“Hắc Phong ca!!” Linh Lan sợ hãi níu lấy tay áo Hắc Phong. Ô ô… không muốn đâu… cái nam nhân kia thực sự rất đáng sợ a, nàng mà bị hắn bắt được… chắc chắn là chết không toàn thây rồi!
“Không sao đâu… hắn trong nhất thời sẽ không xông vào đây vì dù sao đi nữa vương phi của hắn vẫn còn ở trong này, chúng ta hảo hảo tính toán một đường lui là được…” Hắc Phong tuy ra vẻ rất bình tĩnh nhưng trong tâm hắn thì đã loạn thành một đoàn. Nếu đối đầu trực diện, cho dù là hắn cùng Linh Lan song kiếm hợp bích cũng hoàn toàn không thể là đối thủ của nam nhân đó, nói gì bên ngoài còn có vệ binh dày đặc đang bao vây lấy?
Đưa tay chạm xuống vết thương chỉ vừa được băng bó một cách sơ sài vẫn còn đang rỉ máu của mình. Chỉ vừa cùng nam nhân kia đấu được hai chiêu hắn liền đã trúng một đòn buộc phải tẩu thoát… quả không hổ danh “Chiến thần”, thực không đơn giản.
Tính đến tính lui, tính mãi mà vẫn không thể tìm ra được đường nào tẩu thoát cho an toàn. Bên ngoài, Hiên Viên Thích đã không còn đủ kiên nhẫn nữa, hắn trầm giọng cảnh cáo, “Bọn chuột nhắt các ngươi còn không chịu ra? Đã vậy thì để bổn vương vào!”
Tâm Hiên Viên Thích không biết vì cái gì một trận bất an khó chịu. Hắn khi vừa mới quay về cung của mình thì bất ngờ phát hiện hai tên hắc y nhân, hắn đã đánh trọng thương một kẻ trong số đó, nhưng lại bất cẩn để bọn chúng tẩu thoát được. Sau đó hắn đã dùng nội lực rà soát cả Thích phủ, lại không ngờ phát hiện bọn chúng đã tẩu thoát vào An Tuyết cung. Hắn vội vã huy động binh lực chạy đến liền thấy được một vũng huyết tinh đọng lại trước cánh cửa đóng chặt, rõ ràng bọn chuột nhắt là đang trốn ở bên trong đó.
Hiên Viên Thích không nghe thấy bất kì dị động gì ở bên trong phòng, thầm nghĩ có thể tiện nhân kia đã rời đi đâu đó rồi không. Đúng lúc này Điệp Nhi đi xin dược vật trở về, vừa thấy Hiên Viên Thích kéo theo cả đám vệ binh bao vây An Tuyết cung liền cảm thấy có điều bất ổn, vì vậy nàng kéo tay một kẻ trong đám vệ binh hỏi thăm. Quả nhiên biết được có hai tên thích khách tập kích vương gia hiện đang trốn bên trong đó.
“Vương gia!!” Điệp Nhi sợ hãi vội vã chạy đến quỳ xuống bên chân Hiên Viên Thích, “Vương gia, không được!! T-Thiếu gia… thiếu gia còn ở bên trong…” Nước mắt đã tràn ra khóe mi nàng. Ô ô… thiếu gia nhà nàng mệnh hảo khổ a… vì cái gì tai ương cứ không ngừng tìm đến người??
Hiên Viên Thích nhìn xuống nữ tử đang quỳ dưới chân mình, mày bất giác cau lại. Vẫn là còn ở trong đó sao?
Hắn đảo mắt nhìn đến cánh cửa vẫn khép kín, bàn tay nắm lấy chiết phiến khẽ siết chặt lại. Là hắn nên cứ như vậy mà trực tiếp xông vào mới đúng… tiện nhân kia chết có liên quan gì đến hắn? Cho dù thiên hạ đồn thổi bọn họ cũng chỉ nghĩ vương phi là bị thích khách giết chết chứ không phải là do hắn hại. Vả lại chính hắn cũng không phải rất muốn tiện nhân kia chết đi sao? Vì vậy… cứ xông vào là hơn. Thế nhưng…
Ở bên trong thì Linh Lan đang lo đến tá hỏa cả lên, trong khi đó thì Hắc Phong lại rất bình tĩnh mà cố nghĩ cách, chỉ duy có mỗi Lãnh Cô Tịch là an nhàn mà nhắm mắt tĩnh tâm, mặc cho chuyện xung quanh có ra thế nào cũng không hề đả động gì được đến y.
