Làn Váy Lay Động

Chương 2:




Thời gian choạng vạng, từng nhóm học sinh ra về, vườn trường to như vậy đảo mắt trở nên hoang hoang vắng vắng cùng với ban ngày huyên náo đối lập hoàn toàn mãnh liệt.
Ngay góc cầu thang của lầu ba toilet cho dù đã qua thời gian dọn dẹp nhưng trước cửa vẫn treo tấm bảng [Đang dọn dẹp] chưa có bỏ xuống.
Bên trong toilet im lặng, chẳng những không có dọn dẹp mà tụ tập một đám nữ sinh, không khí ngưng trọng mà quỷ dị.
Lăng Lung vừa tan học lại thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Dưới hai mắt phun hỏa của các học tỉ, đầu nhỏ cúi xuống lưng dán sát vào vách tường, đáng thương tội nghiệp lui ở góc khuất nhất, hai vai run run so với lúc mặc niệm chào cờ còn muốn lợi hại hơn.
Một học tỉ năm ba mắt xếch phun hỏa nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
“Sáng nay mày lại cùng Hướng học trưởng liếc mắt đưa tình?” Mắt xếch chất vấn, trong mắt ghen tuông hừng hực, hai tay bóp nhau‘răng rắc’ nóng lòng tìm đối tượng [thăm hỏi].
“Tôi, tôi, tôi không có-------” Quá mức sợ hãi Lăng Lung liên tục lắc đầu, hai hàm răng còn đánh khách khách không ngừng ngay cả nói cũng không thành câu.
“Không có? Sáng nay hai người người đuổi người chạy toàn trường đều nhìn thấy! Việc này chả lẽ còn giả được?”
Lời này vừa nói ra, những người còn lại ra sức gật đầu.
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Tôi cũng thấy!”
“Hướng Cương còn vuốt ve mặt của mày!” Một nữ sinh oán hận cắn khăn tay, không rõ vì sao chỉ với một mình con tiểu nha đầu này Hướng Cương mới [ưu ái] như vậy.
Cái màn truy đuổi [giành tiện lợi] kia chiến trường kéo hết toàn bộ vườn trường, hơn nữa Hướng Cương lại là nhân vật phong vân trong trường, cho dù cái nhóm fanclub này không thấy thì cũng nghe người ta kể lại.
Không khí trong toilet càng lúc càng bạo hỏa, khí thế ghen tuông bài sơn hải đảo mà tới cơ hồ muốn đem Lăng Lung nhấn chết chìm. Cô không ngừng run rẩy, đồng phục trên người bị mồ hôi lạnh mà ướt đẫm, lúc này mà đem nó vắt nói không chừng còn có thể vắt ra nước nữa kìa.
Tuy nói [đại hội khảo vấn] loại này ba ngày sẽ được [mời] dự họp một lần, nhưng Lăng Lung nhát gan, mỗi lần gặp tình huống này vẫn là sợ chết khiếp, hảo tưởng muốn đào một cái hố chui vào trong đó làm trùng đất luôn. Hơn nữa sáng nay Hướng Cương chơi trò đùa dai sờ vào mặt cô, hành động này là lửa cháy đổ thêm dầu, tình cảnh của Lăng Lung so với trước kia càng thêm nguy hiểm.
Nhờ phúc của lăng vân, nhóm fanclub này còn chưa đến nỗi đánh Lăng Lung, nhiều nhất cũng là miệng cảnh cáo muốn cô cẩn thận một chút, cách xa Hướng Cương ra một lúc, trăm ngàn lần không được mơ tưởng hão huyền-----
Ai, mơ tưởng hão huyền cái quỷ gì chứ?!
Nhóm học tỉ nào biết đâu rằng mong muốn tha thiết và mãnh liệt nhất hiện giờ của cô là có thể tránh xa cái tên khắc tinh kia ra một chút !!!
“Ách, học, học tỉ, các tỉ có hiểu lầm!” Lăng Lung hai tay vung loạn xạ cố gắng muốn giải thích rõ ràng “Hướng học trưởng muốn đoạt tiện lợi của tôi-----”
“Vì sao anh ấy không chọn người khác mà lại chuyên chọn của mày?”
Đúng đó đúng đó, cái này tôi cũng muốn biết là tại sao đó!
Lăng Lung vắn cạn óc cũng không nghĩ ra tại sao Hướng Cương đối với tiện lợi của cô lại mãnh liệt hứng thú cùng cố chấp như vậy.
