Vừa mới rồi Ngọc Mãn Lâu một mực ở chỗ cao xem chiến, tất nhiên thấy rõ ràng, sau khi hắc y nhân ẩn trốn vào hoa viên này, liền tuyệt đối chưa có trở ra!
Hắc y nhân vẫn như cũ ở trong hoa viên này!
Thân thủ của tên hắc y nhân này, chỉ luận khinh công, nắm giữ thời cơ thực sự đã tới cảnh giới đăng phong tạo cực rồi. Cho dù Ngọc Mãn Lâu tự hỏi, nếu là mình ở vào vị trí của hắn, ngoại trừ liều mạng xông ra ngoài, cũng tuyệt đối không có cách nào làm được tốt hơn so với hắn!
Sát thủ lợi hại! Tuyệt đối là sát thủ đương thời đều biết!
Nhân vật như vậy, chính là thích khách trời sinh! Sát thủ của
Sau khi nghĩ một lần như vậy, Ngọc Mãn Lâu đã đoán được thân phận của đối phương.
Ngoại trừ vị lâu chủ thiên hạ đệ nhất sát thủ ngồi trên bảo tọa của Đệ Nhất Lâu ra, trong thiên hạ này, cũng không tìm ra được sát thủ thích khách thứ hai có thể làm được như này!
Chí ít là thiên hạ đệ nhất sát thủ "trước đây" Diệp Bạch Phi không làm được! Cho nên hắn chỉ là thiên hạ đệ nhất sát thủ "trước đây"!
Mà hắc y nhân này làm được, cho nên hắn phải là thiên hạ đệ nhất sát thủ của bây giờ!
Cho nên Ngọc Mãn Lâu vội vàng đi ra, sự không thoải mái trước khi xác định được thân phận của hắc y nhân đã sớm bay lên đến chín từng mây, đơn giản là hắn biết. Nếu là mình không hiện thân, sợ rằng đám thủ hạ sẽ chạy ào vào hoa viên trong nhà mình. Nếu là như vậy, có thể hỏng bét nhiều lắm.
Lấy khả năng vừa nhìn thấy của vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu này, ở thời điểm hắn cận kề cái chết liều mạng mà nói, ít nhất có thể kéo đi bốn gã siêu cấp cao thủ của mình chôn cùng! Thậm chí, còn muốn càng nhiều hơn.
Cái tổn thất này, Ngọc Mãn Lâu là không thể chịu được. Cũng là không muốn chịu. Nhất là bây giờ đối phương đã là cá trong chậu, thành trận đấu vây thú. Nếu là ở thời khắc này còn muốn bồi thêm vài cao thủ át chủ bài của gia tộc, há không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Cho nên Ngọc Mãn Lâu quyết định tự mình xử lý việc này, quyết không cho phép chuyện bậc này phát sinh!
Ngọc Mãn Lâu đứng nghiêm cách ngoài hoa viên hơn năm trượng, mặt hướng vào một mảnh đen kịt trong hoa viên, thản nhiên cười nói: "Không nghĩ tới lâu chủ Đệ Nhất Lâu danh chấn thiên hạ lại có thể tự mình giá lâm Ngọc Gia. Mãn Lâu quả nhiên là được yêu mà lo sợ. Ngọc Gia cũng cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này, nếu là lâu chủ cố ý. Mãn Lâu trái lại cực kỳ nguyện ý cùng lâu chủ nói chuyện một phen."
Lâu chủ của Đệ Nhất Lâu!
Không
Xung quanh rối loạn một trận, trên mặt mười hai siêu cấp cao thủ của Ngọc Gia đều là lộ ra vẻ giật mình, thảo nào võ công người này cao cường mà lại quỷ dị như vậy, kiếm pháp khinh công lại có thể không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Hóa ra là thiên hạ đệ nhất sát thủ trong truyền thuyết, lâu chủ của Đệ Nhất Lâu giá lâm!
Bên trong hoa viên, vô thanh vô tức, vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu kia tựa hồ đã hoàn toàn biến mất ở trong không khí. Đối với lời nói của Ngọc Mãn Lâu không để ý tới.
