Lang, Thỉnh Yêu Ta Nhiều Hơn

Chương 3: Lúc tỉnh mộng




Cuộc sống ngày ngày trôi qua, ký ức và trí lực của Kha Kính vẫn như trẻ con, hắn thật muốn đem Vệ Ảnh trở thành ca ca Kha Hào của hắn…
Thời gian dài ở chung, Vệ Ảnh phát hiện Kha Kính thật sự rất thích tắm, mỗi ngày hắn đều phải cùng Vệ Ảnh tắm một lần, hai lần … Bởi vì trước kia ở Hắc tộc, chỉ có lúc này, là hắn có thể thoả thích hướng ca ca nũng nịu, hiện tại hắn đem Vệ Ảnh trở thành ca ca, tự nhiên sẽ không bỏ qua thời gian có thể cùng tắm!
Lúc để Vệ Ảnh giúp hắn tắm xong, lại để cho Vệ Ảnh giúp hắn cẩn thận gội đầu, này để không cho bọt thật nhỏ chạy ào hai mắt của mình…
“Tiểu Kính tóc thật tốt, giống như tơ lụa, vừa mượt vừa thích… Sờ rất thoải mái…” Tóc người này cùng Thiếu chủ lại như nhau, chỉ là Kha Kính là tóc đen, mà Nguyệt Hân Thần là trời sinh tóc bạc, Vệ Ảnh đào say mà nỉ non, dùng khăn cẩn thận lau khô tóc cho Kha Kính! Y tựa hồ lại trở về quá khứ, lúc giúp Nguyệt Hân Thần chăm sóc tóc đẹp, Vệ Ảnh lắc lắc đầu, y phát hiện mấy ngày nay ở chung, mặt của Kha Kính đang không ngừng cùng mặt của Nguyệt Hân Thần trùng khít… Hình như ở trong mắt Vệ Ảnh, Kha Kính chính là Nguyệt Hân Thần…
“Thật được sao? Tiểu Kính vì ca ca vẫn giữ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kha Kính ngây thơ mà mơ mộng hướng Vệ Ảnh mỉm cười!
“Kế tiếp, giúp ngươi chà lưng đi…”
“Được… Một hồi Tiểu Kính cũng giúp ca ca chà…” Kha Kính tựa hồ rất thích Vệ Ảnh như vậy!
Vệ Ảnh dùng khăn có chứa bọt nhỏ, nhẹ nhàng chà lưng Kha Kính, coi như là lau bình thường vậy, cũng sẽ khiến Kha Kính cảm động muốn khóc…
“Ô…” Bất tri bất giác nước mắt Kha Kính nhỏ vào trong ao nước.
“Xảy ra chuyện gì?” Vệ Ảnh hỏi!
“Ca ca, Tiểu Kính hiện tại nghĩ thật hạnh phúc nga… Thật hy vọng thời gian dừng ở chỗ này!”
“Ôi ôi…” Vệ Ảnh trầm trầm nở nụ cười, đứa ngốc…
“Được rồi, Tiểu Kính tự mình rửa phía trước đi!” Vệ Ảnh giúp hắn chà lưng xong nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn.
“Không muốn, để ca ca tắm giúp!” Kha Kính xoay người, bỉu môi nhìn Vệ Ảnh!
“Này… Tính là… Người tốt làm đến xùng, Tiểu Kính ta sao vậy phát hiện ngươi càng ngày càng thích làm nũng…” Ngoài miệng tuy rằng nói như thế, nhưng Vệ Ảnh vẫn vui vẻ giúp Kha Kính tắm, như vậy hắn hình như lại trở lại quá khứ muốn thời thời khắc khắc chiếu cố thiếu chủ…
“Nhiều một chút, đem chân mở một chút…” Kha Kính nghe lời đem chân mở, để cho Vệ Ảnh tắm sạch sẽ…
“Đau… Ca ca, nơi này lại đau…”
Vệ Ảnh thật không ngờ tiểu hành phấn phấn của Kha Kính cứng lên…
Kha Kính khuôn mặt nhỏ nhắn mà trướng hồng hồng, đầu gối khẽ run muốn đem hai chân chụm lại, hai mắt thật to phát ra tia sáng kỳ dị, trừng hướng nhãn thần bất lực củaVệ Ảnh có thương cảm không nói ra được…
Đúng là, đúng là khả ái như vậy nha, trong nháy mắt, một bộ phận mềm yếu nhất trong lòng Vệ Ảnh khẽ bị kích động.
