Lang Ái Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ

Chương 22: Phiên ngoại – Tuần trăng mật




Lại nói hai vị Lang đế sau khi được biểu đệ Lê Thiên Kình nói cho có thứ được gọi là “Tuần trăng mật”, liền nhất tâm muốn đem Phong yêu dấu đi xuống nhân gian hưởng tuần trăng mật.
“Phong, đi đi, chúng ta đi.”
“Không được, ta bận.”
“Mặc kệ, nhất định phải đi, nhất định phải đi.”
“Ô… Phong quá vô tình… coi công việc còn quan trọng hơn chúng ta… Ca ca, hai người chúng ta tự đi hưởng tuần trăng mật cho rồi…”
“Được rồi, cũng không còn cách nào nữa… một tuần trăng mật quạnh quẽ a… Kỉ niệm cả đời chỉ có một lần ai ngờ lại thê lương đến thế này… Ai…”
“Ai bảo bà xã của chúng ta yêu công việc phát điên a… Ô…”
“Được rồi được rồi, đừng có diễn nữa.”
Lê Diệu Phong biết gần đây mình quá bận, lạnh nhạt bọn họ không ít, trong ngực cũng có chút áy náy.
“Chúng ta đi nghỉ tuần trăng mật vậy!”
“Yahoo! Nghỉ tuần trăng mật! Nghỉ tuần trăng mật! Bà xã, ta yêu ngươi!”
Vất vả lắm mới tìm được chút thời gian rảnh rỗi trở lại nhân gian, Lê Diệu Phong đầu tiên đương nhiên là đem cả nhà lớn bé già trẻ đi gặp ông nội.
“Ông nội, chúng con trở về thăm ông.”
Vừa nhìn ông nội, viền mắt của Lê Diệu Phong đỏ lên.
Có câu “Nuôi con mới biết công cha mẹ.” Đối với ông nội từ nhỏ đã tự tay nuôi mình lớn lên Lê Diệu Phong lại càng thấy cảm kích trong lòng.
“Đúng vậy, ông nội, xin lỗi đã lâu như vậy mới về thăm ngài, ngài khỏe chứ?”
Lãng Hoàng và Lãng Kỳ cũng ân cần nhiệt tìnhmbắt chuyện.
“Ha ha, nhờ ân của Thần thượng, ông già này thân thể rất là cường tráng.”
“Cụ ơi cụ ơi!” Ba con lang con đáng yêu vui vẻ nhào tới bên cạnh người ông già.
“Ha ha… chắt ngoan, để cụ ôm một cái nào.” Lê lão gia cười ha hả để ba chú lang con chạy tới chạy lui bên người mình.
“Ông nội, lần này chúng ta quay về là muốn hưởng tuần trăng mật, ba tiểu quỷ này nhờ ông nội vậy, hắc hắc!”
“Sao lại thế được?” Lê Diệu Phong không tán thành. Hắn tự biết mấy đứa con của mình vô cùng nghịch ngợm, ông nội lớn tuổi sao chịu được?
“Yên tâm yên tâm, các ngươi cứ đi chơi đi, bảo bối của ta cứ giao cho ta!”
“Vậy cảm tạ ông nội.” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ cười đến thập phần hài lòng.
Hắc hắc, ba cái bóng đèn này không có, bọn họ có thể thoải mái mà hưởng thụ “thế  giới ba người” rồi.
“Được rồi, các con, lên giường đi, không được ngủ muộn.” Phong đem ba bảo bảo trên người ông nội gỡ xuống.
“Phong, ngươi mau đem bảo bảo đi ngủ trước đi, ta muốn uống chén rượu với ông nội.”
“Được rồi, đừng để ông nội uống quá nhiều. Ta đem bảo bảo đi trước.”
Đợi bà xã đi khuất, hai huynh đệ liền lộ ra bộ mặt thật.
“Hắc hắc! Ông nội, nói cho chúng ta biết mấy chuyện của Phong hồi nhỏ nha.”
“Đúng vậy, ông nội, ví dụ như Phong có nhược điểm gì không?”
“Đúng vậy, Phong có sợ chuyện gì không?”
