Làm cơ thể cô gái trở nên co rút lại, liên tục quắn quéo người, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Tuyết Ninh dù cố gắng để không phát ra tiếng động, nhưng nó vô nghĩa! Với hắn, sao có thể?
Thỉnh thoảng cô khẽ lên mấy tiếng yếu ớt, nhưng nào biết điều này đã làm cho đối phương trở nên thích thú hơn: “ Ưm…a…”
Đã chán chê phần ngự.c, Thiếu Phong ngồi dậy, quan sát tình hình bên dưới của ’ cô bé ’ đang phơi bày rất rõ nét, rất dễ dàng nhìn thấy.
Anh bị hơi men lấn át, nhưng vẫn thanh lịch hỏi cô một lần nữa. Dù sao đây cũng là lần đầu của một cô gái, không thể cứ thế mà đoạt lấy: “ Chuyện này…Được chứ? ”
Tuyết Ninh gật gù, đến nước này rồi, cô còn quyền lựa chọn sao?
Nhưng ánh sáng bên ngoài làm cô có chút giựt mình, hoá ra cánh cửa vẫn chưa được đóng lại. May thay, mọi người đang lo chuyện trong lễ cưới, nếu không còn chẳng biết chuyện gì xảy ra. Cô thủ thỉ vào tai anh chàng: “ C…cửa…cửa chưa khoá! ”
Dễ thôi, không khoá thì xuống khoá là xong chứ gì!
Cạch.
Thiếu Phong không tốn nhiều thời gian để đóng cửa. Anh còn kỹ lưỡng hơn khi chốt cả khoá bên trong. Vì chuyện ’ đại sự ’ không thể tốn nhiều thời gian cho những thứ vô bổ được.
Anh ngắm nhìn vùng dưới, không nói cũng không hành động gì, nhưng nó khiến cho Tuyết Ninh cảm thấy hổ thẹn, cô đỏ ửng mặt, nói nhỏ: “ A…anh đừng nhìn nữa! ”
Kỳ lạ! Đã là vợ chồng hợp pháp, pháp luật đều công nhận hai người là vợ chồng thật sự. Chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Tại sao cô lại thẹn thùng và mẫn cảm đến thế?
“ Được, không nhìn! ” Thiếu Phong nói là làm, anh quả thật không nhìn nơi đó nữa. Anh chuyển hướng sang bờ môi căng mọng của cô, hôn sâu như thể không muốn cho cơ hội được thở hay sao ấy!
Nào có chuyện buông tha, anh tiếp tục đưa ngón tay vào trong ’ cửa hang động ’ đang hoan nghênh anh bước vào.
Chật.
Nơi này rất chật! Chật hơn những gì anh đã tưởng tượng.
Tuyết Ninh rợn người, cô sợ hãi ôm chặt vào người anh, khẽ rên rỉ: “ A…a ”
Tuy trong nhà không còn ai thì đã sao? Đây là lần đầu tiên của cô, chẳng trách có chút sợ hãi và lo sợ. Một phần vì e thẹn mà chẳng dám tạo nên tiếng động lớn, một phần vì bản thân đang đối diện với một tên ác ma lạnh lùng.
Khi ngón tay được rút ra khỏi cơ thể, là lúc thứ chất lỏng màu trắng đục trào ra.
“ Em cũng rất thích, cớ sao lúc nãy còn từ chối anh? ” Thiếu Phong còn chẳng quên trêu chọc người con gái đang nằm dưới thân mình.
Tuyết Ninh nghe được mấy lời này mà tức đến điên người. Vừa tức vừa ngại ngùng. Thật sự, cô nàng không thể tin được mấy lời lẽ d.âm dụ.c đó được thốt từ miệng kẻ lạnh lùng, luôn ’ hờn dỗi ’ thế giới như anh ta sao?
“ A…anh đê tiện! ” Tuyết Ninh mắng.
“ Được, anh sẽ làm cho em thấy thế nào là đê tiện nhé! ” Dứt lời, cũng là lúc vật ’ to lớn ’ bên dưới đã dựng đứng, chờ sẵn sàng vào thế hành động.
Tuyết Ninh thừa sức nhìn thấy nó, cô cố gắng lẫn tránh. Tốt hơn là né càng xa càng tốt! Vì trông nó rất ghê rợn, khiến cô nổi cả gân xanh luôn này.
Thiếu Phong đặt vật đó trước ’ cửa hang ’ nhưng cứ việc cọ vào nơi đó, anh không có ý định tiến vào trong à?
Tuyết Ninh nóng rát vùng dưới, cô bấu chặt lấy tay anh, khó chịu không nói nên lời.
Vốn anh định trêu cô nàng này một lúc, để cô phải bi lụy cầu xin nhưng nào ngờ sức chịu đựng của cô ấy quá giỏi. Người bây giờ thật sự bức bối chính là anh!
Cho chừa tên khố.n nhà anh! Bản thân là người bị chuốc thuốc, mà vẫn muốn trêu ngươi?
Thiếu Phong chậm rãi đưa “ tiểu Phong ” vào trong “ tiểu Ninh ” anh biết lần đầu tiên sẽ rất đau, nhất là đối với phụ nữ. Anh rất trân trọng điều đó nên mọi cử chỉ, hành động đều không quá gấp gáp mặc dù bản thân cũng đang rơi vào tình trạng ham muốn.
Tiến vào bất ngờ, Tuyết Ninh giựt mình, co rút người lại: “ Aaa…ưm…”
Điều này đã góp phần làm cho vật dưới trở nên to trướ.ng hơn. Thiếu Phong khó lòng di chuyển, anh đành dùng chiêu trò nhẹ nhàng tình cảm, trấn an tâm lý nửa kia: “ Ngoan nào, thả lỏng người ra, em đang kẹp chặt anh đấy! ”
Lời nói của anh như có ma lực, làm cho Tuyết Ninh nghe theo răm rắp.
Cứ thế, nhiều giờ trôi qua, trong căn phòng rộng lớn đầy những tiếng động rên rỉ khiến người nghe đỏ mặt.
Ngay bây giờ, hai người họ chính thức thuộc về nhau. Từ trái tim lẫn linh hồn, chỉ mong giây phút này có thể dừng lại mãi mãi. Không cần mỗi ngày phải lo nghĩ cách chống trả đám người xảo trá kia, cứ việc bình yên sống qua ngày mới đã mãn nguyện lắm rồi.
Thiếu Phong ôm chặt Tuyết Ninh trong vòng tay, trầm ấm hôn lên má hồng, tỏ ra yêu chiều: “ Anh hứa sẽ mãi bên em dù trong mọi hoàn cảnh. Chuyện tốt ngày hôm nay, có lẽ anh nên cảm ơn cái tên đã bỏ thuốc vào rượu, nhờ hắn mà anh được ’ ăn thịt ’ con mèo ’ ngon ’ như em. ”
“ Anh…! ”
Tuyết Ninh hạn hán lời, tên Giang Thiếu Phong này tại sao lại trở nên vô sỉ như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.