“Ân… Ca, nhẹ một chút, Tiểu Kính sẽ đau…” Vệ Ảnh lấy tay nhẹ nhàng vòng quanh tiểu hành trắng nõn, ở nơi Kha Kính kêu đau cẩn thận vuốt ve.
“Ân… Ca ca, ta xảy ra chuyện gì, là lạ…” Một trận cảm giác kỳ quái đi qua toàn thân của hắn…
“Tiểu Kính, đây là rất bình thường…” Nhẹ giọng an ủi hài tử trong lòng có chút khẩn trương, Vệ Ảnh phát hiện chính là lời mình nói lại vô cùng ôn nhu…
“Ca ca…” Kha Kính nhìn địa phương đứng lên, sợ hãi kêu Vệ Ảnh!
“Không phải sợ, đến… Chính mình lấy tay nắm ở nơi này, trên dưới sờ lên sờ xuống, rất nhanh sẽ chảy ra dịch thể màu trắng, sau đó rất nhanh sẽ khôi phục thành bộ dáng lúc trước!
“Không rõ, ca ca làm giúp Tiểu Kính!”
“Ách…” Đối với ngôn ngữ ngây thơ như vậy, Vệ Ảnh một trận ngạc nhiên!
“Ca ca, Tiểu Kính nghe không hiểu… Ngươi làm giúp Tiểu Kính, sau đó Tiểu Kính sẽ tự mình…” Kha Kính rất là vui vẻ nhào vào trong lòng Vệ Ảnh, như khẩn trương lấy lòng cầu xin, hưởng thụ ấm áp trong ngực y…
Một trận ngạc nhiên, Vệ Ảnh thật không ngờ Kha Kính lại sẽ đưa ra yêu cầu như vậy… Tuy rằng, hắn như tiểu cẩu vậy mà thần tình thực sự rất khiến người yêu thích…
Được rồi, quên đi, coi như nợ hắn lần này, dù sao là bởi vì y Kha Kính mới biến thành hiện cái dạng này …
Vệ Ảnh bất đắc dĩ ôm lấy Kha Kính, ngồi ở bên cạnh ao, để hắn ngồi ở trên người của mình, tay củaVệ Ảnh di động lên xuống, theo điệu bộ lên xuống, từng đợt khoái cảm đi qua toàn thân Kha Kính… Rất nhanh đầu nơi đó bắt đầu chảy ra chất lỏng sềnh sệch trong suốt.
“Ân… Ca…” Kha Kính gác đầu trên vai Vệ Ảnh, nhỏ giọng rên rỉ!
Thân thể Kha Kính không tự chủ được run rẩy, sau đó thắt lưng mềm nhũn… Hét lên một tiếng, dịch thể màu trắng từ tiểu hành hồng nhạt của hắn bắn ra!
“Nhìn, biến lại hình dạng ban đầu rồi!” Vệ Ảnh chỉ vào địa phương mềm mềm tựa hồ vừa ngủ cho Kha Kính nhìn!
“A… Ca ca cũng đứng lên… Tiểu Kính giúp ca ca làm có được hay không…” Nói xong tay của Kha Kính lại xoa Vệ Ảnh, hắn mới mặc kệ Vệ Ảnh đồng ý hay không!
“Này…” Trời ạ, người này sao lại trở nên chủ động như thế…
Kha Kính một bộ như hiến bảo hài lòng cười,nhìn ở Vệ Ảnh trong mắt, ngực lại mãnh liệt run lên… Mãnh hôn lên cái miệng nhỏ đang hé ra hợp lại của Kha Kính, đem đầu lưỡi xâm nhập vào miệng nhỏ của Kha Kính, quấn quanh đầu lưỡi hắn, thanh âm “Thu thu…”   thật to trong phòng tắm không ngừng quanh quẩn…
“A… Ân…”
Bỗng nhiên Vệ Ảnh lại đẩy Kha Kính ra, Kha Kính khổ sở hai mắt đẫm lệ lưng tròng, “Ca ca ngươi ghét ta??” Kha Kính khổ sở mau muốn khóc, rõ ràng là ca ca hôn mình trước, nhưng vì sao y còn muốn đẩy Tiểu Kính ra ni?