Hắc Phong nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn Lãnh Cô Tịch rồi đột ngột đứng lên hướng đến nam tử đang bất động trên giường kia cúi đầu, “Thứ lỗi.”
Liền thân thủ rút ra một thanh chùy thủ đặt vào yết hầu Lãnh Cô Tịch, tay còn lại trở ngược nắm lấy y. Linh Lan sợ hãi la toáng cả lên, “Phong ca! Huynh làm gì??”
“Suỵt. Chỉ có cách này chúng ta mới có thể thoát ra thôi.” Hắc Phong nhắc nhở Linh Lan nhỏ giọng lại, “Với lại… ta cũng thực muốn thử xem đối với vương gia vương phi đây là như thế nào.”
Liền ra hiệu cho Linh Lan mở cửa. Nàng lo lắng ngập ngừng không thôi, bối rối nói, “Phong ca… tuyệt đối đừng lộng thương y…”
“Biết rồi… khổ lắm.” Hắc Phong thở dài, lại đối Lãnh Cô Tịch một chút cũng không có dấu hiệu chống đối nói, “Xin ngươi hợp tác cùng bọn ta, nếu có thể an toàn rời đi bọn ta liền sẽ thả ngươi.”
Lãnh Cô Tịch không đáp lời, thế nhưng cũng không có ý định bức ra. Dù sao đi nữa với cái cơ thể này thì y còn có thể làm gì?
Đại môn bật mở, rơi vào tầm mắt của bọn Hắc Phong ngay lập tức là một rừng vệ binh bao vây không chừa lấy một chỗ trống, đứng đầu là bạch y nam nhân thần tình âm trầm bất định, bên cạnh là một nữ tử tay ôm dược vật. Nàng vừa thấy Lãnh Cô Tịch liền la lên, “Thiếu gia!” Liền muốn xông lên nhưng đã bị Hiên Viên Thích chặn lại.
Bạch y nam nhân cười lạnh, bá một tiếng khai mở chiết phiến, trầm giọng nói, “Cũng rất biết lợi dụng tình thế a. Tưởng bắt vương phi làm con tin bổn vương sẽ không dám làm gì các ngươi?”
“Vậy thì ngươi thử xem.” Hắc Phong cũng đáp trả lại bằng một nụ cười lạnh. Linh Lan sợ hãi nép ra phía sau hắn. Bàn tay cầm chùy thủ của Hắc Phong nhẹ nhàng nhấn lên yết hầu của Lãnh Cô Tịch, rất nhanh một vệt hồng ngân đã được hình thành, “Xem thân thủ của ngươi nhanh hơn, hay là thanh chùy thủ này của ta bén hơn.”
Bàn tay đang cầm chiết phiến của Hiên Viên Thích run lên, khuôn mặt của hắn tuy vẫn bình tĩnh nhưng ngày một lại càng thêm thâm trầm. Đám vệ binh không được lệnh, nhìn Tam vương gia, lại nhìn thấy hai tên thích khách đang bắt giữ vương phi làm con tin đang tiến dần lên thực không biết là nên lùi hay nên giữ nguyên vị trí. Nghĩ đến vương gia bình thường luôn đối vương phi lãnh tỉnh thờ ơ, đáng lẽ bọn họ là nên giữ nguyên vị trí, thế nhưng nhìn thấy nét mặt vương gia luôn bình ổn, ngay cả khi quân giặt chĩa mũi kiếm vào người người cũng chưa một lần đổi sắc, hiện tại lại thâm trầm đến như vậy, bọn họ không khỏi phân vân, cũng vì vậy mà hơi hơi lùi về phía sau.
“Ai lệnh các ngươi được quyền lùi xuống?” Thanh âm băng lãnh vang lên khiến cả đám vệ binh giật bắn người. Này này… không lùi xuống… không lẽ thực sự muốn thí vương phi??
