"Chứng tỏ cái gì? Ta làm sao mà biết được, không phải là đang nghe đại ca huynh nói sao?" Lão ngũ có giọng nói thô hào giật mình hỏi lại.
"Đồ ngu! Điều này chứng tỏ trong mắt của Thủy Tinh lâu, Lăng Thiên có thực lực đối kháng được với Giang Sơn Lệnh Chủ!" Vị đại ca đó ngữ khí trầm trọng, nói: "Th nào nhị gia lại muốn dồn Lăng Thiên vào tử địa, đây chính là lý do! Tuổi tác đó, thực lực đó, gia thế đó, võ công đó! Lăng Thiên thực sự là một nhân vật nguy hiểm đệ nhất vào lúc này. Nếu hắn chân chính đủ lông đủ cánh, thiên hạ liệu ai có thể hơn được hắn đây?"
"Nhưng Lăng Thiên giảo hoạt cơ cảnh, cơ hội có thể dồn hắn vào tử địa là không nhiều, mà nhân chuyện của Giang Sơn Lệnh Chủ, không nghi ngờ gì nữa chính là một cơ hội tốt nhất! Cũng có thể là cơ hội tốt cuối cùng có hi vọng giết được hắn nhất."
Một loạt những tiếng hít sâu vang lên, năm người còn lại đồng thời hít một hơi lạnh, bọn họ đều hiểu rất rõ đại ca của mình, hắn không bao giờ đưa ra kết luận một cách tùy tiện. Nếu Lăng Thiên thực sự là như vậy, sáu người bên mình vạn nhất đụng phải hắn, vậy thì có khác nào làm rau cho hắn thái, nói chi đến chuyện giết hắn?
Bọn họ không nói gì, nhưng Lăng Thiên ở trong hốc cây lại càng hồ đồ hơn. Sáu người này trung khí sung túc, hô hấp kéo dài, rõ ràng đều là cao thủ nội gia có nội lực bất phàm, võ công bất tục, rốt cuộc là thuộc thế lực của phương nào? Vị nhị gia đó rốt cuộc là nhị gia của nhà nào? Những người này nói chuyện cả nửa ngày, không ngờ lại không có một ai nhắc tới đề tài mà Lăng Thiên thấy hứng thú.
Thủy Tinh lâu, tổ chức tình báo thần bí nhất, uyên bác nhất Thiên Tinh đại lục. Sự tồn tại của nó cơ hồ không khiến Lăng Thiên phải bận tâm, tin tức mà vị đại ca đó nói ra chấn động như vậy, nhưng cũng không khiến Lăng Thiên động dung...
Đột nhiên mùi rượu nồng nặc bay ra, bên ngoài trở nên xôn xao, lão ngũ ha ha cười nói: "Kệ mẹ nó cho Giang Sơn Lệnh Chủ đấu với Lăng Thiên đi, chẳng bẳng lão tử uống một ngụm rượu thật thoải mái."
"Con mẹ nó lão ngũ, nhiệm vụ quan trọng như vậy, ngươi không ngờ còn dám mang theo rượu... Mau mau, cho ta uống trước."
"Từ từ.. đừng cướp! Mọi người đều có phần mà, ta mang theo hai bình, gấp cái gì mà gấp?"
"Hừ! Ra ngoài làm nhiệm vụ, không ngờ còn dám mang theo rượu, đúng là không còn vương pháp gì cả. Nếu nhị gia biết, các huynh đệ cũng sẽ bị ngươi làm liên lụy đó! Đưa đây, ta tịch thu."
"Ha ha ha... đại ca muốn lấy làm việc công để mưu cầu lợi riêng ư. Có điều chiêu này của huynh đã dùng mấy lần rồi, không còn linh nữa đâu." Sáu huynh đệ cười vui một trận, sau đó liền nghe thấy sáu người đánh nhau.
"Sáu người này rất coi trọng nghĩa khí, thật là thú vị." Lăng Thiên trong lòng thầm nói. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hắn nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy mình khát như phát điên.
Ở đằng sau, tiếng tay áo phần phật vang lên, tựa hồ như có người đang chạy về phía này. Nhưng sáu huynh đệ ở bên ngoài chỉ lo cướp rượu của nhau, lại thêm tu vi kém hơn, cho nên không hề nghe thấy.
Lăng Thiên ở trong hốc cây trong lòng rung lên. Người tới không nhiều, chỉ có ba người, nhưng võ công của người nào cũng cao hơn sáu người bên ngoài rất nhiều! Lăng Thiên dùng thần thức để thăm dò, lần đặt chân sau cùng của ba người này cách đây mười lăm trượng, nhưng tay áo theo gió vang lên, lần đặt bước tiếp theo đã chỉ còn cách mười trượng, rồi sau đó dừng thân pháp lại, chậm rãi bước về phía này.
Điều này cũng nói lên rằng, mỗi một lần tung người của ba người này đều vượt quá cự ly ít nhất là năm trượng. Loại khinh công này, cho dù là thủ hạ của Lăng Thiên, có thể đạt tới cấp độ này hoặc là cao hơn một chút thì chỉ có Lăng Thần, Lăng Kiếm và bọn Phong Vân Lôi Điện Trì mà thôi. Còn đám người Lăng Thập Cửu gia nhập Đệ Nhất Lâu muộn hơn một chút thì còn chưa đạt tới được trình độ này.