“Không phải, là như thế này lại hôn liền nguy hiểm…” Ý nghĩ của Vệ Ảnh một mảnh hỗn loạn, hắn cư nhiên đối địch nhân của mình sinh ra dục niệm, hơn nữa còn là Kha Kính đụng đầu biến thành nhược trí…
“Cái gì nguy hiểm?” Kha Kính cái gĩ cũng không hiểu, hoang mang nhìn Vệ Ảnh…
“Làm tiếp nữa, Tiểu Kính sẽ rất đau rất đau …”
“Tiểu Kính không sợ đau, Tiểu Kính thầm nghĩ muốn ca ca ấm áp ôm một cái…” Cánh tay Kha Kính lại còn vòng trên cổ Vệ Ảnh, học động tác vừa rồi của Vệ Ảnh, ở trên môi Vệ Ảnh thu thu hôn xuống!
“Ai… Một hồi ngươi khóc muốn dừng, ta cũng sẽ không dừng …” Thầm thở dài một tiếng, hùng tính (thú tính) rộn ràng bao phủ lý trí, có một tiểu tử ôn mềm động lòng người như vậy trong ngực, bây giờ còn có cái gì có thể so với việc đem hắn ôm chặt quan trọng hơn ni? Cánh tay Vệ Ảnh thật chặc vòng lên hông của Kha Kính!
“Tiểu Kính sẽ không khóc…” Được ca ca ôm là thời điểm hạnh phúc nhất trên đời, sao sẽ khóc chứ… Coi như là khóc cũng là bởi vì quá hạnh phúc mà khóc!
Trước mắt Kha Kính quá mức mê người, Vệ Ảnh tuyệt định không hề chịu được dục hỏa trong người, đây là ngươi tự tìm, hung hăng hôn lên hai mảnh môi đỏ mọng của Tiểu Kính.
“Ngô, ân…” Kha Kính bị Vệ Ảnh cuồng liệt hôn, hôn đau quá… Nhưng nghĩ đến ôm hôn mình đây là ca ca, đau nhức bên miệng, lại nuốt xuống. Nghe được Kha Kính rên rỉ, Vệ Ảnh hôn chuyển thành khẽ gặm mút, là lúc Kha Kính mở cái miệng nhỏ rên rỉ, lập tức nhân cơ hội tiến quân thần tốc,  ngậm mút cái lưỡi phấn hồng của Tiểu Kính, vội vàng hấp thu mật ngọt trong miệng Tiểu Kính.
“A… Tiểu Kính ta phát hiện ngươi thật ngọt…” Vệ Ảnh thỏa mãn ở bên tai Kha Kính lẩm bẩm, bàn tay quyến luyến vuốt ve tuyết cơ ngọc phu trong tay, làn da non mềm trơn bóng mỹ hảo chạm vào khiến y  lưu luyến di tới di lui. Kha Kính chỉ có thể nỗ lực hít khí, lỗ tai nhạy cảm lại bị y nhẹ nhàng căn một cái, chỉ cảm thấy cả người run lên, toàn thân vừa mềm vừa nóng, phát ra rên rỉ đứt đoạn, không ngừng run rẩy vô lực ôm lấy Vệ Ảnh.
Vệ Ảnh lộ ra nanh sói gặm cắn da thít mềm mại của Kha Kính, lang thủ không chút kiêng kỵ ở trên thân thể non mềm của Kha Kính nhu lộng □, khiến Kha Kính dồn dập thở hổn hển, nôn nóng mà uốn éo người, cảm thấy nhiệt độ da thịt không ngừng tăng vọt, cả người như bắt lửa, ngay cả hô hấp đều nóng đến phỏng người.
“Ca… Ca… Nóng quá… Nóng…” Không biết sao thanh âm của Kha Kính thập phần mềm yếu vô lực.
“Ngoan… Không nên gọi ta ca, gọi tên ta…” Vệ Ảnh luôn cảm thấy người này gọi mình là ca ca, hắn có cảm giác phạm tội nghiêm trọng!
“Ân… Ân…” Tiểu Kính không mê hoặc gật đầu, cả người nóng rực vô pháp suy nghĩ, chỉ có thể nghe Vệ Ảnh bài bố!
“Gọi Đình… Gọi Đình… Ngoan…” Vệ Ảnh chỉ là danh hiệu sau khi trở thành thị vệ của Nguyệt tộc, các tộc nhân đều chỉ biết y gọi là Vệ Ảnh, nhưng tên thật của y là Nguyệt Tĩnh Đình.