Những học tỉ gia cảnh giàu có biết Hướng Cương ưu ái cô là vì món ngon mĩ vị. Vì thu hút lực chú ý của Hướng Cương không tiếc tiêu phí số tiền lớn để mời đầu bếp nổi tiếng về nhà làm tiện lợi vô cùng phung phú để rồi tự tay dâng đến trước mặt hắn. Không nghĩ tới hắn đối với cao lương mỹ vị đều không để ý tới------
Hả, nói như vậy đồ ăn không phải là trọng điểm, mấu chốt nằm ở trên người cô?
Lăng Lung càng nghĩ càng mơ hồ, bất luận như thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao Hướng Cương lại [ưu ái] mình như thế, rồi vì sao mình bị nhóm học tỉ bao vây và giờ thì kết cục thê thảm như thế này đây !! +.+
Ngoài cửa truyền đến một tiếng động, nữ sinh canh cửa ở ngoài kêu lên, “Uy, đi chỗ khác đi! Mắt mày mù rồi hả? Chẳng lẽ không thấy được tấm bảng kia sao?”
Phanh!
Bên ngoài truyền đến tiếng có vật bị ném, dường như là tấm bảng [Đang vệ sinh] đã bị người đó ném đi rồi. {*Có phải Hướng đại hiệp đến cứu Lăng mĩ nhân ko, oa oa oa, Hướng đại hiệp vạn tuế vạn tuế ^.^*}
Dân cư đang canh chừng ngoài cửa khí thế không biết bị cái gì đè bẹp hơn phân nữa, ấp a ấp úng, nao núng đến cực điểm.
“Ách---ách---này, nơi này là toilet nữ, mày, mày không thể, không thể----a” m thanh của người nào đó vừa vang lên thoáng chốc bị chặt đứt.
“Dường như có kẻ không biết điều vào đây!” Trong toilet có người nói.
Vị học tỉ đại ca kia nhíu mày không kiên nhẫn vẫy tay.
“Bất luận là đứa nào, đều đuổi ra ngoài đi, tao có chuyện còn chưa hỏi xong--” Học tỉ đại ca đang chuẩn bị quay đầu tiếp tục khảo vấn bỗng dưng khóe mắt gặp tới người nào đó, cái mặt hung thần ác sát lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, cả người khom lưng cúi đầu kinh sợ tiến ra đón người đó vào.
Một thân hình to lớn chiếm cứ cửa, cho dù được long trọng hoan nghênh nhưng khuôn mặt tròn cùng làn da ngăm đen kia vẫn như cũ không có nửa điểm biểu tình. {*Ai da, không phải Hướng soái ca của ta rùi, khóc khóc khóc =.=*}
Nữ sinh kia dùng tầm mắt lợi hại đảo quanh ngắm một vòng, thế này mới chậm rãi đi vào, khí thế oai hùng kia giống như tướng quân ra trận không người nào có thể ngăn. Nói đến thì lại tội nghiệp cái người đi canh cửa, bởi vì dân nữ tầm thường có mắt không thấy thái sơn, đem đại tỷ của đại tỷ trở thành thân nam nhi cho nên bị thưởng lấy một quyền, sớm đã nằm sấp hôn mê trên mặt đất.
Mọi người trong toilet thấy đại tỷ của đại tỷ đại giá quang lâm lập tức hạ cúi đầu, cung kính xếp thành hai hàng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhắc tới vị đại tỷ tỷ này thật đúng là không người không biết, không người không hiểu. Mọi người sau lưng đều kêu vị đại tỷ tỷ này là [Dương Tiểu Béo], đến nỗi tên thật cũng không có mấy ai biết.
Đại tỷ tỷ này là học sinh mới chuyển trường nhưng lai lịch phi phàm, nhà mở hội quán võ thuật mà trong nhà lại có bốn vị ca ca [ác danh lừng lẫy giang hồ]. Mà bản thân đại tỷ tỷ lại đem [cân quắc không cho tu mi tam bức câu] phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, thân hình chẵng những tráng kiện hữu lực, lúc đi bình thường cũng giống như đại phong càng quét, khí thế rất giống muốn đi đánh nhau, thanh danh lan xa, vẫn được xưng là tinh anh xã hội đen ngày mai. {* ta— nghe xong vô cùng khiếp sợ =.=’*}
“Đại tỷ, tỷ như thế nào đột nhiên đến đây?” Có người không sợ chết cố lấy dũng khí đặt câu hỏi.
Dương tiểu béo dừng lại cước bộ, khơi mào mày.
“Thế nào, tao không thể tới sao?”