Từ đâu mà tới ba nhất lưu cao thủ lai lịch kỳ quái như thế này.
"Người tới là ai?" Cuối cùng cũng có người phát hiện ra ba người này, không ngoài sở liệu của Lăng Thiên, người vừa hỏi là vị đại ca trong sáu người.
Chỉ nghe thấy một người nói: "Rượu ngon! Người anh em tao nhã thật, lưng dựa vào cây, mặt đối diện với núi, nói cười vui vẻ, tận tình thưởng thức rượu ngon, thực sự là cực kỳ tiêu sái, bọn tại hạ hâm mộ vô cùng. Không biết có thể hỏi thăm chư vị một chuyện không?"
Vị đại ca rõ ràng phát hiện ba người này không dễ trêu, cho nên cực kỳ lễ phép nói: "Vị huynh đài này quá lời rồi, cái này gọi là trong nhà thì dựa vào phụ mẫu, ra ngoài thì dựa vào bạn bè, lại nói trong tứ hải đều là huynh đệ, không biết rằng huynh đài có điều chi cần hỏi, nếu chúng ta có thể trả lời, tất sẽ không ngần ngạ
"Vậy thì tại hạ xin đa tạ trước." Người đó mỉm cười, nói: "Không biết chư vị có nhìn thây một thiếu niên anh tuấn đi qua đây không, người này thân hình cao lớn, diện mạo tuấn mỹ, thân mặc bạch bào, trên đầu mang kim quan, cử chỉ rất tiêu sái, lời nói lễ độ, võ công cao cường..."
Hắn còn chưa nói xong, vị đại ca đó đã mỉm cười: "Người các vị hỏi phải chăng là Lăng Thiên Lăng đại công tử của Thừa Thiên."
Giọng nói của người nọ trở nên vui mừng: "Không sai, chính là Lăng Thiên, thì ra huynh đài quả nhiên nhận ra, xin huynh đài chỉ giáo."
Vị đại ca đó cười cười lắc đầu: "Không giấu gì mấy vị, chúng ta cũng là vì Lăng Thiên mà tới. Nhưng cho tới tận giờ vẫn chưa phát hiện ra tung tích của hắn."
"Ồ." Người đó ồ dài một tiếng, tựa hồ như có chút thất vọng, đột nhiên hỏi: "Không biết cái vị muốn tìm Lăng Thiên là vì chuyện gì."
"À à, chúng tôi phụng mệnh đến đây, thực sự không tiện tiết lộ, xin huynh đài thứ lỗi." Vị đại ca đó thi lễ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nói.
"Ồ? Đã là như vậy, xem ra mục tiêu của chúng ta là giống nhau rồi." Người nọ tựa hồ như không hề cố kỵ sáu huynh đệ trước mặt, hời hợt nói: "Ba người chúng ta tới đây, mục đích chỉ có một, chính là khiến Lăng Thiên cả đời này cũng không về được Thừa Thiên! Trừ đi một đại họa hại cho thiên hạ!"
Lăng Thiên nghe vậy liền nhíu mày, người này mở miệng ra đã gọi mình là họa hại, nói cũng rất thuận miệng, Lăng Thiên hận không thể tức khắc phi thân ra một chưởng đánh chết những tên này. Nhưng lập tức nghĩ lại, hai đám người tụ lại với nhau, nói không chừng mình có thể nghe được đề tài bí mật nào đó, hiện tại giết chết chúng thì quá đáng tiếc.
"Thì ra là người đồng đạo rồi, cái này gọi là tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, mọi người đã có chung một mục tiêu, ba vị đừng ngại ngồi xuống cùng uống một chén, nghỉ ngơi một lát." Vị đang cả đó đưa tay ra mời, sau đó ba người nọ cũng không khách sáo, vui vẻ ngồi xuống. Hai nhóm người ở bên ngoài muốn giết mình không ngờ lại hợp thành một nhà, điều này khiến Lăng Thiên cảm thấy có chút buồn cười, và cũng muốn ng bọn họ có thể có thủ đoạn gì.
Chỉ nghe thấy vị đại ca đó bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu các huynh đệ của mình. Thì ra sáu người phía này chính là huynh đệ kết nghĩa, lão đại là Nhạc Tử Phong, lão nhị là Trương Trường Cung, lão tam Trữ Tiếu Hành, lão tứ Chu Hữu Bằng, lão lục Trần Phong Tháp, còn lão ngũ xuất ngôn thô hào tên cũng bưu hãn nhất, không ngờ được gọi là Vương Ngũ, không biết binh khí của hắn có phải là đại đao không.