“Đình…” Trong lòng Kha Kính tuy có nghi vấn nho nhỏ, trong tên của ca ca không có từ Đình? Ân… Nói không chừng là ca ca cũng không thích cái tên mẫu thân đặt cho y, cho nên chính y lại lấy cho mình một tên khác… Ân… Còn không muốn chất vấn ca ca, nói không chừng sẽ khiến ca ca không hài lòng…
“Ân… Ngoan…” Nghe thanh âm mềm mại của Kha Kính kêu tên của mình, Vệ Ảnh nghĩ thoải mái…
Nhưng sờ sờ như vậy vẫn còn chưa đủ… Vệ Ảnh hai tay chế trụ eo thon của Kha Kính, đem Kha Kính từ trong ao nước ôm ra, mặt đối mặt mà khóa ngồi trên đùi y, há mồm cắn nụ hoa phấn hồng của Tiểu Kính, dùng sức giống như đầu long đói bụng… Mà lang thủ đã len lén mò lấy vật giữa hai chân Tiểu Kính mà khẽ xoa xoa vỗ về…
“Ô… Đình…” Như bị điện giật, điện lưu nhiệt tình từ hạ phúc vọt lên toàn thân, tiểu Kha Kính khó nhịn kích tình đứng dậy, nôn nóng mà một bên ở trên đùi Vệ Ảnh giãy dụa một bên hét lên một tiếng, liền thả ra ngoài, đôi môi đỏ tươi tràn ra tiếng rên rỉ tiêu hồn. Vệ Ảnh cũng chịu không nổi nữa, nhu cầu của hạ phúc căng thẳng, nhìn tiểu hoa hành xinh xắn khả ái phấn phấn, trên hoa hành còn dính  thứ minh chính vừa kích tình phóng ra, tách hai chân trắng noãn của Kha Kính, nụ hoa hồng nhạt bí ẩn như một đóa hồng run run rẩy rẩy nỡ rộ trong tầm mắt nóng rực của y.
Vệ Ảnh nhìn cảnh sắc mỹ lệ giữa hai chân Kha Kính,  ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt diễm, hô hấp lập tức khó khăn, dục hỏa điên cuồng được đốt cháy.
Bị tách chân nằm dưới thân Vệ Ảnh, Kha Kính xấu hổ nhắm hai mắt lại, nhưng như thế vẫn sẽ cảm giác được ánh mắt thèm khát cảu Vệ Ảnh, thân thể oánh nhuận như ngọc từ nổi lên một mảnh ửng đỏ say lòng người.
“Đình… Ca ca… Đừng…” Tiểu Kính mà thở gấp liên tục, cảm giác được ánh mắt tham lam của Vệ Ảnh nhìn chằm chằm, chính mình bình thường đều không có ý tứ đụng chạm địa phương kia, khiến hắn vừa thẹn vừa sợ, cả người nóng đến khó chịu.
“Không nên…” Tiểu Kính mà bắt đầu có điểm sáp sáp cảm giác, không được run…
“Tiểu Kính mà, đừng sợ… Ta sẽ không làm thương tổn của ngươi…” Ngón tay thon dài củaVệ Ảnh chậm rãi trượt vào nụ hoa hồng siết chặt vô cùng mê người của Kha Kính.
“A… A…”
Ngón tay chấm nước âm ấm đột nhiên tham nhập vào nụ hoa ngượng ngùng, khiesn Tiểu Kính phát sinh một trận kinh suyễn, bất lực giãy dụa chỉ muốn thoát khỏi sự xâm nhập không rõ.
“Ngoan, không cần sợ, Đình thích ngươi…” Một tay đè thân thể Tiểu Kha Nhi hơi giãy dụa ở bên cạnh ao, một tay kia kiên định xoay tròn bụng ngón tay thẳng vào chỗ sâu trong thân thể Tiểu Kính, không được, người này quá nhỏ thật chặt, để có thể để cho Tiểu Kính dễ dàng tiếp thu y hơn, Vệ Ảnh đem hai chân Tiểu Kính còn ở trên hông của mình thân, lại để xuống phía dưới vào trong ao, để nước trong ao theo ngón tay, tiến nhập vào thân thể Tiểu Kính… Dùng dòng nước hai ngón tay tạo ra mở rộng dũng đạo hẹp, tàn bạo mà xoay tròn, ra vào, chọc Tiểu Kính dồn dập thở hổn hển, thử buộc chặt thân mình đêm thứ ở sâu trong cơ thể mình càn rỡ đẩy ra ngoài, ngược lại lại thật chặc bao lấy đầu ngón tay y tà ác, càng nhạy bén mà cảm thụ được bụng ngón tay thon dài của y dán trên nhục bích nhẵn nhụi xoa nắn ra vào.