Ngọc Mãn Lâu ha hả cười khẽ hai tiếng, tự quyết định nói: "Võ công của lâu chủ tuyệt thế, kỹ kinh thiên hạ; từ trước đến nay có mỹ danh "Mạng người thế gian thao túng trong tay, thiên hạ phong vân Đệ Nhất Lâu"; mấy năm nay tung hoành thiên hạ, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, một tay điều khiển phong vân rung chuyển thiên hạ. Trong lòng Mãn Lâu kính phục không thôi." Ngọc Mãn Lâu nói, một đôi tay ở phía sau lặng yên không một tiếng động đánh ra một cái động tác ra hiệu.
"Hôm nay lâu chủ đi tới Ngọc Gia, thật là tiếc nuối. Hiện nay lâu chủ đang ở trong hoa viên, tính mạng lúc này chỉ ở một sớm một chiều. Lâu chủ dù có khả năng thông thiên triệt địa, muốn dưới tình huống ở đây toàn thân trở ra chính là tuyệt không có khả năng! Điểm này, lâu chủ chính là người thông minh, nói vậy so với ta càng thấy rõ ràng hơn. Tin rằng lâu chủ tất nhiên là thiên hạ đệ nhất sát thủ, nhưng còn chưa chắc là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Chỉ cần lâu chủ trả lời ta một vấn đề, đáp ứng ta một việc. Các chuyện cũ liền xóa bỏ đi, thế nào?"
"Chuyện thứ nhất, đó là lâu chủ chỉ cần thành thật trả lời rốt cuộc là người phương nào thuê lâu chủ đến đây? Là Lăng Gia? Thủy Gia? Hay là Tiêu Gia? Lâu chủ liền có thể toàn thân trở ra. Về phần chuyện thứ hai, Ngọc Gia ta từ Ngọc mỗ xuống dưới, đều mong mỏi có thể cùng Đệ Nhất Lâu danh chấn thiên hạ hợp tác, cộng đồ đại nghiệp! Ý của lâu chủ ra sao? Nếu lâu chủ đồng ý, bất cứ cái điều kiện gì cũng đều không là vấn đề!"
Theo suy nghĩ của Ngọc Mãn Lâu, nếu như có thể thu phục sát thủ thần bí này, thậm chí toàn bộ tổ chức sát thủ tuyệt đối là muốn tính nhiều hơn, về phần nói đến Đệ Nhất Lâu giết người ở Bắc Ngụy, người trong Ngọc Gia, chính là Ngọc Mãn Lâu mà nói. Hắn thật đúng là không để ở trong lòng. Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Nếu người thật sự cho ta sử dụng, chớ nói người khác, cho dù chính con trai của mình bị sát thủ của Đệ Nhất Lâu giết chết, cũng có thể tiêu tan trở ngại trước mắt, cho dù sau đó cũng tuyệt không truy cứu!
Lùi một vạn bước, cho dù lâu chủ Đệ Nhất Lâu không chịu ở dưới người. Chỉ cần hắn khẳng khái nói ra người chủ thuê kia là ai, hôm nay coi như cho hắn một cái thể diện, thả cho rời khỏi, có nhân tình lớn bằng trời này. Tin rằng từ nay về sau khi Đệ Nhất Lâu tiếp nhận nhiệm vụ có liên quan đến Ngọc Gia, cũng phải tinh tế tự định giá một phen. Còn hơn giết một sát thủ, lại sẽ dẫn tới vô số sát thủ trả thù thì tính lên lỗ nhiều lắm!
Đây là chủ tâm của tuyệt thế kiêu hùng!
Điều kiện của Ngọc Mãn Lâu không thể nói là không ưu đãi, Ngọc Mãn Lâu tự hỏi. Nếu đổi lại là mình, cũng có khả năng sẽ động tâm!
Chỉ là...
Trong hoa viên vẫn là lẳng lặng như trước, không có một chút tiếng động.
Ngọc Mãn Lâu trên mặt lộ ra một nụ cười. Nhưng dưới ánh lửa chiếu rọi, dáng tươi cười vốn tao nhã, cũng có vẻ dị dạng quỷ dị mập mờ lên: "Lâu chủ nếu là cố tình ở trong hoa viên của Ngọc Gia nán lại lâu dài, ta trái lại rất hoan nghênh, tất nhiên sẽ khiến lâu chủ xem như ở nhà, nhưng nếu là lâu chủ chỉ dự định tạm lánh. Mãn Lâu có vô số phương pháp bức bách lâu chủ phải hiện thân ra."
