Bởi vì Thụy mỹ nhân còn chưa giải tốt, Mạc Kiến Vũ vẫn tiếp tục điều trị cho Phượng Lâm nên Tư Nguyệt tiếp tục thay Phượng Lâm giải quyết một số tấu chương. Trong lúc này, Thiên Hải Lâu vẫn là bận rộn nhất. Một bên chuẩn bị hôn sự cho Tống Hàn Vũ và Giang Nguyệt, bên kia lo lắng hôn sự của Tư Nguyệt dĩ nhiên là lấy danh nghĩa Tiêu Dao Vương phủ chuẩn bị.
Lại nói Đao Đế Vương Luân và phu thê Giang Ẩm, Cẩm Bách Linh mang theo Tống Hàn Vũ và Giang Nguyệt đánh tới Tống gia kiếm môn làm ầm ĩ một trận, mặc dù gia gia Tống Hàn Vũ là Kiếm Vương Tống Vạn Thiên không đồng ý song không hiểu sao dưới dâm uy và dụ dỗ của Lạc Thanh Dương cuối cùng cũng quy về một mối, lấy Thiên Hải Lâu là nhà gái gả Giang Nguyệt đến Tống gia kiếm môn, định sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày 25, sau hôn lễ của Tư Nguyệt năm ngày.
“ Sao huynh lại ở đây ? Lão gia gia đâu rồi ?” Tư Nguyệt vừa phê xong tấu chương vốn định đi ra bờ hồ ngồi nghỉ một lúc lại thấy Hạ Lan Tích Vũ một mình ngồi bên bờ hồ, đạm đạm u nhiên, trong lòng thoáng động.
Nhành liễu phất phơ, hoa rơi lả tả xuống mặt hồ, Hạ Lan Tích Vũ không có quay đầu nhìn nàng mà điềm đạm cười : “ Tiên Y tiền bối có việc nên hôm nay tạm hoãn châm cứu, nàng không phải đang phê tấu chương sao ?”
Sau khi hồi cung Tư Nguyệt có chút nghi hoặc nên để Mạc Kiến Vũ bắt mạch cho Hạ Lan Tích Vũ, nào ngờ biết được Hạ Lan Tích Vũ không phải trời sinh bị tật mà là do mẫu thân hắn trong lúc mang thai bị hạ độc, độc tính tích tụ tạo thành thai độc khiến hắn bị hủy một đôi chân. Mạc Kiến Vũ tuy không nắm chắc mười phần nhưng vẫn có thể nắm được bảy phần, điều trị độc tính trong người hắn như vậy hắn liền có thể bước đi như người bình thường.
Tư Nguyệt gật gật đầu, đi tới bên cánh hắn, tươi cười nhàn nhạt : “ Đâu thể nào vì phê tấu chương mà không thể nghỉ ngơi. Hiện tại ta cảm thấy làm hoàng đế cũng không phải thực tốt, ngày ngày ngồi nhìn đống tấu sớ kia cũng đủ phiền chán rồi.”
Hạ Lan Tích Vũ đạm cười, xa xăm nói : “ Vì ngôi vị hoàng đế thí ( giết ) phụ thí huynh ở đâu cũng có, làm sao lại không tốt ?” Tuy là cười nhưng ánh mắt hắn vẫn là một loại u buồn ngàn năm chỉ khi ở trước mặt nàng đôi mâu quang mới lóe lên tia sáng tựa như tinh tú trải dài trong thiên hà, vạn năm tịch mịch vì nàng mà tỏa sáng.
Nàng khẽ cười, phủi một cánh hoa trên vai hắn xuống, ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ như tơ, lơ đãng nói : “ Ân, tam cung lục viện, tả hữu triều bái, vạn dân kính ngưỡng, đúng là có chút tốt. Thế nào ? huynh muốn sao ?”
Hạ Lan Tích Vũ ngước lên nhìn nàng, đôi mắt nàng tựa hồ thâm thúy tựa hồ lại trong suốt, nhìn không thấy đáy, hắn cười nhạt một tiếng : “Lẽ nào nàng muốn bắt ta giống Vệ Tử Minh sao ?” Đôi lúc hắn cảm thấy bản thân thực may mắn vì không có ham muốn ngôi vị kia nếu không chỉ sợ nàng cũng vô thanh vô tức bắt hắn lựa chọn giống như Vệ Tử Minh.
