Anh vừa nói xong làm cho Dương Thính Vũ khóc lớn như mưa, Dương Trấn luống cuống tay chân an ủi cô, dỗ dành cô một hồi lâu mới khôi phục trở lại.
Sau khi hồi phục, cô mới phát hiện anh… Cái côn th*t cứng rắn to lớn vẫn luôn ở trước cửa hoa huy*t của cô, nhớ đến vừa nãy thân mật, gương mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng.
Bởi vì cô mà ngắt quãng, anh… hẳn là không tốt. Nghĩ vậy, Dương Thính Vũ chủ động dùng bắp chân cọ vào bắp chân của Dương Trấn.
“Thính Vũ…” Anh lập tức duỗi tay đè lên bắp chân làm loạn của cô, cô gái bé bỏng này có biết, hiện giờ anh không thể chịu nổi bất kỳ khiêu khích nào hay không?
“… Anh… không quan tâm em sao?” Để cô mở lời thật sự quá khó khăn, nhưng cô cũng rất muốn anh.
“… Biết sợ rồi hả?” Dương Trấn thương tiếc vén tóc cho cô, chuyện đêm đó… đối với họ mà nói đều là bóng tối.
Dương Thính Vũ lắc đầu, cô chống người đứng dậy, tựa đầu vào vai anh, “Cậu nhỏ, hãy để em quên đi đêm đó… Em… muốn anh… lấp đầy em…” Mặt của cô rất nóng, rất nóng, cô chưa bao giờ nói với anh những lời xúi giục như vậy.
“Vũ nhi!” Trong nội tâm Dương Trấn rung động mạnh mẽ một hồi, không có người đàn ông nào có thể chịu được chính người phụ nữ mình yêu nói ra những lời nói đó. Anh lột bỏ hết thảy quần áo, một tay cầm rồng lớn, một ngón đâm vào mật huyệt của cô lần nữa, ngón khác chống đỡ ở cửa huyệt, sau đó mới chậm rãi trượt vào.
“Ừm… ha… Cậu nhỏ…” Dương Thính Vũ vươn tay ôm lấy anh, dựa dẫm vào anh như vậy.
“Có phải đã làm đau em không?” Cô hơi nhíu lông mày làm cho Dương Trấn lo lắng, tuy trong hoa kính đã vô cùng ẩm ướt, nhưng anh vẫn rất sợ làm cô bị tổn thương.
“Không có… Cậu nhỏ, anh… mau làm giống như trước kia vậy…” Cô không phải cảm thấy đau, mà tình dục làm cho cơ thể cô ngày càng khó kiềm nén. Hôm nay, anh thận trọng đến thế, rồng lớn tiến vào cả buổi nhưng không chui vào toàn bộ.
Dương Trấn động thân đưa vào, lúc này rồng lớn mới nhồi hết vào cơ thể cô, “Vũ nhi, được không?” Anh không dám tùy tiện chuyển động, mọi thứ đều lấy cảm nhận của cô làm đầu.
Dương Thính Vũ gật đầu, “Cậu nhỏ, em rất khó chịu…” Cô cong nửa người lên, đong đưa hạ thân lên xuống.
“Cô gái ngốc,” Dương Trấn ngập tràn yêu chiều hôn lên môi cô, một tay đặt bên eo cô không cho cô động đậy, “Để cậu nhỏ đến…” Dứt lời, anh vịn eo cô bắt đầu rút ra đâm vào.
“A… ha… A…” Tốc độ đút vào không nhanh, sức lực cũng không nặng, nhưng mỗi lần đều cắm vào đặc biệt sâu, sâu đến mức khiến cho da đầu của Dương Thính Vũ run rẩy một hồi. Cô phối hợp với anh, mỗi lần đâm vào đều co rút hoa kính, những nếp nhăn xoắn rồng lớn ngày càng nhanh, tựa như muốn hút nó vào nơi sâu nhất.
Mật ngọt trong cơ thể cô không ngừng tiết ra để thích ứng với côn th*t to lớn của Dương Trấn, chờ những… chất lỏng ngọt ngào chảy ra ngày càng nhiều, anh mới tăng thêm lực đạo, côn th*t đặc biệt cứng rắn nặng nề va chạm vào nơi yếu ớt mỏng manh.
“Á… á… Cậu nhỏ, thật sâu, thật sâu…” Cổ tử cung bị rồng lớn một lần lại một lần đâm vào, cọ xát. Dương Thính Vũ thấy mỏi nhừ, thậm chí cảm thấy phần bụng dưới hơi nhô lên.
“Vũ nhi, nói cho cậu nhỏ biết, em thoải mái không?” Anh từ bỏ tốc độ và lực đạo, chỉ dùng chiều sâu để làm cho cô đạt được khoái cảm. Để đi vào được sâu hơn, rồng lớn cần phải rút ra toàn bộ, sau đó mới dùng sức đâm vào, ở giữa có một khoảng thời gian trống, vì vậy cô có thể chậm rãi thở ra hít vào.
Từ đầu đến cuối, tình cảm dịu dàng vô tận, Dương Thính Vũ chưa bao giờ biết đến, cô gật đầu qua loa, nhắm nửa mắt thừa nhận khoái cảm anh đem lại, thân thể càng ngày mềm nhũn, run rẩy càng ngày càng lợi hại, tiếp tục xâm nhập vài lần, rốt cuộc cô cũng đạt đến đỉnh cao trào.
Trong cơn cao trào, mật dịch tuôn chảy mãnh liệt, Dương Trấn cũng không cố nén như lúc trước, chuyển động đơn giản vài cái, cùng với mật dịch chảy ra, đồng thời anh cũng phóng thích dục vọng của mình.
Dương Thính Vũ thở hổn hển dựa vào trong ngực anh, bàn tay bé nhỏ vòng qua eo, nhỏ giọng hỏi một câu dò xét: “Cậu nhỏ, anh… bị muộn giờ làm rồi thì phải?”
Rõ ràng là lời hỏi thăm… nhưng từ miệng cô thốt ra hoàn toàn có ý nũng nịu.
“Ừm.” Dương Trấn nhắm mắt đáp lời cô, hưởng thụ không khí ngọt ngào sau khi hai người thân mật.
“Cái đó… Hôm nay anh không đi làm được không?” Lời vừa ra khỏi miệng, Dương Thính Vũ ảo não không thôi, rõ ràng cô muốn nói anh mau đi làm đi mà!
Dương Trấn ôm chặt lấy hai tay cô, khóe miệng càng giương lên, anh hôn một cái trên đỉnh đầu cô, “Được, tất cả đều nghe em.”
Cuối cùng cô cũng yên tâm, càng dựa dẫm sâu vào lòng ngực anh, hai mắt nhắm lại, qua một lát sau tiến vào mộng đẹp lần nữa.
Dương Trấn thỏa mãn thở dài, anh chỉ cần cô, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.