Lúc này, hắc y thị vệ vây quanh ở bốn phía hoa viên vệ vô thanh vô tức rời khỏi. Thay thế bọn họ, cũng là người người quần áo tuyết trắng, khoảng chừng gần ba trăm người. Rất hiển nhiên, cùng lúc Ngọc Mãn Lâu nói những lời này, âm thầm có người chỉ huy trứ, dùng Bạch Ngọc cao thủ thay thế cho thị vệ.
Ngọc Mãn Lâu đối với việc đối phương không trả lời vấn đề của mình tuyệt không để ý, cười dài nói: "Nói vậy lâu chủ cũng thấy được, lúc này vây khốn ở xung quanh, chính là ba trăm Bạch Ngọc cao thủ của Ngọc Gia ta, tin tưởng lấy kiến thức của lâu chủ, đối với Bạch Ngọc Ngọc Gia này sẽ không cảm thấy xa lạ chứ? Lúc trước cùng lâu chủ giao thủ, chính là mười hai thủ lĩnh phân đường của Ngọc Gia ta, võ công thực lực ra làm sao, lâu chủ cũng đã lĩnh giáo rồi, dưới đội hình ở đây, lâu chủ cho rằng mình còn có cái may mắn gì sao? Mãn Lâu cũng không sợ nói cho lâu chủ, những lực lượng này, xa xa không phải toàn bộ lực lượng của Ngọc Gia ta, lâu chủ nếu là lựa chọn Ngọc Gia taĐệ Nhất Lâu hợp tác. Thứ nhất chính là toàn thân trở ra, thứ hai, toàn bộ thiên hạ cũng là vật trong bàn tay chúng ta, đến lúc đó ngựa vàng nhà ngọc, vinh hoa ngàn đời; say ủng thiên hạ, lưu danh muôn đời; chẳng phải quá hay ư? Nam tử hán đại trượng phu, nên làm như thế!"
Không thể phủ nhận. Ngọc Mãn Lâu thật sự là một thuyết khách xuất sắc, ngôn từ khẩn thiết, thái độ hiền lành, tràn ngập thành ý. Nếu là vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu này không phải Lăng Kiếm, không phải huynh đệ mà Lăng Thiên từ nhỏ đến lớn mà là một thế lực đợn độc, ở dưới ngôn ngữ tràn ngập tính đầu độc này của Ngọc Mãn Lâu. Lại ở lúc sống chết trước mắt, tin rằng trong thiên hạ không có mấy người có thể chống cự được mê hoặc như vậy! Cho dù không chịu hạ mình, chỉ cần nói ra là Thủy Gia hoặc là Tiêu Gia làm chủ hành sự, lấy thân phận của Ngọc Mãn Lâu, chắc chắn sẽ không lật lọng!
Đáng tiếc...
Trong hoa viên vẫn là vắng vẻ không tiếng động như cũ, chỉ có thanh âm đôm đốp cây đuốc cháy ở bốn phía rung động không dứt truyền đến, Ngọc Mãn Lâu tựa hồ có chút không kiên nhẫn, cao giọng nói: "Lâu chủ không nói được lời nào. Chẳng lẽ còn cho rằng muốn chạy trốn thử một kiếp phải không? Thứ nhất, ta chỉ cần phân phó thuộc hạ liên tục một vòng, tiến vào hoa viên tìm tòi từng tấc, tin rằng lâu chủ sẽ lập tức không chỗ ẩn thân; thứ hai, chỉ cần đưa đến củi khô, đem toàn bộ hoa viên đốt cháy. Lâu chủ có thể ẩn nấp ở chỗ nào? Thứ ba, cho dù ta không làm bất cứ động tác gì, bây giờ cách hừng đông cũng bất quá chỉ còn có không tới hai canh giờ thời gian mà thôi; một khi sắc trời sáng rõ, lâu chủ chẳng lẽ còn có thể phi thiên độn địa được sao? Sở dĩ áp dụng hành động này với lâu chủ, thứ nhất lão phu yêu thương tính mạng của tất cả các thủ hạ cùng đệ tử. Không muốn để cho bọn họ hi sinh vô ích; thứ hai, cũng là bởi vì lâu chủ có đại tài, lão phu cũng không nhẫn tâm giết mà thôi."