“Sợ sao..” Ông vừa uống rượu vừa nghĩ.
“Diệu Phong từ nhỏ đã rất lãnh tĩnh, làm một vẻ ông cụ non, thoạt nhìn rất dũng cảm, nhưng ta biết hắn có chút sợ một chuyện…”
Đem ba bảo bảo an bài thỏa đáng, hai vị Lang đế dắt Lang hậu đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Hôm nay, bọn họ đi tới một nơi.
“Đến đây làm gì? Có phải trẻ con đâu.” Nhìn công viên bày ra các loại trò chơi thiết bị, Lê Diệu Phong nhíu mày.
“Ai nói chỗ này chỉ có trẻ con được đến chơi?” Lãng Hoàng có thâm ý liếc nhìn đệ đệ.
“Đúng vậy, Phong, đi, để chúng ta chơi nha.”
Lê Diệu Phong bị hai huynh đệ lôi kéo đến ngồi trong một cái chén café va chạm, ngựa gỗ xoay tròn.
Ba người đàn ông trưởng thành đi đâu cũng như trẻ con sinh ba dính thành một đoàn, khiến mọi người đi đều phải liếc nhìn.
“Hi, chơi vui không? Phong.” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ một trái một phải lôi lôi tay Phong.
“Cái này…” Thấy ánh mắt mong chờ của hai huynh đệ kia, tuy rằng mọi người đều dòm ngó khiến Lê Diệu Phong xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng cậu lại nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừm, vui.”
“Hi, ta biết Phong sẽ thích mà.”
“Mệt không?” Lê Diệu Phong dùng tay lau mồ hôi cho hai người.
“Không mệt không mệt, hí kịch bây giờ mới bắt đầu mà.”
“Đúng a, chúng ta còn muốn ngồi cái kia!” Lãng Kỳ đột nhiên chỉ về phía trước….
“Cái gì?” Lê Diệu Phong nhìn “đại quái vật” trước mặt mình, ngẩn người lập tức kêu to:
“Ta không ngồi!”
“Ai nha, chỉ là bánh xe chọc trời thôi mà, rất là an toàn, hóng gió sao lại gào kinh khủng vậy?”
“Đúng a, hay là Phong sợ?”
“Ai nói ta sợ?” Lê Diệu Phong giả vờ trấn định vuốt vuốt tóc.
“Ta chỉ nghĩ là quá ấu trĩ mà thôi.”
“Bánh xe chọc trời là thứ người lớn con nít đều thích, không ấu trĩ tí nào a.”
“Dù sao đi nữa ta cũng không ngồi, thích các ngươi tự mình lên mà ngồi.”
“Hay là thế này, nếu Phong nói bánh xe chọc trời quá ấu trĩ, chúng ta đi ngồi cái vân tiêu phi xa đang cực kì được hoan nghênh kia đi.”
“Tốt, tốt, cái này càng kích thích!”
“Không muốn! Ta chết cũng không muốn!” Lê Diệu Phong đột nhiên kích động đến sắc mặt trắng bệch.
“Ai nha! Lang hậu danh vang tam giới của chúng ta không phải mắc chứng sợ độ cao đấy chứ?”
“Nói bậy!” Sĩ diện gần chết như Lê Diệu Phong sao có thể thừa nhận được.
“Chúng ta cói nói bậy hay không, thử chẳng phải biết liền sao? Hắc hắc…”
Hai huynh đệ sống chết bắt Lang hậu yêu quý ngồi lên bánh xe chọc trời.
“Không muốn… không muốn…” Bánh xe chọc trời càng lên cao, sắc mặt Lê Diệu Phong càng trắng bệch, nắm tay hai người kia càng chặt hơn.
“Đừng sợ, bảo bối…” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ ôm lấy Lang hậu âu yếm của mình.
“Ông nội nói cho chúng ta biết từ khi ba mẹ ngươi qua đời trong tai nạn máy bay, ngươi bắt đầu sợ độ cao, đúng không?!”
“Đừng nói nữa… ta không muốn nghe…” Lê Diệu Phong rất ghét phải nhắc đến hồi ức đau thương này.
