Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 482: Tọa sơn quan hổ đấu




"Kẻ nào?" Một giọng nói khàn khàn chen lẫn với sự đau đớn tột cùng sau khi bị trọng thương vang lên, người này đã phát giác ra sự xuất hiện của Lăng Thiên, chỉ có điều không đợi hắn nói câu thứ hai, Lăng Thiên đã phóng đến, đoản kiếm lóe sáng trong tay, một vệt máu xuất hiện trên cổ họng của hắn, nhưng điều không ngờ tới là ánh mắt của người này lộ ra thần sắc thư thái dường như được giải toát khỏi cõi trần ai, đầu gục xuống nghiêng sang một bên, vĩnh viễn lìa khỏi cõi đời.
Lăng Thiên không dừng lại, trong mắt lóe lên sự vô tình, lạnh lùng vô cảm, đoản kiếm lại vung lên 3 lần nữa, ba người bị thương ở trên 3 chiếc giường khác cũng lập tức biến thành ba vong hồn không sự im lặng, Lăng Thiên chú ý thấy, từ vết thương mình chém, lượng máu tươi chảy ra vừa ít vừa chậm.
Cần phải biết, vị trí mà Lăng Thiên cắt là vị trí động mạch cổ, ngoài là chỗ trí mạng nhất của con người ra, cũng là nơi mà khi bi cắt lượng máu chảy ra sẽ là nhiều nhất. Rất hiển nhiên, 4 người này sau khi chiến đấu với Tống Quân Thiên Lý, cơ thể sớm đã bị thương cực nặng, thậm chí mất máu không phải chỉ là một ít, trước khi Lăng Thiên đến, nếu nói là 4 con người thì có khi nói là 4 cái xác vẫn còn hô hấp thì hay hơn.
Tình trạng của chúng, có thể dùng một câu nói để hình dung, đó là "sống không bằng chết".
Lăng Thiên không cầm được lòng nghĩ đến thần thái như được giải thoát trong mắt của kẻ đầu tiên, hắn than một hơi dài, khi mà một người đến sức lực để tự mình giải quyết bản thân cũng không còn, muốn sống cố nhiên không thể, ngay đến muốn chết cũng không được, ngay đến được chết cũng trở thành một mong muốn xa xỉ, có lẽ thủ đoạn của mình tuy có chút tàn nhẫn, nhưng đối với 4 người bọn họ mà nói, có lẽ cũng xem như là một sự giải thoát.
Mùi máu tanh tỏa ra trong màn đêm u tối, Lăng Thiên đứng lặng trong căn phòng có 4 người mà mình vừa giết, trong lòng tĩnh lặng như nước, từ từ đếm nhịp thở của mình, Lăng Thiên của kiếp trước và kiếp này đã nhuốm quá nhiều, quá nhiều máu tanh, hắn đã không còn bị mùi vị này quấy nhiễu nữa!
Lúc này, những người của Ngọc gia đã đến bên ngoài bức tường bao!
Trong phòng bên cạnh, thỉnh thoảng lại có âm thanh vang lên, tiếp đó liền nghe thấy một người nói với giọng hồ nghi: "Tiếng rên của bọn lão Lục sao đột nhiên không nữa nhỉ? ". Nói xong câu nói này, mới dường như được lời của chính mình làm tỉnh, không còn tiếng kêu rên nữa? Tại sao lại không còn nữa? Đột nhiên một tiếng hô nhẹ: "Lão Lục!". Tiếp theo đó là tiếng xuống giường vội vã.
Thời gian vừa đẹp!
Lăng Thiên đột nhiên phá cửa sổ phóng ra ngoài. Ầm một tiếng, hai cánh cửa sổ bị va vào nát tươm, thân người của hắn xoẹt cái lao ra ngoài cửa sổ. Trong nháy mắt ép sát vào bức tường phóng lên trên, lắc cổ tay một cái hai cây phi đao thình lình bay ra; bay vào trong màn đêm đen kịt. Đồng thời hét lớn một tiếng: "Có thích khách!" Tiếp đó lại đánh hai chưởng uỳnh uỳnh phá vỡ hai cánh cửa chính, tiếng động còn chưa hết thì thân người của Lăng Thiên lại rơi xuống như một quả cân. Men theo chân tường biến mất, giống như là hòa lẫn vào trong không khí vậy. Không trông thấy bóng dáng đâu cả.