Mọi người cam chịu làm linh quy co đầu rụt cổ lại hết, dám cá lúc này mở miệng thế nào cũng bị đánh, rốt cuộc không ai dám hé răng, bên trong lại lâm vào một trận lặng yên.
Dương tiểu béo cước bộ thong thả đi đến cuối cùng đội ngũ, tầm mắt đảo qua Lăng Lung đang cố trốn vào góc tường. Đại tỷ tỷ hai mắt sáng lên, huy huy tay lên giống như đuổi muỗi nói.
“Tất cả đi ra ngoài cho tao.”
“Hả?”
Dương tiểu béo xoay người lại, tóc ngắn cũn cỡn làm cho mày rậm mắt to có vẻ cũng có quyết đoán, “Không nghe hả? Tao nói, đi ra ngoài hết cho tao.”
“Nhưng mà, đại tỷ, chúng em còn chưa có-----”
Trên mặt tròn lưỡng đạo mày rậm vừa nhíu, dương tiểu béo chém ra quyền đầu, đánh thật mạnh vào trên cửa toilet.
Ầm!
Lại là một tiếng nổ, lúc này đáng thương cửa gỗ đang thong thả----ngã xuống!!!
Mọi người hai mắt đăm đăm, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nhau, không cần nghĩ cũng biết nếu mình còn ở lại thì mình sẽ là cái cửa kia thong thả nằm đo đất trong toilet rồi, nhiêu đây người chắc cũng đủ đo coi toilet này rộng bao nhiêu, dài bao nhiêu rồi.
“Em---em---mẹ em muốn em----về nhà sớm một chút----” Học tỷ mới lúc trước còn hung ác với Lăng Lung lúc này biến thân thành đứa nhỏ hiếu thuận, học tỷ phát run nói xong câu đó lập tức hai chân ngã lên ngã xuống lao ra ngoài.
Những người khác thấy có người mở đường lập tức hỏa tốc chạy theo.
“Ách, a----cái kia----em ngày mai còn có bài kiểm tra, trở về học bài----”
“A --- em, em--- em phải trở về tập kịch!”
Một loạt lí do cổ quái tung bay tứ tung, nhóm fanclub biểu tình giống như gặp phải hỏa hoạn, người người vẻ mặt kinh hãi, ra sức chạy ra bên ngoài. Chỉ sợ nếu chậm chạp chờ một lúc nữa tính mệnh sẽ gặp bất trắc mất thôi.
Toilet trong nháy mắt chỉ còn lại có hai người.
Mắt thấy những người khác đều bỏ chạy Lăng Lung trốn ở góc khuất nhất đương nhiên cũng muốn chạy theo. Lúc cô vừa mới bò ra khỏi góc tường hai chân chạy còn chưa được hai bước Dương Tiểu Béo liền mở miệng.
“Đứng lại!”
Lăng Lung toàn thân cứng ngắc, hai mắt chỉ có thể nhìn cửa sổ mà khát vọng vô hạn, tuy rất muốn bỏ chạy nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hu hu hu, mình muốn về nhà a! Lục phủ ngũ tạng bốn người trong nhà đều giao cho mình chuẩn bị mà mình lại bị người này vây trong này không có biện pháp nào đi cả.
Bây giờ đã muốn qua năm giờ, nếu còn bị vây ở đây nữa, củ su hào xanh tươi hồi sáng nói không chừng sẽ bị bà chủ khác cướp đoạt, mà nếu không mua được củ su thì mình tối nay phải ăn rau xanh nữa thôi.
Nhưng mà trọng yếu hơn là, mình, mình mình mình mình---mình thật sự không muốn cùng vị đại tỷ này ở cùng một chỗ đâu! Khóc =.=’
“Mày ở lại!”
Ba chữ đơn giản cũng là bằng chứng tuyên bố án tử hình của Lăng Lung.
Lăng Lung toàn thân phát run, sợ tới mức nước mắt lưng tròng, tâm khủng hoảng trầm trọng, hai chân mềm nhũn, rốt cuộc chống đỡ không nỗi nữa,[oành] một tiếng, đương sự liền nằm úp xuống dưới đo đất.
Không thể nào? Chẳng lẽ đại tỷ vô địch Dương Tiểu Béo tráng kiện hữu lực, dũng mãnh phi thường cũng là fan của Hướng Cương??? Hu hu hu, xong rồi xong rồi, một đám ác sói mới đi lại đến một con ác hổ, xem ra lần này mình chết chắc rồi!
Đột nhiên một bàn tay mập mạp túm lấy bả vai cô ---
“Uy!”