Bỗng nhiên Vệ Ảnh ngón tay của gặp gỡ một điểm mẫn cảm, thân thể Tiểu Kính đột nhiên một trận run rẩy, không tự chủ phát ra rên rỉ, thấy thế Vệ Ảnh lại tham nhập thêm một ngón tay, nỗ lực an ủi chỗ vừa tìm được, quả nhiên, Kha Kính không hề giãy dụa chống lại, thân thể buộc chặt không tự chủ được run rẩy, □ cũng lặng lẽ đứng lên, kiều thung vô lực thở hổn hển, Vệ Ảnh cảm thấy dòng nước nhuận hoạt (bôi trơn) nhục bích chật hẹp không hề khô sáp, nước cuồn cuộn không ngừng chảy vào, đã có thể để ngón tay của y thuận sướng lao tới, giống như đặt mình trong lửa cháy hừng hực Vệ Ảnh không kịp chờ đợi, hai tay nâng mông mếm mại của Tiểu Kính, thắt lưng tiếp theo đĩnh tới, □ từ lâu đã sưng to xông thẳng đến thiên đường tha thiết mơ ước.
“A…” Hét thảm một tiếng, Tiểu Kính cảm thấy mình bị xé mở tới cực điểm, thân thể cảm thấy một cổ nóng tê liệt, hắn nức nở, bản năng muốn thoát khỏi thống khổ xâm lấn, lại trốn không thoát cặp bàn tay vững vàng nắm eo nhỏ của hắn.
Vệ Ảnh để cho mình bất động, bên trong Kha Kính quá nóng thật chặt, bao lấy y không tha, cắn răng… Nhịn xuống dục vọng xung động.
“Ngoan… Lập tức liền không đau…”
“Không nên… Đau quá… Đau quá… Tiểu Kính đau quá… Ca… Không… Đình, chúng ta không làm…” Tiểu Kính mà đau đến chịu không nổi, đau khổ cầu khẩn Vệ Ảnh không nên làm tiếp nữa…
“Ngoan… Hiện tại không dừng lại được, kiên nhẫn một chút, hít sâu… Thả lỏng một chút, lập tức sẽ rất thoải mái, rất thoải mái…” Vệ Ảnh an ủi Kha Kính, thật là nhớ tại trong thông đạo chặt tiêu dao khẽ lật…
“Ân…” Tiểu Kính mà dùng sức hấp khí, thả lỏng một chút, ca ca tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình, miễn là thả lỏng liền sẽ không đau đớn… Trời… Sao vậy như vậy… Tiểu Kính phát hiện dị vật trong cơ thể trở nên lớn hơn nữa, càng nóng.
“Tiểu Kính, hảo… Khá hơn chút nào không?” Vệ Ảnh run giọng hỏi, hắn biết Kha Kính vẫn rất chặt, nên để hắn thích ứng một hồi, nhưng dục hỏa cuồng bạo kêu gào, hắn cảm giác □ của mình sung to ở trong thân thể Tiểu Kính nhanh nổ tung…
“Không nên cử động…” Vệ Ảnh nhịn không được ở trong thân thể Kha Kính, len lén động một chút… Khiến Tiểu Kính một mảnh thét chói tai liên tục…
“Không nên cử động…” Kha Kính cảm giác được hắn nhúc nhích, sợ đau liên tục thét chói tai, đưa tay nhỏ bé còn ở trên ngực dùng sức vuốt lưng của Vệ Ảnh sau, thế nhưng quằn quại này, ngược lại khiến y càng thêm kiên quyết thâm nhập.
“Ô… Ca ca… Ngươi sao có thể lừa Tiểu Kính! Rõ ràng đau quá …” Tiểu Kính thương tâm ai oán trừng mắt Vệ Ảnh.