"Á…! Á…..!".
Hai tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên. Hai cái phi tiêu mà Lăng Thiên phóng ra lao chuẩn vào ngực của hai cao thủ bạch ngọc của Ngọc gia; hai tên này đang trong lúc tiềm hành nghĩ rằng thần không hay quỷ không biết thì đột nhiên bị một đòn trí mạng. Chỉ kịp cảm thấy cơn đau đớn tột cùng từ trong ngực truyền ra. Không kiềm được kêu lên thảm thiết!
Hai tiếng kêu tuyệt mệnh này làm cho các cao thủ Ngọc gia khác không còn nhất thiết phải giấu tung tích nữa, hoàn toàn lộ ra; một giọng nói trầm mà lạnh, kèm theo sự tức giận điên cuồng, hét lớn: "Lên! Giết hết cho ta! Kẻ nào chống đối giết luôn không tha!"
"Ầm ầm" vài tiếng, cửa chính gian phòng mà Lăng Thiên vừa đi ra bị đánh bung, hai bóng người nhanh chóng tiến vào. Tiếp đó nghe thấy giọng nói vừa phẫn uất vừa đau thương gào thét vang ra ngoài: "lão Lục! …Lão Bát….Có người giết chết 4 người bọn lão Lục rồi! Tàn độc quá. Đến người bị trọng thương mà cũng không buông tha, lão tử liều chết với các ngươi!".
Các phòng đồng loạt phát ra những tiếng ầm ầm, 7, 8 bóng người phá vỡ nóc nhà vọt lên. Đứng lên trên mái ngói. Trong mỗi đôi mắt đều là nộ khí vô biên và lòng thù hận sâu sắc!
Người gào thét đầu tiên là người cuối cùng vọt lên trên nóc, giọng run run, vừa tức giận vừa tuyệt vọng: "Lão đại, bọn lão Lục…bọn họ…".
Tên lão đại ấy l một người tuổi hơn 50, nghe thấy vậy đôi lông mày khẽ co giật, căng thẳng nói: "Không còn một ai sống sót….?". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Người đàn ông trung niên đi ra cuối cùng đó nắm chặt hai nắm đấm đấm vào ngực mình, nước mắt tuôn trào ròng rã, căm phẫn đến mức đánh mất đi lí trí: "Nhất đao đoạn hồn! Nhất đao tuyệt mệnh! A…a…Lão đại, chúng ta phải báo thù cho huynh đệ!....".
Tên lão đại đó toàn thân bốc lên sát khí bừng bừng, nộ khí bao trùm khắp người, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Giết hết bọn chó chết này cho ta! Báo thù cho bọn lão lục!".
Cũng chính tại lúc này, tiếng hét "Giết! …" phía bên các cao thủ của Ngọc gia cũng được truyền sang, bốn phía hơn 50 cao thủ của Ngọc gia gần như cùng lúc xông lên, không còn thèm che giấu hành tích của mình, trong bỗng chốc tiếng hò hét "Giết…giết…"vang dậy khắp trời.
Người thì chưa đến mà một loạt mũi tên, phi tiêu…đã phóng đến như mưa bão, nhiều đến mức ánh trăng dường như cũng bị che đi…
Trên mái nhà, cả 8 người đó cùng lúc ngửa mặt lên trời mà gầm thét, không còn một chút gì để kiêng kị nữa cả, mang theo nộ hỏa không bờ bến, nhảy vọt xuống dưới; có một người thì trực tiếp lộn một vòng tròn trên không, một mũi kiếm lóe sáng trong màn đêm, hắn thi triển tuyệt chiêu "người kiếm hợp nhất" trực tiếp xông lên! Những ám khí bay đến bị kiếm của hắn chặn lại đánh bật quay trở lại.