Ôi hu hu hu, không cần đâu, tha mạng cho tôi đi!
Lăng Lung ôm đầu ngay cả dũng khí cầu xin tha thức cũng hóa thành zero, cả người co thành một quả bóng nhỏ chờ người ta đánh, thậm chí cũng quên luôn phải hô to cứu mạng.
Nhưng mà bàn tay mập mạp kia không có triển khai công kích cô ngược lại vỗ vỗ, ý bảo cô ngẩng đầu lên.
“Mày có nghe chuyện [Bạch hạc báo ân] chưa?” Dương Tiểu Béo hỏi, miệng như cũ vẫn lạnh lùng nhưng ít nhất sát khí cũng giảm đi không ít.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi nâng lên, kinh ngạc nhìn cái mặt tròn của đại tỷ tỷ trong gang tấc.
“Tôi, tôi không hiểu----” Khuôn mặt trước mắt làm cho Lăng Lung liên tưởng đến quả địa cầu xoay xoay trong giờ học địa lý. Cô hoàn toàn không nghĩ tới đối phương lại nói đến chuyện bạch hạc báo ân là dụng ý gì?
“Tao mới vừa cứu mày, đúng không? Cho nên mày phải báo đáp tao.” Dương tiểu béo đi thẳng vào vấn đề không chút khách khí đòi Lăng Lung trả công; đôi tay từng đả bại vô số đối thủ giờ gác ở trên vai cô; mà cái mặt tròn từng khiến cho vô số lưu manh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nay ghé sát vào trước mắt Lăng Lung, thẳng tắp nhìn cô.
Xem ra dương tiểu béo không phải vì Hướng Cương mà đến, hên quá, cái mạng nhỏ của mình tạm thời được bảo vệ rồi.
Nhưng mà, bạch hạc báo ân là chuyện gì nữa đây?!
Ách, tuy nói dương tiểu béo là cứu mình từ trên tay cái đám fanclub chết tiệt kia nhưng mà chắc không vì cái dạng này mà kêu mình [lấy thân báo đáp] đi???
“Ngẩn người cái gì vậy, ngẩng đầu lên coi!” Thấy Lăng Lung hai mắt đăm đăm, miệng ngoác ra không ngậm lại được, sau một lúc lâu cũng không trả lời, lòng kiên nhẫn vô cùng quý giá của đại tỷ tỷ dần dần dùng hết, mày rậm mặt nhăn chặt chẽ âm thanh cũng rống lớn lên.
Âm thanh sư tử Hà Đông rống này đem hồn Lăng Lung về nhập vô xác, cô kinh hoảng bắt đầu dùng sức gật đầu, dùng dùng sức gật đầu, gật đầu còn suýt nữa đem cái gáy bị tử thương. Đáng thương cái gáy +.+
“Tốt lắm.” Được đền đáp dương tiểu béo vừa lòng gật đầu.
Tiểu Béo đi tới trước cửa nhìn trái nhìn phải xác định tình hình chung quanh không có ai, bốn bề vắng lặng thế này mới đi trở vô, cẩn thận lấy trong túi ra một cái phong thư.
“Cầm.”
“Ách, đây là---” Lăng Lung chả hiểu gì hết, ngốc lăng nhìn nhìn phong thư trong tay sờ không rõ bên trong là cái gì.
Phong thư in ấn hoa mỹ, trên bìa thư in chi chít hoa hồng còn nhợt nhạt vài dòng thư tình sướt mướt, thậm chí còn dùng một trái tim màu đỏ dán ngay chính giữa. Phong thư này cầm lên liền muốn nhảy mũi hắt xì, hình như là dùng không ít nước hoa xịt vào thì phải. Loại thư hồng hồng thơm muốn nhảy mũi này hẳn không phải là thư đe dọa hay là thư khiêu chiến rồi-------
Lăng Lung nháy mắt sắc mặt trắng bệch, tay nhỏ bé cầm lá thư chỉ cảm thấy nó còn nặng hơn tảng đá.
“Tôi----tôi----tôi--” Lăng Lung mồ hôi chảy như mưa cố gắng muốn giải thích, “Ách, thật cảm ơn hảo ý của tỷ, nhưng mà----nhưng mà--- tôi, tôi, tôi thích con trai-----” Cô được ưu ái cảm thấy kinh sợ, không biết nên làm thế nào cho phải, âm thanh càng lúc càng nhỏ.