“Đừng sợ, có chúng ta đây, chúng ta sẽ giúp Phong trị bệnh mà…” Hai huynh đệ yêu thương ôm lấy hắn.
Cùng với những lời yêu thương ngọt ngào, những nụ hôn dịu dàng liên tiếp rơi trên gương mặt Lê Diệu Phong…
“Hanh ân… đừng mà… các ngươi muốn làm gì?”
Trên cao, thân trên bị ép dựa vào cánh cửa sổ thủy tinh, Lê Diệu Phong nhắm chặt hai mắt, không dám liếc xuống dưới.
“Trị liệu a, chúng ta sẽ giúp Phong chữa trị chứng sợ độ cao.”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ giúp Phong không còn sợ hãi đau thương nữa.”
Lê Diệu Phong nghe vậy cảm động suýt rớt nước mắt, nhưng tiếp theo hắn đột nhiên phát giác cái mông lành lạnh
“Hỗn đản! Trị liệu cái gì mà cởi quần của ta? Hai cái tên sắc lang này!”
“Ác, bởi vì chúng ta phát hiện ra rằng phương pháp trị liệu nhanh nhất là bắt đầu từ bộ phận yếu ớt nhất, hắc hắc!”
Hai sắc lang cười đến hạ lưu không chi sánh được, kéo cái mông của bà xã, vươn hai ngón tay đè bông cúc nơi huyệt khẩu
“A… đừng mà…”
Muốn dùng lực giãy giụa, nhưng vừa mở mắt ra lại thấy mình đang ở độ cao đáng sợ, Lê Diệu Phong sợ đến nắm chặt tay, không dám quay đầu lại.
“Hắc hắc, thành thật ngoan ngoãn tiếp thu sự trị liệu của chúng ta đi, bảo bối…” Lãng Kỳ cười vỗ vỗ cái mông căng tròn chắc mẩy của Phong.
“Được, trước tiên là châm cứu.” Lãng Hoàng cười hắc hắc đem đại nhục bổng cắm mạnh vào
“Y a a a…”
“Thích không?” Lãng Hoàng  đẩy mạnh eo, xuyên qua thân thể vì sợ hãi mà run rẩy.
“A a… ta không biết … A a… sâu quá… A a… tha ta đi a…”
“Hi, ca, châm cứu thật lợi haik, xem ra Phong đã khá hơn phân nửa rồi.”
Lãng Kỳ thấy Phong nguyên bản sợ đến không dám mở mắt đã mất hồn nhìn bầu trời khóc gào, trong lòng không khỏi vui mừng.
“Ta cũng đưa lên chút thuốc nha, nào, Phong, ngậm vào, cho ngươi uống xong “đại bổ dược” này no luôn.”
“Hanh ân…” Lê Diệu Phong trong miệng bị nhét vào đại nhục bổng vừa cứng vừa nóng, không khỏi phát ra tiếng rên rỉ khổ đau…
“Nào, Phong, vừa xoay cái mông vừa nhìn ra ngoài. Đây là trị liệu tốt nhất đó, bảo đảm ngươi sẽ thích đến quên sạch chứng sợ độ cao luôn!” Lãng Hoàng cầm thắt lưng Phong, cố sức đâm vào chỗ sâu nhất…
“Ngô ngô”
Đại nhục bổng vô cùng lớn tại niêm mạc điên cuồng xuyên qua, Lê Diệu Phong bị thao đến thân thể từng đợt co quắp, khóc đem nhục bổng còn lại trong miệng nuốt càng sâu…
“Ác ác… Thích quá! Phong có phải khát lắm rồi không, sao lại hút mạnh như thế chứ? Được, cho ngươi nếm thử trước một chút “thuốc đại bổ” thiên nhiên, bảo đảm bao nhiêu bệnh đều hết! Nào, bảo bối, tiếp nào! A a…”
“Hanh ân…”
Tinh dich nóng hổi phun mạnh vào yết hầu, khiến Lê Diệu Phong không kịp nuốt vào mà sặc chảy nước mắt.