Đúng là thế như sấm sét!
Hai bên vừa mới giáp vào nhau liền lập tức bị cuốn vào trong trận chiến khốc liệt nhất, hai bên đều mang trong lòng sự thù hận tột cùng, đỏ ngầu hai mắt chém giết lẫn nhau một cách điên cuồng! Ba tên cao thủ hạng nhất của Thiên Thượng Thiên, trong đó còn có cả 3 cao thủ đặc cấp, họ giống như hổ lạc vào đàn dê, từ lúc bắt đầu chiến đấu, lũ cao thủ bạch ngọc của Ngọc Gia đã cảm thấy không có cách nào để chống lại. Sự cách biệt nhau quá lớn về thực lực, ngay từ lúc tiếp chiến đã được thể hiện ra một cách rõ ràng, đám đông của Ngọc Gia phút chốc liền thương vong vô số.
Đại cung phụng Ngọc Siêu Nhiên gào thét như khóc, cơ thể gầy gò trong nháy mắt bộc lộ ra sức chiến đấu cực lớn, thanh trường kiếm trong tay biến hóa thành hàng vạn tia sáng bạc, dùng sức của một người tiếp chiến với 3 đại cao thủ của Thiên Thượng Thiên, mà còn không ngừng ở thế tấn công, không hề có chút gở vào thế hạ phong cả.
Hai phát pháo hoa nổ bùm bùm trên không, xa gần đều có thể nhìn thấy, đó chính hiệu lệnh khẩn cấp của Ngọc Gia.
Một lúc sau liền có vô vàn bóng đen liên tục từ 4 phương 8 hướng lao đến.
Mộng Tuyệt Trần tay cầm một thanh kiếm, đâm thẳng vào ngực của một cao thủ Ngọc Gia, tay trái đột ngột tung ra một chưởng, đánh cho một tên áo trắng ở phía trái hắn óe máu lùi về sau, nhưng cùng lúc vai phải phía sau của hắn cũng bị một tên khác lợi dụng lúc hắn phân tâm đánh cho một chưởng, thân người hắn trong lúc loạng choạng, trường kiếm đưa một đường, tên cao thủ bạch ngọc vừa đánh trộm hắn ở phía sau còn chưa kịp lùi lại thì đã bị chém trúng, một tiếng kêu thảm thiết, thân người bị chém thành hai mảnh, máu phụt ra tung tóe, bắn hết cả lên người của Mộng Tuyệt Trần.
Cái tên lão đại của Mộng Tuyệt Trần hạ thủ càng hiểm độc, mỗi lần ra tay là ít nhất có một cao thủ bạch ngọc máu phun người đứt, không kẻ nào có thể chặn được đường kiếm quá nhanh của hắn.
"Á….!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một cao thủ của Thiên Thượng Thiên sau khi giết được một đối thủ, cuối cùng liền bị đâm một kiếm từ phía sau vào phần eo, kêu lên một tiếng đau đớn, thân người quay ngoắt lại phía sau, thanh trường kiếm vẫn đang cắm vào eo của hắn lập tức "cheng" gẫy làm hai đoạn, hai tay của hắn đã bóp chặt vào cổ của đối thủ, dùng hết sức bình sinh, chỉ kịp nghe "crắc" một tiếng đã thấy cổ của tên đó bị bẻ gẫy, tuy nhiên máu tươi từ trong miệng hắn cũng đồng thời phun ra!
Soạt soạt vài tiếng, các cao thủ Ngọc Gia từ 4 phía ùn ùn lao đến, hắn không kịp xuất thủ chống đỡ, ngập chìm trong rừng đao mưa kiếm, chỉ kịp kêu lên hai tiếng thảm thiết, hơn 10 thanh kiếm gần như đồng thời chém lên người hắn, biến thành một khối thịt trộn lẫn máu!