“Mày nghĩ cái quái gì vậy?” dương tiểu béo trừng mắt liếc Lăng Lung một cái, mặt béo tròn không thấy được nữa ý cười, vẫn lạnh lùng làm cho người ta hoảng sợ.
“Hả?” Chả lẽ không phải nhưng mình nghĩ sao?
“Tao muốn mày đem cái lá thư này chuyển cho Trương Kiệt Nhất!” Khẩu khí vẫn là lạnh lùng cứng rắng nhưng trên màu da ngăm đen kia lặng lẽ hiện ra một chút màu đỏ sậm.
Chân tướng rõ ràng Lăng Lung mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật vất vả mới bỏ được tảng đá trong lòng ra. Hô, thì ra cái lá thư tình này không phải viết cho mình.
Tuy nói là không có hứng thú với những nhân vật phong vân trong trường nhưng nhập học hơn ba tháng nay, nghe đồng học tám hoài nên nhắc tới cái tên này cô cũng còn có chút ấn tượng.
Nhớ mang máng hình như là Tiểu Phương cũng từng đề cập qua, Trương Kiệt Nhất là đội trưởng đội bóng rổ, người cao lại soái, kĩ thuật chơi bóng số 1, lúc ở trên sân bóng mị lực tung bay bốn phía làm người ta vô lực chống đỡ-----
A, thì ra đội trưởng bóng rỗ anh tuấn mới là thần tượng của đại tỷ tỷ này nha!
“Tỷ nói là đội trưởng đội bóng rổ hả?” Lăng Lung cầm phong thư trong tay vẻ mặt khó xử lại lâm vào một cái thế phức tạp khác, “Tôi----tôi---cái đó--”
“Có vấn đề gì sao?”
“Tôi, tôi----còn không có biết hắn là ai hết---”
“Cho nên mới nói là [chuyển] giao đó!” m thanh Dương Tiểu béo có chút áp lực hiển nhiên đang nhẫn nại trước sự trì độn của Lăng Lung, “Anh trai mày không phải cùng lớp với anh ấy sao?”
Lăng Lung gật đầu, bắt đầu có chút hiểu được.
“Ý của tỷ là muốn anh tôi đem thư giao cho Trương Kiệt Nhất?”
“Đúng vậy!”
Đáp án khẳng định như thế làm cho tròng mắt của Lăng Lung thiếu chút nữa lộp bộp rớt xuống đất.
Thật không nghĩ tới vị đại tỷ tỷ sắc cạnh này lại là một cô gái lãng mạn như thế; càng không nghĩ tới dương tiểu béo lại chọi mình đến truyền tin. Mình làm con bạch hạc này thật ra là không cần vặt lông chim làm áo báo ân lại càng không dùng thân để trả nợ, chỉ cần truyền giúp một phong thư tình là đủ rồi.
“Thế nào? Chuyện này chắc mày làm được chứ?”
“Yeah, không thành vấn đề không thành vấn đề, chỉ là----”
“Chỉ là cái gì?” Mặt béo tròn có chút lo lắng.
“Nhưng mà tâm ý như vậy, chỉ chuyển thế nào thôi không phải là có chút bình thường sao?” Lăng Lung cố lấy dũng khí ít ỏi còn xót lại hỏi.
“Mày có ý kiến?” Mày rậm mắt to tất cả đều nhíu lại, mặt tròn tròn không hờn không giận hiển nhiên là không tiếp nhận ý kiến người khác.
Đáng thương dũng khí còn xót lại, bị trừng như vậy liền vỗ cánh bay mất chẳng thấy tâm hơi, ngay cả một cọng lông cũng không lưu lại.
“Không có không có, tôi ý kiến gì cũng không có.” Lăng Lung phi thường dùng sức lắc đầu.
Mặt tròn nhăn thành một đoàn thật vất vả mới dãn ra. Tiểu Béo tới gần thật gần Lăng Lung rồi hai cái tay mập mạp lại một lần nữa vỗ thật mạnh trên vai Lăng Lung.
“Chuyện này nếu có người khác biết, như vậy------” Câu nói cũng chưa hết nhưng ý tứ uy hiếp lại rõ như ban ngày, cộng thêm hiệu ứng mắt to mày rậm mặt tròn tròn để lại sát gần uy lực càng thêm kinh người.
“Tôi, tôi, tôi-----sẽ không nói đâu---” Lăng Lung toàn thân phát run dùng hai tay phủng lá thư này, thận trọng cam đoan chỉ còn thiếu là quỳ xuống đất phát độc thệ thề sống thề chết bảo vệ bí mật này.
