Lãnh Khốc Vương Phi

Chương 17:




“Vương gia, vương phi, đã đến trước cổng hoàng cung.”
Giữa không khí yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn từ đôi bên, thanh âm của một tên tùy tùng đột ngột vang lên từ bên ngoài, cùng lúc đó cỗ kiệu cũng ngừng di động, được nhẹ nhàng đặt xuống trên nền tuyết trắng.
Hiên Viên Thích rốt cục cũng dứt mắt khỏi nam tử mặt lạnh đối diện mà di dời sự chú ý đến màn kiệu được tùy tùng vén mở. Lãnh phong nhất thời lùa vào không gian ấm áp, khiến cho đầu mày của hồng y nam nhân khẽ nhíu lại.
Hắn nhanh chóng xoay người xuống kiệu, liếc mắt nhìn lại thấy Lãnh Cô Tịch vẫn im lặng mà ôm noãn lô, một chút động đậy cũng không thấy dấu hiệu đâu. Hắn nhướn mày vươn tay nắm lấy bàn tay của y, không biết là vô ý hay cố tình mà né đi lòng bàn tay vẫn đang được băng bó. Cũng có thể ngay cả Hiên Viên Thích cũng không biết bản thân lại có ngày cẩn thận đến nước này.
“Mau xuống, đã đến nơi rồi.” Hắn không kiên nhẫn thì thầm, kéo kéo cánh tay gầy gò của Lãnh Cô Tịch. Hắc y nam tử nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó ôm theo noãn lô mà đứng dậy theo chân hồng y nam nhân rời kiệu.
Mặc dù trời vẫn đang đổ tuyết thế nhưng đứng trước cổng hoàng cung lại là rất nhiều bá quan văn võ thân vận y bào phủ đầy tuyết trắng, phỏng chừng là đã ở đây chờ đợi sự hiện diện của Hiên Viên Thích từ rất lâu rồi. Chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ để thấy được tầm quan trọng của danh hiệu Chiến thần ở trong triều đình Long Tự quốc.
Đây rõ ràng là sinh thần của hoàng đế… qua lại một hồi lại khiến người lầm tưởng là sinh thần của ngươi. Lãnh Cô Tịch không nói không rằng đứng bên cạnh Hiên Viên Thích. Mặc dù lời châm biếm không nói ra miệng thế nhưng đôi mắt lại khẽ đảo, thần tình băng lãnh ít nhiều cũng mang theo vài ý vị chê cười khó có thể nhận thấy.
Hiên Viên Thích vẫn luôn chú ý nam tử bên cạnh mình, ánh mắt sâu sắc đã nhìn thấu qua gian kế của biết bao nhiêu người, có thể nào lại không nắm được chút thay đổi trên biểu tình của ai kia cơ chứ? Chê cười hắn sao? Chê cười hắn cái gì chứ? Mặc dù không hiểu rõ lắm vì sao Lãnh Cô Tịch lại bày ra biểu tình như vậy, thế nhưng hiếm hoi lắm khuôn mặt lãnh khốc đó mới chịu thay đổi biểu tình, điều này khiến cho Hiên Viên Thích cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ý vị thâm trường mà quay người sang đối diện với hắc y nam tử nọ.
“Trời còn lạnh, vương phi phải để ý thân thể một chút.” Hắn câu ra một nụ cười mê đảo chúng sinh, tay nhận lấy áo choàng lông cáo mới tinh do hạ nhân dâng lên, nhẹ nhàng khoác lên cơ thể gầy gò của Lãnh Cô Tịch, ngay bên ngoài lớp áo lông có chút mỏng manh của y.
“Ngươi diễn trò cho ai xem vậy?” Lãnh Cô Tịch lạnh lùng hạ giọng, tuy vậy vẫn đứng yên để mặc kẻ nọ bày bố.
Hiên Viên Thích chậm chạp cúi đầu kề môi đến bên tai của Lãnh Cô Tịch, mái tóc gợn sóng nhẹ nhàng chảy xuống trên bờ vai dày rộng của hắn, “Đương nhiên là cho quần chúng xem rồi.” Hắn mặt không đổi sắc thì thầm vào tai y, hơi thở nóng ấm khiến quanh quẩn bên vành tay bị gió tuyết đông lạnh, hành động mập mờ đến nỗi gợi cho Lãnh Cô Tịch vài phần khó chịu mà chính y cũng không nhận thấy.
Đám quan lại đứng từ xa trông thấy Phục Chinh vương ‘ân cần’ khoác cho một nam tử dáng người thanh mảnh thân vận hắc y một chiếc áo lông cáo dày liền cảm thấy tò mò, ngay sau đó liền chứng kiến thấy hành động ‘thân mật’ đầy khả nghi giữa hai người, cả đám nhanh chóng không hẹn mà cùng ồ ra dáng vẻ hiểu biết, hắc y nam tử nọ chắc hẳn chính là vương phi An Tuyết Nhiên, trưởng tôn vẫn luôn được nhân gian truyền tụng khuynh quốc khuynh thành của An Dực quốc sư.