“Ngoan… Lần đầu tiên sẽ như vậy, ngoan, như thế này liền hết đau.” Vệ Ảnh ít khi nhẹ nhàng dụ dỗ, một bên trấn an hôn tới nước mắt trong suốt trên mặt Tiểu Kính, ma thủ nhiễm điện lại bắt đầu ở trên thân thể trắng nõn du dời âu yếm, ngược lại khẽ xoa □ xinh xắn, khơi mào hỏa diễm, khiến Tiểu Kính đúng lúc quên mất đau đớn.
Quả nhiên… Tiểu Kính chậm rãi hòa tan trong âu yếm của Vệ Ảnh, lại phát ra từng tiếng thở gấp, dần dần quên cái loại đau đớn xé rách vừa rồi, trái lại vì Vệ Ảnh ma sát khiến hạ phúc mơ hồ nổi lên cảm giác tê tê ngứa một chút, như trăm nghìn tiểu trùng tử đang gặm cắn, hắn khó nhịn giãy dụa
“Đình… Đình…” Tiểu Kính cắn chặt đôi môi hơi tràn ra, mang theo rên rỉ mị hoặc trong nháy mắt giải trừ tất cả cấm chế, Vệ Ảnh khảm chặt trong cơ thể hắn kiên quyết không chờ nổi chậm rãi trừu động, tiết tấu luật động từ từ nhanh hơn, lao tới càng sâu, rất có lực.
“Ca… Đình… Không nên sẽ rời Tiểu Kính…” Tay Tiểu Kính ôm chặt Vệ Ảnh, đã lạc trong khoái cảm tuyệt vời… Đã không thể suy tư nữa… Chỉ có thể theo động tác khởi vũ của Vệ Ảnh, theo tiết tấu của Vệ Ảnh cong thân nghênh đón y.
Thân thể trắng nõn của Tiểu Kính ở trong nước âm ấm, lại đang kịch liệt hoan ái nhuộm thành hồng sắc mê người, đôi môi hồng diễm diễm chỉ có thể không ngừng phun ra từng tiếng rên rỉ, vô lực bám trên vai Vệ Ảnh, hơi run…
Nhìn bộ dáng Tiểu Kính mị hoặc, khiến Vệ Ảnh gần như điên cuồng, lãnh tĩnh cùng bình tĩnh trước kia không gặp, một lại một lần xỏ xuyên mạnh mẽ hữu lực, Tiểu Kính thất thanh thét chói tai, nhục bích thật chặt bao vây lấy Vệ Ảnh không ngừng run rẩy co rút lại, tựa như hé ra cái miệng nhỏ nhắn mà □ liều mạng ở dưới chưa thỏa mãn, Vệ Ảnh tê gầm nhẹ, theo tiếng kêu thỏa mãn của Tiểu Kính  cùng nhau phóng ra ngoài, mang Tiểu Kính cùng nhau chìm vào trong nước…
Vệ Ảnh nhìn Tiểu Kính sau khi kích tình phóng ra mềm nhuyễn ngất trong ngực y, vẻ mặt hoang mang nhìn hắn, trên thân thể trắng nõn của Tiểu Kính đầy ngân tích hồng hồng tử tử, những thứ này đều là minh chứng cho Kha Kính thuộc về mình.
Lý trí trở về, Vệ Ảnh ý nghĩ lại một trận hỗn loạn, này… Ngày sau nên làm sao? Kha Kính vô luận như thế nào đều là Nhị điện hạ của Hắc tộc, mà chính mình lại là trưởng thị vệ của Nguyệt tộc, nhất định vĩnh viễn là địch nhân…
Không nói gì, ôm chặt người trong lòng đã ngủ thật say, Vệ Ảnh lại không cách nào đem cái kết trong lòng mở ra.