Thái độ thức thời của Lăng Lung làm cho dương tiểu béo rất vừa lòng, cặp tay mập mạp kia lại một lần nữa vỗ xuống làm cho Lăng Lung suýt chút nữa quỳ rạp trên mặt đấy.
“Mày thay tao làm việc sau này tao cũng không bạc đãi mày. Sau này có tao mấy con nhỏ đó không dám tìm mày gây phiền toái đâu!” dương tiểu béo hào khí ngút trời tuyên bố sau đó chậm rãi đứng lên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi nói, “Tốt lắm, tối rồi tao nên trở về luyện quyền.” Dương tiểu béo nói xong liền một bước đi thẳng ra ngoài cửa, cũng giống như lúc xuất hiện bộ pháp khí phách mười phần đi ra, ném Lăng Lung còn lại ở đó.
Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ cao cao màu da cam.
Lăng Lung toàn thân nhũng ra như cọng bún nhúng nước, hai tay nâng cái phong thư màu hồng phấn như nâng thánh chỉ của hoàng thượng, đứng dại ra nhìn thân ảnh dương tiểu béo đi xa, thật lâu sau cũng không thể nhúc nhích.
xxx xxx xxx
Mặt trời sắp lặn, quyện điểu về rừng.
Không chỉ là quyện điểu biết được phải về, mà ngay cả đà điểu Lăng Lung sợ tới mức chết khiếp cũng ngoan ngoãn về chuồng.
Cô nâng phong thư tình nóng phỏng tay ở trong toilet quỳ nửa giờ mới có khí lực đứng dậy, đi vào nhà xe không còn một bóng người,giữa trời chiều nồng đậm rời khỏi trường học.
Lục phủ ngũ tạng đang biểu tình bãi công nhắc nhở cô phải bổ sung nguyên liệu nấu ăn bữa tối. Chạy xe qua chợ chiều Lăng Lung quải một túi plastic vác về nhà.
Lăng Lung chạy xe đạp trở lại nhà mình. Cô hai tay bóp phanh một cái, xe đạp nghe lời dừng lại, thân hình tiểu kiều cũng nhảy trên xe xuống.
“Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi.” Lăng Lung thì thào kêu khẽ, dựng xe xong tay tái xách đồ ăn, tay phải xách cặp táp, ba bước chạy thành hai bước vọt vào trong nhà bắt đầu chuẩn bị cơm.
Lăng gia tuy rằng quan niệm truyền thống, nhưng cũng không phải là trọng nam khinh nữ. Chỉ là ba ba là nghề mộc, mẹ làm bà mối mà anh trai lại là hội trưởng hội học sinh, giặt quần áo nấu cơm việc vặt vãnh linh tinh đương nhiên rơi xuống trên đầu cô.
Nói trở về, Lăng Lung đối với gia sự xác thực là có năng khiếu hơn người.
Giặt quần áo, trang trí phòng ốc trong nhà đối với cô mà nói chỏ là chút tài mọn. Để cho người khác giơ ngón tay cái lên khen chính là món ngon mĩ vị mà cô ra mang từ phòng bếp.
Sắp sáu giờ rồi, ba mẹ sắp về nhà, động tác của mình phải mau chút mới được –
Vọt vào phòng bếp, Lăng Lung ném túi sách, lấy túi plastic ra. Sau đó động tác cô như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ không nhúc nhích.
Di, là mình hoa mắt sao? Trong nhà rõ ràng là chưa ai về mà sao khi mình mới đi qua phòng khách lại thấy trên sô pha có bóng người-----
Mày liễu loan loan kết luận, hai chân lui về sau vài bước, quay đầu nhìn phòng khách.
Quả nhiên, ngồi trên sô pha là một vị khách không mời mà đến.
Thân hình Hướng Cương cao ráo tráng kiện ngồi co tròn trong sô pha, hai chân dài đang gác vào nhau.
“Em cuối cùng cũng về nhà!” Hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục đọc tạp chí trong tay.
Lăng Lung hít sâu một hơi, “Tôi không đi nhầm chỗ chứ?”
“Không nhầm!” Một tờ tạp chí lật qua.
“Đây là nhà của tôi phải không?”
“Đúng!” Tạp chí lại lật thêm một tờ.
“Vậy anh ở trong này làm cái gì?”Cô chất vấn trong tay vẫn nắm túi plastic, bởi vì tức giận không chỗ phát tác mà hành hạ cái túi plastic, đáng thương cái túi.
“Chờ ăn bữa tối!” hắn trả lời đương nhiên.
“Nhà anh chả lẽ không có người nấu cơm tối sao?”