“Vương gia!!” Điệp Nhi hét lên một tiếng, nàng có thể thấy rõ ánh mắt Hiên Viên Thích lóe lên một tia tuyệt tình.
Hiên Viên Thích phất tay đẩy ngã nàng, âm trầm nhìn chằm chằm vào một nam một nữ đang bắt giữ Lãnh Cô Tịch. Hiện tại là thời điểm thích hợp, mượn tay bọn thích khách này giết chết tiện nhân kia… như vậy hắn sẽ không cần vì y mà suy nghĩ sâu xa cái gì nữa. Phần tâm tình đang dao động bất định này, hắn phải triệt tiêu nó ngay khi rễ còn chưa kịp bén!
Vì vậy mà hắn ra hiệu cho đám vệ binh cứ đứng ở đó, một mình một người phóng đến trước mặt Hắc Phong. Hắc Phong không kịp đề phòng, càng không nghĩ Hiên Viên Thích thế nhưng lại không thèm đoái hoài gì đến vương phi mà trực tiếp tấn công mình, vì vậy mà hắn vội vã tách khỏi vương phi để tránh khai, lại không ngờ một chưởng kia cốt không hề nhắm đến hắn, ngược lại, lại chính là nhắm đến vương phi!
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy bởi vì thích khách vội vàng tránh né sát chiêu của vương gia mà đẩy vương phi ra làm khiên đỡ, chỉ có duy mỗi mình Hắc Phong cùng Linh Lan là thấy rõ tường tận sát ý trong mắt Hiên Viên Thích khi hắn mạnh bạo tung ra một chưởng, đánh văng Lãnh Cô Tịch vào gốc tường.
“Thiếu gia!!!” Điệp Nhi hét lên, thanh âm như phá vỡ cả bầu không khí đêm đen trầm tĩnh. Nàng muốn ngay lập tức phóng đến bên cạnh Lãnh Cô Tịch, thế nhưng lại bị vệ binh ngăn lại.
Hiên Viên Thích thu lại tay, giả mèo khóc chuột mà vội vã phóng đến đỡ lên Lãnh Cô Tịch nói, “Vương phi! Ngươi không sao chứ?? Bọn thích khách đáng chết! Cả gan lấy cả vương phi ra làm khiên đỡ sao!?”
Linh Lan uất ức muốn hét lên không phải nhưng lại bị Hắc Phong ngăn cản. Hắn lo lắng nhìn đến hắc y nam tử nằm trong vòng tay Hiên Viên Thích. Điều cần quan tâm hiện tại không phải là biện minh cho bản thân bọn họ, vương phi kia… y lãnh một chưởng của Chiến thần Hiên Viên Thích, lại thêm thân thể vốn dĩ suy nhược không có nội lực hộ thân, như thế nào có thể chịu nổi??
Khóe môi Lãnh Cô Tịch trào ra huyết tiên, một chưởng kia không để lại dấu tích gì trên cơ thể y, thế nhưng lại chấn y đến nội thương, bao nhiêu lục phủ ngũ tạng đều bị trọng thương cả. Đau… cỗ đau đớn này so với trước kia còn lớn hơn rất nhiều. Y chưa bao giờ phải chịu qua thứ gì đau đớn đến nhường này…
Hiên Viên Thích băng lãnh nhìn nam tử trong tay mình, chân mày của y nhíu chặt, huyết tiên lại không ngừng cứ liên tục trào ra từ miệng y. Bất giác hắn cũng nhíu mày, thế nhưng rất nhanh đã trấn định lại, hắn xoay người hướng Hắc Phong cùng Linh Lan nói, “Người đâu, bắt—”
Lời còn chưa dứt bàn tay hắn đã bị người nắm lấy. Hiên Viên Thích nhìn xuống kẻ đã nắm lấy tay mình, có chút ngạc nhiên y như thế mà vẫn có thể sống được. Đột nhiên Lãnh Cô Tịch đem bàn tay bị độc chu cắn của mình đưa lên chạm vào má Hiên Viên Thích, huyết tinh vương trên cánh tay y cũng vì vậy mà dính đầy lên mặt hắn. Y hơi ngẩng đầu, khuôn mặt dần giãn ra một nụ cười ma quái mà chỉ có Hiên Viên Thích mới có thể thấy được.