Yêu sao? Không, giữa hai người bọn họ chưa từng có tồn tại qua thứ này, chỉ là hai linh hồn cô độc, ở thời điểm sai lầm, địa điểm sai lầm, bị số phận trêu cợt an ủi lẫn nhau…
Không yêu sao? Nhưng tại sao bọn họ hiện tại lại như hai tiểu động vật bị mẫu thân vứt bỏ, ôm nhau thật chặt, tham luyến ấm áp lẫn nhau, không muốn buông tay…
Tại sao, đây là cái gì… Thật lâu, Vệ Ảnh tìm không được bất kỳ đáp án nào…
Thật là ấm áp… Hơi tỉnh mộng, Kha Kính bất ngờ phát hiện giường ngủ nhiều năm như thế, bỗng nhiên trở nên dị thường ấm áp, cật lực mở mắt, nhìn dưới thân một thân ảnh quen thuộc lại xa lạ, nơi này là nơi nào? Gian phòng xa lạ, rõ ràng ở đây cũng cũng không phải là là gian phòng của mình. Xin hãy đọc 𝙩𝒓𝐮yện 𝙩ại [ 𝗧 𝒓 ù m 𝗧 𝒓 𝐮 y ệ n.𝑉n ]
“Ân…” Những cảnh tượng quen thuộc lại xa lạ một lần nữa tràn về trong suy nghĩ của Kha Kính, hắn hoàn toàn vô pháp tin mình cùng một tên địch nhân dưới trạng thái vô tri sinh sống hơn một tháng, hơn nữa chính mình còn cùng y quan hệ thân mật không bình thường… Này…
Nhất định phải giết y, nhất định phải giết y… Lúc này đây là trong đầu Kha Kính chỉ có tìm cách.
Giơ chủy thủ lên cao, quyết định trong nháy mắt đình chỉ, thế nào cũng vô pháp đâm xuống, trong đầu một lần lại một lần hiện lên Vệ Ảnh ấm áp ở trong lòng…
Cái loại ấm áp này Kha Kính cũng chưa từng có, mà tay kia thật to lại ấm áp, cho dù hiện tại vẫn như cũ bá đạo nắm hôm hắn thật chặt, truyền đến nhiệt độ cơ thể của hai người…
Ném chủy thủ, Kha Kính qua quýt mặc quần áo tử tế, cũng không quay đầu lại tiêu thất ở trong phòng…
Muốn chạy trốn cách xa khí tức ấm áp này, càng muốn quên, lại rõ ràng gấp bội…
Sáng sớm hôm sau, Vệ Ảnh phát hiện Kha Kính tiêu thất ở trong biệt viện, tìm toàn bộ biệt viện cũng không có phát hiện ra Kha Kính, đoán rằng nhất định là cục máu sau đầu hắn tan đi, hắn nhất định đã khôi phục ký ức. Đứng ở trong viện nhìn lầu các thật cao ở xa xa, Kha Kính hẳn là quay về đó đi! Dù sao cũng là hắn thuộc về nơi đó, mà mình cùng hắn giao tế bất quá là ngoài ý muốn… Cái tiểu hài tử khả ái kia bất quá là một giấc mộng của mình, lúc gặp lại, nhất định lại muốn đao kiếm đối nhau đi!
Thế nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Vệ Ảnh, lại có chút không khỏi thất vọng…
Ngày yên tĩnh luôn qua thật nhanh, một ngày, Kha Kính bỗng nhiên chạy vào biệt viện nhốt Vệ Ảnh.
“Ngươi đi đi!”
“Ách…” Vệ Ảnh không thể tin được, Kha Kính sẽ thả mình, cúi đầu ngưng mắt nhìn hắn, không muốn thừa nhận, trong lòng mỗi ngõ ngách, lại có một loại tưởng niệm gì đó chiếm được một tia thỏa mãn…
“Đi thôi! Hiện tại không đi thì không có cơ hội nữa, Nguyệt Hân Thần phát hiện tất cả, bao gồm ca ca đối với tình cảm của hắn… Hiện tại ngươi là người duy nhất có thể cứu hắn và Hắc Thường, đến tiền viện chờ bọn hắn, tìm một thời cơ tốt đột phá vòng vây đi!” Thả hắn, thả Nguyệt Hân Thần, để cho bọn họ đi, rời khỏi nơi này, cũng là, thả chính mình…
“Tại sao? Tại sao muốn giúp chúng ta?” Vệ Ảnh tiến lên bắt vai Kha Kính lại, vội vàng hỏi, lại nghĩ không ra đến tột cùng chính mình mong đợi cái gì…
“Ta cũng không phải muốn giúp các ngươi, ta là vì giúp ca ca của ta, không muốn để cho hắn mắc thêm lỗi lầm nữa!” Còn có ta không muốn nhìn ngươi lưu lại chờ chết, không dấu vết cùng Vệ Ảnh kéo khoảng cách, Kha Kính có chút tham lam nhìn y, lại xóa sạch thâm tình trong đáy mắt…
“Cảm tạ!” Nói xong Vệ Ảnh cũng không quay đầu ly khai biệt viện, nếu như hắn quay đầu liếc mắt nhìn sẽ thấy một người lệ lưu đầy mặt…
“Đi thôi! Rời khỏi nơi này, các ngươi sẽ an toàn… Mang theo Nguyệt Hân Thần của ngươi rời đi! Mà ta cũng sẽ quên ngươi…” Thật có thể quên được không? Kha Kính tự vấn lòng, thật có thể quên bờ vai rộng lớn mà ấm áp vai sao, thật có thể quên hắn gần như chưa từng thưởng thức qua ôn nhu sao?