“Có thì có, nhưng mà anh thích ăn em nấu.”
Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu không thấy đáy mang theo ý cười, nhì gương mặt tức giận đến đỏ hồng của nàng, sau đó nhìn túi nhựa ở trước ngực của nàng. “Đêm nay ăn lẩu sao? Em nhớ thêm nhiều chả cá vô, em làm món ấy ngon lắm.”
Oanh!
Lăng Lung giận ứ hơi.
Da mặt người này chẳng lẽ là tường đồng vách sắt sao? Đem nàng làm hại thê thảm như vậy, cư nhiên còn dám tới cửa, mở miệng nói muốn ăn bữa tối?
“Thật có lỗi, tuy rằng bữa tối hôm nay tôi ăn lẩu, nhưng là cũng không có phần của anh đâu.” Nàng nghiến răng nghiến lợi, cố gắng khắc chế xúc động lấy túi đựng đồ biển đập vào hắn.
“Tại sao lại chán ghét anh như vậy? Anh không nhớ rõ đã từng làm chuyện gì đắc tội với em?”
Hướng Cương lúc này mới hạ tờ báo xuống, nhất cử nhất động đều thập phần tao nhã, trình độ thật pro, so với người mẫu tóc vàng bên trong tờ tạp chí, quả thực có hơn chứ không kém.
Đáng tiếc, mỹ nam kế đối nàng không có hiệu quả!
“Đừng làm vẻ mặt vô tội.” Nàng bước đến cúi người xuống, mắt hạnh trợn lên, cảm thấy miệng hắn nhếch lên một nụ cười vô tội quả thực chính là có ý định khiêu khích, làm cho nàng càng nhìn càng khó chịu.
Tuy nói rằng tay không ai nỡ đánh vào bộ mặt đang tươi cười, nhưng là nụ cười của hắn thật sự làm cho nàng thực chán ghét, không nghĩ ngợi nhiều nữa, nàng bước đến đưa hai tai nhéo vào gương mặt tuấn tú kia thật đau.
“Gì vậy?”
“Tự trong lòng anh hiểu.”
“Phải không?” Hắn nhíu mày.
Còn giả vờ!
“Anh chiếm hộp tiện nghi của tôi.” Nàng đơn giản chỉ rõ ra tội trạng của hắn, chứng minh không phải mình vu oan cho hắn.
“Chuyện này thì anh thừa nhận.” Hướng Cương nhún vai
“Nhưng mà anh cũng đã cứu trợ em món khác rồi mà.”
“Cứu trợ?” Bàn tay nhỏ bé vỗ thật mạnh trên bàn, nàng càng thêm căm tức, khuôn mặt nhỏ nhắn đưa đến gần hắn hơn.
“Anh làm như vậy, càng lôi kéo thêm sự chú ý của nhiều người hơn, hại tôi càng thê thảm hơn thôi.”
Đương nhiên, sau khi chiếm tiện nghi của nàng xong, Hướng Cương liền đến căn tin mua thêm thức ăn khác đem đến, thức ăn đầy trên bàn, nhưng nàng đã không còn đói nữa ăn không vô. Thức ăn tuy không mất tiền mua, nhưng làm sao có nàng làm hảo ăn?
Còn nữa, dưới những ánh mắt ghen ghét dữ dội của các nữ sinh đang nhìn chằm chằm, cho dù thức ăn trước mắt, thực sự ngon hơn gấp trăm lần thức ăn của cô nấu, cô cũng không dám ăn đâu a!
“Được người khác chú ý không tốt sao?”
“Đương nhiên không tốt!” Nàng không ngừng lắc đầu, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt của mọi người nhìn mình chăm chăm, giống như cảm giác đang đứng trước ngọn đèn pha, cảm thấy toàn thân không thích hợp. “Nhờ phúc của anh, đám Fan club kia, cứ cách ba ngày hai đầu liền đem tôi kéo đi 『 tâm sự 』.”
Chuyện sáng nay, chắc chắn là có mưu kế trước, Hướng Cương là cố ý muốn đẩy nàng vào trong tay của nhóm Fan club kia. Nếu không nhờ Dương Tiểu Béo ra 「 quyền 」 cứu giúp, nàng lúc này chỉ sợ còn vây ở trong toilet, bị một người lại một người đang ghen ghét bao vây bốn phía thay nhau tra vấn hạch hỏi nàng.
Tuy nói qua sông đoạn cầu là nàng không đúng, nhưng mà 「 trừng phạt 」này cũng quá tàn khốc đi!