“… ngươi là muốn giết ta?”
Thanh âm đầy lãnh khốc, không một chút cảm xúc, tựa một cỗ máy không có tính người. Nụ cười ma quái vẽ trên môi, ánh mắt vô thiển vô ba, vốn dĩ phải tràn ngập sợ hãi, rụt rè, hiện tại thế nhưng đong đầy trong đó chỉ là lãnh huyết vô tình, như một con dã thú độc lai độc vãng bị bức đến đường cùng phải giương nanh múa vuốt, bản tính khát máu cũng vì vậy mà dâng lên.
Hiên Viên Thích cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, vội vàng thả Lãnh Cô Tịch ra mà giựt lui về phía sau. Hắc Phong cùng Linh Lan nhân cơ hội, nhìn qua vị vương phi nọ lần cuối cùng rồi cũng vội vã mà tẩu thoát khỏi Thích phủ.
Lúc này Điệp Nhi mới thoát được khỏi bọn vệ binh mà chạy đến đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của Lãnh Cô Tịch. Y nhắm nghiền hai mắt, mệt mỏi mà ngất đi.
Đến lúc này Hiên Viên Thích mới giật mình trấn tỉnh lại. Hắn đưa mắt nhìn qua đám vệ binh đang rối loạn vì thích khách bỏ trốn nói, “Không cần đuổi theo.”
Sau đó liền thu lại tâm tư. Hắn vô thức nhận thấy bản thân đã ra một thân mồ hôi lạnh, tựa như khi nãy bản thân là một loài động vật nhỏ nhoi rơi vào sự phán quyết của dã thú khát máu, ngay cả khi đối mặt với hàng ngàn quân địch hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.
Hiên Viên Thích nhìn chằm chằm vào Lãnh Cô Tịch đã ngất đi, mày kiếm cau lai. Không lẽ là lỗi giác của hắn? Nam tử kia… thực sự lại có lúc đáng sợ đến thế sao?
“Thiếu gia!!” Điệp Nhi sợ hãi lay mạnh Lãnh Cô Tịch, nhưng được lại chỉ là cái nhíu mày đầy đau đớn của y. Nàng vội vã quay sang hướng Hiên Viên Thích mà dập đầu cầu xin, “Vương gia… vương gia! Xin người… cứu cứu thiếu gia nhà ta… ô ô…” Nếu là nội thương thì nàng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, nàng làm gì biết đến mấy thứ nội công tâm pháp chứ??
Hiên Viên Thích mở phiến tử che đi miệng mình, ánh mắt thâm trầm một giây cũng không rời khỏi nam tử. Cuối cùng hắn khoát tay nói, “Đem y đến cung của ta.” Liền quay đầu bỏ đi.
Điệp Nhi mới đầu là kinh ngạc, nhưng sau đó là vui mừng khôn xiết. Hai tên vệ binh tiến đến đỡ lấy cơ thể ốm yếu của Lãnh Cô Tịch lên bước theo Hiên Viên Thích. Điệp Nhi cũng vội vàng đi theo, thế nhưng chỉ vừa đứng dậy liền đã nghe thấy tiếng của Hiên Viên Thích, “Tiện tỳ, ngươi không cần đi theo.”
Điệp Nhi đang muốn cãi lại nhưng lời tiếp theo của Hiên Viên Thích đã làm nàng đứng sững ở đó.
“Ngươi đi theo bổn vương liền sẽ không cứu y.”
Điệp Nhi cắn môi nhìn theo bóng dáng đám người Hiên Viên Thích mất khuất trong bóng tối. Vệ binh xung quanh cũng mau chóng tản ra, rất nhanh An Tuyết cung đã không còn lại ai ngoài Điệp Nhi. Nàng nắm chặt hai tay mình, cúi đầu thành khẩn cầu nguyện, “Thiếu gia… người nhất định sẽ không có việc gì…”
Nhất định…
[