Ngọc Mãn Lâu vừa nói lời trách trời thương dân này ra, đệ tử Ngọc Gia ở bốn phía nhất thời người người trên mặt đều lộ ra vẻ cảm động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lão cáo già này, tới giờ khắc này rồi còn không quên lôi kéo nhân tâm, cổ vũ sĩ khí. Trong hoa viên, trong lòng Lăng Kiếm thì thầm sớm đã đem Ngọc Mãn Lâu chửi đến đảo lộn. Nhưng một thân thể dính sát vào trên mặt đất, cũng thủy chung không nói một lời, cho dù ngươi có ngàn điều tuyệt vời, nói đến như thế nào, cho dù Ngọc Mãn Lâu ngươi nói khô miệng, lão tử đã không nói là không nói, sẽ không để ý tới ngươi!
Chỉ cần có một khe hỡ, lão tử liền phải đi ra ngoài. Cho dù là ai muốn ngăn cản ta, vậy đều cần phải trả giá khổng lồ!
Lại đợi chốc lát, thấy đối phương thủy chung không hề có động tĩnh, Ngọc Mãn Lâu hàm dưỡng cho dù tốt. Thanh âm cũng không nén được rõ ràng lạnh lung đi: "Lâu chủ thủy chung không nói một lời, cuối cùng xem ra chính là muốn cùng Ngọc Gia ta đối nghịch? Mời lâu chủ nghĩ kỹ đi!"
"Gia chủ. Hà tất phải cùng hắn nói lời vô ích, Đệ Nhất Lâu từng sát hại rất nhiều đệ tử của chúng ta. Đệ Nhất Lâu Lâu Chủ càng là đầu sỏ gây nên, cùng hung cực ác bậc này không thấy quan tài không đổ lệ. Xin gia chủ hạ lệnh đi. Chúng ta lập tức đem ác đồ này bắt giữ đi ra. Giao cho gia chủ xử trí!" Một thanh âm bi thương vang lên, chính là vị Đại Cung Phụng kia.
"Gia chủ. Hạ lệnh đi!" Mọi người cùng nhau chắp tay chờ lệnh.
Ngọc Mãn Lâu thở dài một tiếng. Hắn là thật sự cảm thấy tiếc hận. Đệ Nhất Lâu cùng Huyết Sát Các, chnh là hai tổ chức sát thủ nổi danh trên đại lục, nhưng cho dù là từ trên danh vọng hay là trên vũ lực, hoặc là trên độ bí mật cùng xác xuất thành công, Đệ Nhất Lâu quật khởi sau cũng đều vượt trội hơn Huyết Sát Các lâu đời! Nếu là có thể cùng Đệ Nhất Lâu hợp tác. Ngọc Mãn Lâu nắm chắc thu thập được bất luận cái tình báo gì Đệ Nhất Lâu cần, để trừ bỏ bất cứ địch nhân nào, bao quát cả Lăng Thiên cùng Thủy Gia Gia Chủ Thủy Liên Thiên!
Mà Ngọc Mãn Lâu cũng không hy vọng thật sự cùng Đệ Nhất Lâu xé rách da mặt. Võ công hắc y nhân tối nay tuy rằng rất cao, nhưng cũng chỉ là hai chữ rất cao thôi, nếu chỉ luận võ công, trong mười hai đại thủ lĩnh chí ít có hơn phân nửa có thể thắng, nhưng mà hai chữ thích khách này, cũng không phải võ công rất cao thì có thể làm được. Chỉ bằng vào sáu chữ thiên hạ đệ nhất sát thủ hôm nay của đối phương, cho dù là Ngọc Mãn Lâu, ở lúc bất ngờ không đề phòng, cũng không dám nói mình có thể thoát được ám sát của hắn!
Nhưng sát thủ chung quy vẫn chỉ là sát thủ mà thôi, chỉ vì tiền tài mà giết người. Mà những thứ này, Ngọc Gia mình hoàn toàn có thể gánh vác được! Ngươi có thể vì người khác giết người, chẳng lẽ liền không thể tiếp nhận ta thuê làm sao?
Nếu là có thể thu về cho mình dùng, điều này tương đương một sự trợ lực cực lớn! Đây là tính toán lúc đầu của Ngọc Mãn Lâu!