Chỉ là hình như nghe nói vương gia không được yêu thích vương phi? Xem hành động thân mật giữa hai người, những lời đồn đó chỉ có thể là thứ thiệt. Một đám quan lại liếc mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng xấu hổ sờ sờ đầu mũi. Không ai trong bọn hắn… từng tin tưởng vào mấy lời đồn nhảm nhí như vậy nha…
“Tham kiến Phục Chinh vương, tham kiến vương phi!” Nhìn thấy Hiên Viên Thích cùng Lãnh Cô Tịch đi qua, đám quan viên liền vội vàng hành lễ, ánh mắt không tự giác mà miết đến vị hắc y nam tử đi bên cạnh Hiên Viên Thích. Hầu như ai ai ở đây cũng đều mang theo một lòng hiếu kì. Nam nhân thì có gì tốt hơn nữ nhân chứ? Vì sao hoàng thượng lại chỉ hôn một người nam nhân cho hoàng đệ của mình? Để cho một nam nhân nghiễm nhiên bước lên ngôi vị vương phi bao bao nữ nhân thèm muốn như thế… này cũng có chút… quá đáng?
Chuyện rùm beng về việc Hiên Viên Thích bá vương ngạnh thượng cung An Tuyết Nhiên vào cách đây không lâu tính đến giờ số người biết được cũng không quá năm người. Hoàng đế không muốn chuyện xấu như vậy về hoàng đệ của mình truyền ra, đương nhiên là dọn dẹp hậu quả đến vô cùng gọn gàng ngăn nắp. Cũng bởi vì vậy mà lí do thực sự vì sao hoàng đế đương triều của Long Tự quốc chỉ hôn một người nam nhân cho tam hoàng đệ của mình, chiến thần nổi danh thiên hạ, cho đến bây giờ vẫn là một bí ẩn đối với nhân gian. Có kẻ đoán rằng Hiên Viên Thích và An Tuyết Nhiên là lưỡng tình tương duyệt, cũng có kẻ đoán rằng Hiên Viên Thích bị vẻ đẹp của An Tuyết Nhiên mê hoặc, liền bất chấp mọi việc mượn danh hoàng huynh là long tử của mình chỉ hôn để đem mĩ nhân buộc lại ở bên cạnh mình. Bao nhiêu lời đồn tản mác khắp nơi, tùy tiện ngồi xuống nghe ngóng liền vơ được một nắm. Mà lời đồn về việc Hiên Viên Thích bất hòa với vương phi của mình cũng là một trong những số đó.
“Bình thân.” Hồng y nam nhân nhanh chóng vung tay áo ra hiệu miễn lễ, “Các vị đại thần sao lại đứng ngoài trời như thế này? Phải nên chú trọng thân thể của mình một chút, dù gì đi nữa mọi người vẫn là trụ cột của Long Tự quốc, nếu có mệnh hệ gì thì bổn vương thực sự gánh không nổi.”
Hắn khiêm tốn miệng hàm tiếu ý nói. Lãnh Cô Tịch một tay cầm noãn lô, tay còn lại thì bị ai kia nắm lấy, bên ngoài nhìn vào thì còn tưởng vương gia vương phi tình cảm sâu đậm, mỗi giờ mỗi phút đều như chim liền cánh như cây liền cành, thế nhưng có ai biết được nếu không phải Hiên Viên Thích sợ không nắm lấy tay nam tử mặt lạnh này kéo đi, y lại không chịu nhúc nhích, hoặc giả tệ hơn là đi lạc thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
“Vương gia đã quá lo lắng rồi.” Một vị đại thần phỏng chừng là quan văn đứng thẳng người dậy, khiêm tốn cười đáp trả lại Hiên Viên Thích, “Là chúng thần tự mình quyết định ra đây đứng chờ vương gia.”
Hiên Viên Thích tuy rằng chỉ là một vương gia, thế nhưng rõ ràng đãi ngộ của hắn lại chẳng khác gì hoàng đế. Có người cảm thấy khó hiểu, một vị vương gia trong tay nắm ba phần tư binh quyền của đế quốc, lại được lòng các trọng thần đến vậy, hoàng đế của Long Tự quốc không hề cảm thấy nguy hiểm hay sao? Tuy khó hiểu thì khó hiểu thế nhưng cũng không ai dám hỏi ra miệng. Tâm tư của đế vương không phải tùy tiện muốn đoán thì đoán, đó là tội khi quân phạm thượng.
Loại người ngoài mặt khiêm tốn thế nhưng trong lòng chứa đầy âm mưu như đám quan lại này Lãnh Cô Tịch đã sớm nhìn chán. Kiếp trước loại người này là chiếm đa số trong danh sách ám sát của y.