Nàng thật sự tưởng không ra, đã sắp đến kì thi tuyển sinh đại học ở trước mắt, Hướng Cương là học sinh ưu tú cấp ba, tại sao không chuyên tâm vào việc học tập để chuẩn bị thi, ngược lại thích đến trêu chọc nàng?
“Ừm, có được một chút luyện tập cũng tốt.” Hướng Cương câu môi mỉm cười, hơi đăm chiêu sờ cằm một chút, sớm đóan được nàng cũng không phải chịu nhiều ủy khuất gì lắm.
“Luyện tập? Đây là ngược đãi!” Nàng như chú mèo con bị đạp trúng đuôi, tức giận kêu to. Chỉ nghĩ đến chuyện ‘mạo hiểm’ mà hôm nay nàng gặp được, nàng liền cảm thấy hốc mắt nóng lên, hai hàng nước mắt cơ hồ muốn tuôn trào khỏi khóe mi
“Anh ngược đãi em khi nào, đây chính là sự dạy dỗ thương yêu.” Thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, đôi bàn tay to kia đã đưa lên đầu nàng, vô cùng thân thiết vuốt ve những sợi tóc suôn mềm của nàng.
Nàng dùng sức lắc mạnh đầu, tránh xa bàn tay to lớn của hắn. “Ê, ê, ê, nên làm cho rõ a, tôi không muốn được anh dạy dỗ, lại càng không muốn được anh yêu.”
Hướng Cương nheo lại ánh mắt, bạc môi ý cười càng sâu. Hắn mở miệng ra, định nói tiếp, cửa lớn của Lăng gia lập tức bị đẩy ra. Mọi người của Lăng gia bước vào nhà, chậm rãi cởi giầy, phủi phủi bộ quần áo lao động còn dính đầy bụi.
“Con chào bác.” Hướng Cương cao giọng nói, đem tờ tạp chí nặng nề để lên trên bàn. “Tờ tạp chí này vừa mới xuất bản, con mang đến cho bác.” Hắn thong thả nói, thái độ vô cùng lễ phép, tuyệt đối không một tỳ vết nào.
“Tốt lắm.” Bố Lăng trả lời đơn giản, dáng vẻ như đã giảm hẳn mỏi mệt, có vẻ cao hứng cực kỳ. Ông ngồi vào trên ghế sô pha, túi đồ nghề bên hông vang lên loảng xoảng, đôi bàn tay thô ráp cầm lấy tờ tạp chí, bắt đầu lật xem.
Ông là một cao thủ thợ mộc, Lăng gia từ trần nhà đến sàn,đều là một tay ông xây dựng. Mà bản tạp chí chuyên về thiết kế đồ gỗ này ông xem như thánh kinh.
Tạp chí in ấn tinh tế đẹp đẽ, đã sưu tập tất cả những thủ công tinh xảo của các quốc gia khác, giới thiệu và kể lại, đáng tiếc là tạp chí xuất bản ở nước Anh, cách Đài Loan hơn phân nửa vòng trái đất. Nhờ sự thần thông quảng đại của Hướng Cương, bố Lăng chỉ là thuận miệng đề cập đến, qua không bao lâu, một tờ tạp chí nóng hổi đã tự động xuất hiện trong phòng khách Lăng gia.
Bởi vì công lao to lớn này, đương nhiên vị trí ở trên bàn cơm của Lăng Gia cơ hồ có thể nói là khó có thể dao động.
“Buổi tối ở lại ăn cơm đi!” Bố Lăng một tay lật tạp chí, thuận miệng nói, hoàn toàn không để ý không khí trong phòng khách đang nổi sóng ngầm mãnh liệt, càng không phát hiện ra, cô con gái yêu, vì câu nói của ông cả khuôn mặt đều xụ xuống, giống như là bị ai đạp một cước.
“Vâng.” Hướng Cương mỉm cười, đối với người đứng ở một bên, giận mà không dám nói gì, cô gái nhíu mày.
Thật đáng ghét, chỉ biết lấy lòng ba nàng!
Chính là vâng lời mà làm, nhưng lòng Lăng Lung lại có nhiều bất mãn, cũng không có dũng khí mở miệng đuổi người.
“Con đi nấu cơm.” Nàng thấp giọng nói, nuốt xuống những lời chửi mắng liên miên không dứt đã vọt lên tới đôi môi đỏ mọng của nàng, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia liếc mắt một cái, lúc này mới ngậm ngùi ôm lấy túi nhựa, tâm không cam lòng tình không muốn, nhẹ nhàng bước vào nhà bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.