Kha Kính mặc dù thân là Nhị thiếu chủ của Hắc tộc, nhưng hắn chưa bao giờ nhận được tình yêu của ai, từ một khắc hắn ra đời kia, thân sinh mẫu thân ôm cũng không có ôm qua hắn một chút, cũng không cần nói là thương hắn, chỉ có ca ca lúc còn rất nhỏ ly khai Hắc tộc, người trong tộc chưa bao giờ chân chính đem hắn không coi vào mắt, hắn bất quá là một người ngoài ý muốn, một người dư thừa… Mà Vệ Ảnh là người duy nhất đã cho hắn ấm áp, tuy rằng thời gian cũng không lâu, nhưng đủ để cho hắn thưởng thức suốt đời!
Như Kha Kính tính toán, Vệ Ảnh thuận lợi cứu Nguyệt Hân Thần… Nhưng Kha Kính cũng không có tránh được ca ca Kha Hào nghiêm phạt.
“Tại sao muốn thả Vệ Ảnh kia đi?”
“Không có!” Quỳ gối trong đại điện, ngẩng đầu nhìn ca ca cao cao tại thượng, Kha Kính càng phát phát hiện ca ca hắn thật đã thay đổi, trở nên vô tình, lạnh lùng, hắn không bao giờ … là ca ca sẽ ôm mình nói chuyện kia nữa!
“Không có? Nếu như không phải ngươi, ai lại có bản lĩnh từ trong kết giới của ngươi chạy ra!” Một ánh mắt lãnh tuấn thẳng tắp từ trên người Kha Kính đảo qua!
“…” Kha Kính không nói gì!
“Bất quá, cho dù ngươi bây giờ thả bọn họ, nhưng bọn hắn vẫn như trước trốn không thoát khỏi tay của ta!” Nam tử ngồi trên cao lãnh khốc cười.
“Ca, ngươi không nên cùng người Nguyệt tộc làm địch nhân có được không?” Kha Kính quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn Kha Hào. “Ca ca, ngươi hãy bỏ qua bọn họ, không nên tái phạm tội không thể tha thứ được, nếu không có một ngày ngươi tỉnh táo lại, tất cả đều vô pháp xoay chuyển! ”
“Báo, tộc trưởng, chúng ta phát hiện chỗ người Nguyệt tộc…” Lời của Kha Hào bị báo cáo của thủ hạ cắt đứt…
“Ngươi câm miệng, lỗi của ngươi ta một hồi trở về sẽ tính! Ta hiện muốn bắt Nguyệt Hân Thần trở về…”
“Ca…” Ngươi bắt không được hắn, như vậy sẽ chỉ làm ngươi vĩnh viễn mất đi hắn, tính cách người Nguyệt tộc ngươi còn không biết sao? Thà rằng ngọc nát không làm ngói lành! Mẫu thân là ví dụ ngươi còn chưa nhìn đủ sao?
Đúng như Kha Kính suy nghĩ, sau ba lần sóng đổ, Kha Hào vĩnh viễn mất đi Nguyệt Hân Thần, lúc nhìn ca ca của mình đối mặt với vết máu gần như khô cạn trên giường gần như điên cuồng, hy vọng duy nhất trong lòng Kha Kính cũng đã biến mất, người kia vĩnh viễn cũng sẽ không quay đầu lại nhìn mình một cái, bởi vì ca ca mình là người hại chết người hắn yêu nhất!
Kết thúc…
Kết thúc sao? Không, hình như cũng không có…
Không thể tin một kết thúc như vậy…
Đình, ở trong lòng yên lặng kêu, không biết phải bao lâu, ta mới có thể, cùng ngươi gặp nhau lần nữa? Nam nhân từng cho mình một đêm nhu tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.