Hắc y nam tử buồn chán liếc nhìn xuống noãn lô tinh xảo trong tay mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê từng đường nét điêu khắc trên thân lô. Cho dù y có mù y cũng có thể cảm nhận được hầu hết mọi người ở đây đều đang tập trung tầm nhìn của mình lên người y. Hình như là đang đợi y mở miệng chào hỏi bọn họ?
Lãnh Cô Tịch đoán có một phần đúng, đám quan viên thực sự là đang đợi vị nam vương phi đầu tiên trong lịch sự hoàng triều mở miệng chào hỏi bọn họ. Mà phần lí do còn lại khiến cho bọn họ nhìn chằm chằm y lại chính là vì dung mạo có thể khiến cho nhật nguyệt thất sắc của y.
Người đời ca tụng con trai trưởng của quốc sư An Dực có được một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến cho bao nhiêu nữ nhân ghen tỵ. Mà thân là nam nhân của hoàng triều, đám quan viên bọn họ thực sự không thể tin nổi lại có một người thân cũng là nam nhân lại có thể mang theo vẻ đẹp còn muốn khuynh quốc khuynh thành hơn cả nữ nhân.
Chỉ là đến hiện tại được tận mắt diện kiến, bọn họ mới ngơ ngẩn cảm thấy đám dân chúng suốt ngày ăn không ngồi rồi đó quả thực không hề phóng đại sự thực một chút nào…
An Tuyết Nhiên nam tử này diện mạo thực sự tựa như tòng nhiên thi hàng, ngũ quan tinh xảo, mắt phượng mày ngà, sóng mũi cao thẳng, tô điểm trên làn đa trắng noãn như ngọc trai quý hiếm là đôi môi phấn hồng. Chỉ đến khi gặp được người này bọn họ mới biết được cũng có nam nhân có thể đẹp hơn nữ nhân. Tựa như Phục Chinh vương, đều cùng là những nét đẹp khiến người điên đảo, thế nhưng An Tuyết Nhiên lại không mang theo vẻ đẹp dương cương mà lại có chút ma mị của Hiên Viên Thích, vẻ đẹp của y có chút nhu nhược, lại có chút yếu đuối, khiến cho người không cầm lòng được muốn đem y ôm vào lòng hảo hảo bảo hộ.
Mà khiến bọn họ chú ý hơn tất cả chính là đôi mắt của y, đen nhánh lại sâu thẳm tựa như một hàn đàm bằng phẳng không chút gợn sóng. Băng lãnh đến vậy, lại cuốn hút lòng người đến vậy.
“Bổn vương có việc phải vào diện kiến hoàng huynh trước, xin các vị quan viên thứ lỗi.” Đột nhiên giọng nói của Hiên Viên Thích vang lên, kéo đám quan lại ra khỏi suy nghĩ của mình. Mà thân người thon dài một thân hồng y của hắn cũng như vô tình lại cố ý mà di chuyển đến trước mặt hắc y nam tử, hoàn toàn đem tầm nhìn của đám quan viên vẫn đang chú mục vào vương phi của mình đánh gãy.
“A phải, chúng thần không làm phí thời gian của vương gia nữa.” Đám quan lại cười cười, vội vàng tách ra hai bên nhường đường, sau lưng không biết lúc từ lúc nào đã ra một thân mồ hôi lạnh. Hình như vương gia mới liếc bọn họ phải không? Hình như thanh âm khi nãy của vương gia còn dẫn theo vài phần sát khí có phải không? Không phải là ảo giác của bọn họ phải không?
Chỉ nhìn vương phi nhiều một chút mà đã bị vương gia liếc thành như vậy… ai mà ngờ sẽ có ngày vị vương gia phong lưu đa tình của Long Tự quốc Hiên Viên Thích lại trở nên bá đạo và cố chấp với một ai đó đến như vậy cơ chứ?
Hiên Viên Thích cũng cảm thấy bản thân hành động có chút luống cuống. Thế nhưng hắn cũng rất nhanh chóng đã suy ra được lí do. Đơn giản là vì Lãnh Cô Tịch chỉ là An Tuyết Nhiên giả mạo, để cho đám quan lại quan sát nhiều quá, lỡ đâu nhìn ra cái gì thì sao? Chỉ tiếc cho Hiên Viên Thích một đời thông minh khôn khéo đã quên mất An Tuyết Nhiên ngày xưa rất ít khi rời khỏi phủ quốc sư, sau này bị đem gả cho Phục Chinh vương hắn cơ hội để ra khỏi phủ khỏi nói cũng biết là hoàn toàn không có, đây xem như chính là lần đầu tiên đôi bên gặp mặt, đám quan viên có thể nhìn ra cái gì khác thường ở y cơ chứ?
“Đi mau, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?” Hiên Viên Thích nghiêng đầu thì thầm với Lãnh Cô Tịch, bàn tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người nọ rồi cũng không nhiều lời với đám quan lại nữa mà thẳng chân bước qua cổng hoàng thành.
[

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.