Âu yếm bảo bối rơi lệ đầy mặt, dáng vẻ đáng thương khiến hai sắc lang càng nổi lên hứng thú bạo ngược.
“Ca, Phong uống đại bổ dược của ta, bệnh đã lui quá nửa, hiện tại cần phải xử ra tuyệt chiêu cuối cùng rồi!”
“Hắc hắc, được.”
Lãng Hoàng đem bảo bối Phong ngồi trên người mình, đưa hai chân hắn mở thật lớn, xen thêm vào một ngón tay, đem tiểu cúc huyệt đang ngậm đại nhục bổng của mình mở rộng thêm chút ít, lộ ra một khe hở nho nhỏ.
“Kỳ, vào đi!”
“Hắc hắc, chờ lâu rồi, ta đây không khách khí đâu.”
Lãng Kỳ cầm đại nhục bổng đã đứng thẳng lần thứ hai cắm mạnh vào
“Ô… a a a”
Tràng tử trong nháy mắt bị hai hung khí dã man mở rộng, Lê Diệu Phong đau đến lớn tiếng khóc thét
“Thuốc đắng giã tật a, bảo bối, càng đau càng hữu hiệu mà, hắc hắc …”
Hai huynh đệ điên cuồng mà đong đưa eo, đem người trong lòng làm đến chết đi sống lại.
Chiếc xe cáp trên không trung kịch liệt dao động, khiến mỹ nhân sợ độ cao Lê Diệu Phong hoa dung thất sắc!
“Ô… thật đáng sợ thật đáng sợ! Cái xe lắc lắc… đừng cử động mà đừng cử động mà A a tha ta đi ”
Càng sợ thân thể càng mẫn cảm. Lê Diệu Phong hầu như cảm giác được hai đầu đỉnh to lớn đang hung hăng đánh vào niêm mạc mẫn cảm của mình
“Í, trên kia có chuyện gì xảy ra vây? Sao lắc quá thế?”
“Đúng a, hình như sắp rơi xuống rồi.”
Tất cả các du khách đều ngẩng đâu nhìn, vội vã chỉ trỏ.
Lúc này nhân viên cũng đã phát hiện ra chuyện không bình thường, vội vã thông báo phòng cháy chữa cháy tới cứu.
“A… đừng mà… buông tha ta đi… Thật đáng sợ…” Lê Diệu Phong siết chặt nắm tay, sợ đến liên tục run run.
“Miệng phía trên không ngừng nói dừng, sao cái miệng phía dưới lại cắn chặt côn th*t của ta và ca ca thế?”
“Đúng a, Phong không thành thật.”
“Ô… không có… ta không có…”
Ngay lúc Lê Diệu Phong vội vã phủ định, tiếng còi xe cứu hỏa inh tai đột nhiên từ phía dưới truyền lên.
“Trời ạ, xe cáp lắc mạnh quá!”
Phía dưới một trận kêu to kinh hoàng khiến Lê Diệu Phong giật mình bừng tỉnh.
“A mau rút ra! Có người tới!”
“Có người tới thì càng kích thích a, hắc hắc…” Hai huynh đệ xấu xa càng tăng tốc độ trừu sáp.
“A a a… sâu quá a”
Lê Diệu Phong bị thao kích thích mạnh đạt cao trào trong ngượng ngùng tột đỉnh
“Hắc hắc, Phong thích đến ngất đi rồi, xem ra chứng sợ độ cao đã trị xong.”
“Trị không hết lần sao lại đi vài lần xe chọc trời là được, ta phát hiện ngồi xe chọc trời còn kích thích hơn, ha ha!”
“Đi thôi, trị liệu kết thúc, chúng ta đưa Phong về!”
Đến lúc nhân viện đội cứu hỏa leo lên được cáp treo, kinh hoàng phát hiện ra trong xe hoàn toàn không có một bóng người!”
“Mẹ ơi! Bên trong không có ai! Có ma a…”
Tiếng nhân viện đội cứu hỏa thét chói tai, làm các du khách sợ đến chạy hoảng loạn.
Từ đó về sau “sự kiện kinh khủng thần quái trên bánh xe chọc trời” được lan truyền trên toàn mạng internet…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.