Nhạc Tử Phong trong lòng hiểu rõ, nếu như Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lý chưa chắc giết được Lăng Thiên, vậy thì sáu huynh đệ mình vạn nhất gặp phải tên sát tinh Lăng Thiên này, tuyệt đối chỉ có đường chết, ngay cả cơ hội lấy mạng đổi mạng của không có. Cho nên trên đường, hắn không hề đốc thúc huynh đệ của mình như trước kia, ngược lại còn có ý tứ dung túng, vạn nhất gặp phải Lăng Thiên thì tất nhiên là không còn gì để nói. Nhưng nếu như không tìm thấy, thì cũng không cần phải tới suối vàng mà tìm, cho nên trên đường chậm chạp như du sơn ngoạn thủy. Đại khái là chỉ mong trước khi sáu huynh đệ tìm thấy Lăng Thiên, thì đã nghe thấy tin báo tử của Lăng Thiên, vậy chẳng phải là tuyệt lắm ư? Còn công lao, phần thưởng trọng hậu đều là để cho người sống dùng, nếu như mất mạng rồi thì có được những thứ này cũng có để làm gì đâu.
Duy lúc này bất ngờ lại gặp được ba người áo xanh có chung một mục đích, trong lòng lập tức thay đổi cách nghĩ, bất kể là ba người này thuộc thế lực của phương nào, trong hoàn cảnh trước mắt đều không còn quan trọng. Địch nhân của địch nhân chính là người phe mình, quan trọng hơn là võ công của ba người này đều rất cao cường, hơn xa sáu người mình, nếu có thể đi cùng một đường, dưới sự tương trợ của ba vị cao thủ này, cho dù thực sự xui xẻo gặp phải Lăng Thiên, cũng có lực để liều mạng. Nếu ba người này thực sự tài giỏi, có thể giết chết Lăng Thiên thì càng tốt. Lúc đó bất kể là mấy huynh đệ mình có tụ thủ bàng quan hay là bình chân như vại, hay là thừa cơ thêu hoa trên gấm thì cũng là một đại công từ trên trời rơi xuống. Mà nếu xui xẻo thì có ba người này gánh hộ, chắc rằng Lăng Thiên cũng sẽ chỉ chú ý tới người có thể gây uy hiếp cho hắn, mấy nhân vật nhỏ như mình tuyệt đối có thể có đủ thời gian để chạy thoát thân.
Càng nghĩ hắn càng thật dự tính của mình rất hay, quả nhiên là tiến có thể công, lui có thể thủ, thế là lão giang hồ như hắn liền ra sức nịnh hót ba người này, không biết vì sao, ba người đối diện tựa hồ như cũng có ý đồ khác, không ngờ lập tức đáp ứng yêu cầu đi chung đường của Nhạc Tử Phong.
"Mọi người đã có cùng một mục tiêu, thì l người cùng đường, vậy thì cũng không cần phải giấu diếm nữa, mấy vị nhân huynh, các vị là cao nhân phương nào vậy?" Đám người Nhạc Tử Phong đã nói ra danh tính của mình, nhưng ba người này lại vẫn giấu kín như bưng, đã thế lại còn hỏi thêm một câu, moi hết cả gốc rễ nh người ta ra, nhưng ngữ khí hờ hững, lại tràn đấy ý vị của thượng vị giả không cho phép người ta từ chối trả lời. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nhạc Tử Phong trong lòng có chút tức giận, liếc thấy các huynh đệ nét mặt của ai cũng hiện lên vẻ bực bội, không khỏi đánh mắt ra hiệu trước, tỏ ý bảo mọi người cố nhẫn nại, thói đời này, nắm đấm lớn chính là đạo lý, huynh đệ bên mình không đáng để người ta để vào mắt tất nhiên là khinh thường không thèm trả lời mình. Dẫu sao thì chỉ cần các ngươi sẽ không giúp đỡ Lăng Thiên là được rồi, lập tức cười bồi, nói: "Tại hạ là gia tướng của Đông Phương thế gia, lần này phụng mệnh của nhị gia ra ngoài tìm tung tích của Lăng Thiên. Không biết tôn tính đại danh của ba vị tiền bối là gì? Có điều nhìn phong phạm của các vị tiền bối, chắc hẳn bất kể là người của nhà nào thì tất nhiên cùng đều là dạng nhân vật lãnh tụ uy danh hiển hác rồi!"
"Đông Phương thế gia? Là tên tiểu Tử Đông Phương Kinh Lôi phái các ngươi đi sao!" Một lão già mặc áo xanh hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói: "Không ngờ rằng, tên tiểu tử đó cũng có mấy phần kiến thức." Liếc nhìn sáu người, hơi trầm ngâm rồi nói: "Chúng ta là người của Tiêu gia. Ngươi có thể gọi ta là Tiêu Đại, kia là Tiêu Nhị, ở xa nhất là Tiêu Tam"
"Thì ra là cao nhân tiền bối của Tiêu gia." Nhạc Tử Phong mặt đầy vẻ kính ngưỡng.
Lăng Thiên ở trong hốc cây càng nghe càng thấy có chút không đúng. Sáu người trước không ngờ lại là do Đông Phương gia phái ra, hơn nữa là tới để giết mình. Đông Phương Kinh Lôi vì sao lại muốn giết mình! Tựa hồ như không hợp lý lắm!
Quyển 5