"Cửu đệ…….!"Một người mặc áo đen căm uất hét lớn, liều mạng xông lên tách đám cao thủ của Ngọc Gia ra, khuôn mặt hiện lên vẻ điên cuồng lao đến; nhưng khi hắn vẫn chưa đến được nơi cần đến thì vị cửu đệ đó đã chết tại trận rồi, một mũi tên không biết từ đâu bắn đến, xuyên qua trùng trùng nhân ảnh, cắm thẳng vào lưng hắn một cách vô cùng chuẩn xác, hắn kêu lớn một tiếng, thân người vừa mới lẩy bẩy đứng thẳng thì đã bị mấy lưỡi đao chém rơi đầu!
Những tiếngoạt xoạt vang lên, bốn năm bóng người bay đến, vẫn chưa chạm đất đã tấn công đến 6 cao thủ còn lại của Thiên Thượng Thiên, chưởng gió vù vù, lực mạnh kinh người, quả thật những người vừa đến đều là cao thủ.
Tên lão đại của Thiên Thượng Thiên xoay người lại, lao ra tiếp chiến, quyền đấm, chân đá, kiếm đâm, một mình chặn đến 4 cao thủ của Ngọc Gia. Hai bên lại tiếp tục lao vào cuộc chiến hoang tàn, đao kiếm một lần chạm vào nhau là bắn ra những tia lửa chói mắt, chiến cục ngày càng khốc liệt.
Trong bóng đêm, Lăng Thiên nhìn trận chiến một cách hớn hở, mặt mày tươi như hoa, thầm kêu trong lòng: "Quá đã…"Đối với bộ phim mà do chính mình một tay đạo diễn này, Lăng Thiên có thể nói là mong đợi đã lâu; hiện nay, cuối cùng thì cũng đã được công chiếu theo đúng như những gì mình mong đợi, trong lòng hắn tràn đầy một cảm giác thành tựu khó có thể diễn tả.
Tiêu Gia, Ngọc Gia, Thiên Thượng Thiên… ha ha ha, sau ngày hôm nay, xem các người có phản ứng như thế nào. Nếu như các người vẫn có thể kìm được cơn tức, các bên ngậm ngùi chịu sự thiệt thòi này, vậy thì Lăng Thiên ta cũng chẳng có lời gì để nói cả! Lăng Thiên trong lòng cười một cách vui vẻ.
Dưới sự cầm đầu của vị lão đại đó vừa chiến đấu vừa di chuyển, cả 6 người cuối cùng tụ tập lại với nhau, hình thành lên một vòng bảo vệ, mắt long sòng sọc điên cuồng tấn công kẻ địch ở 4 phía, cách làm đó của họ, tuy không còn cần phải phòng thủ ở phía sau mình nữa, nhưng như vậy sẽ làm hạn chế không gian di chuyển của bản thân, trong thời gian ngắn thì có lẽ là không có trở ngại gì, nhưng khi thời gian kéo dài thì có lẽ sẽ trở thành bất hạnh.
Cùng với việc các cao thủ của Ngọc Gia càng đến càng nhiều, bên ngoài vòng tròn 6 người đã bị bao một lớp dầy; lúc này trong tình trạng địch nhiều mình ít, 6 cao thủ của Thiên Thượng Thiên không hề sợ hãi, mắt đỏ ngầu hét lớn chiến đấu, không hề có một chút gì ý muốn rút lui!
Những cái chết thảm của huynh đệ, đã làm kích phát huyết tính không sợ cái chết trong lòng họ!
Trên bức tường không xa, Ngọc Mãn Lâu đang đứng ở đó, hai tay chắp đằng sau lưng, theo dõi trận chiến thảm khốc bên dưới, sắc mặt bình đạm, ánh mắt ôn hòa, như là đang xem diễn kịch vậy, đứng bên cạnh hắn, có hai bóng người mặc áo đen lặng lẽ đứng trông, không nói một lời
Quyển 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.