Nhắc đến Vệ Tử Minh, Tư Nguyệt chợt thất thần, nam nhân kia ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng là một khối băng nhưng trước mặt nàng luôn ôn nhu. Nàng lạnh nhạt cười : “Đó là lựa chọn của hắn.” Hắn muốn thiên hạ, nàng có thể đoạt cho hắn nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cùng nữ nhân khác chia xẻ hắn, đó là điểm mấu chốt của nàng.
Hạ Lan Tích Vũ thở dài, u buồn nói : “ Hà tất phải như vậy.”
Nàng đón lấy một cánh hoa trong không trung, nhẹ nhàng vê một cái đóa hoa liền biến thành bột phấn phiêu tán : “ Huynh có cảm thấy ta tàn nhẫn không ?” Tàn nhẫn bắt hắn lựa chọn nhưng chính hắn cũng không biết nàng đang bắt hắn lựa chọn. Mâu thuẫn sao ? Nàng chỉ biết nam nhân của nàng phải chịu trách nhiệm cho tất cả mọi con đường hắn tạo ra.
Hạ Lan Tích Vũ chợt nắm lấy tay nàng, tàn nhẫn ? Nàng tàn nhẫn với nam nhân khác, hắn vui mừng còn không kịp làm sao trách nàng tàn nhẫn ? Hắn lắc đầu : “ Nàng tàn nhẫn hay không đối với ta đều không liên hệ, lời này nàng nên đi hỏi hắn.” Lại nói : “ Theo như ta biết Vệ Tử Minh đã muốn động thủ với Cửu công chúa, tiếp theo nàng muốn làm gì ?” Hắn gọi là Cửu công chúa chứ không phải là Cửu hoàng muội có nghĩa là nàng làm gì với Thương Long quốc hắn đều không quan tâm.
Bàn tay chợt có cảm giác ấm áp, nàng khẽ cười : “ Dĩ nhiên không thể thành toàn, hắn muốn giết ta càng muốn bảo vệ, ta chỉ muốn nhìn kết quả mà thôi, hắn rốt cuộc là cưới hay không cưới.”
Hạ Lan Tích Vũ có chút hiểu câu “vui sướng khi người gặp nạn”, nhớ tới tin tức hắn vừa nghe được hôm qua, nghi hoặc nói : “ Phải rồi, mười hai vạn quân kia rốt cuộc nàng làm sao thu phục được ?” Hắn vốn tưởng nàng đã ra lệnh giết sạch mười hai vạn quân của Định Vương không ngờ từ trong miệng Hạ Trác mới biết được nàng đã ra tay lưu bọn hắn lại. Mặc dù hắn tin tưởng nàng tài trí hơn người nhưng có thể biến mười hai vạn quân địch thành thủ hạ, thật sự là nói dễ hơn làm.
Tư Nguyệt biết trong mấy nam nhân thì Hạ Trác tương đối hòa thuận với Hạ Lan Tích Vũ, nàng híp mắt, quỷ dị cười : “ Chẳng qua là để Cổ Phi đi nói chút lời đạo lý mà thôi, phàm là con người ai chẳng muốn một con đường sống.”
Hạ Lan Tích Vũ cảm khái nhìn trời, có thể thấu hiểu được “lời đạo lý” của nàng, không biết bọn họ đã phải trải qua những chuyện gì ! Dù sao mười hai vạn quân đều là con người có cha nương thê nhi, phàm không phải tu la ma vương ai lại muốn giết sạch ? Dĩ nhiên hắn đã quên mất sự kiện mười vạn quân Mãn tộc bị nàng quét sạch trong một đêm.
Tư Nguyệt thoáng nhìn hắn, cả nghĩ muốn từ từ thay đổi một thân u buồn trong ánh mắt kia bằng nụ cười, nàng chợt hỏi : “ Chân đã tốt hơn chưa ?”
Hạ Lan Tích Vũ chợt khựng lại, ý cười trong mắt như sáng hơn : “ Đã tốt hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn có cảm giác.” Hắn từng nghĩ cả đời này sẽ không thể đứng lên đi lại như bao người khác song nàng đã mang đến hi vọng cho hắn, cho hắn biết hắn vẫn có thể hiên ngang sánh đôi cùng nàng. Nhớ đến lão phương trượng ở Ngọc Vân tự từng bói cho hắn một quẻ nói rằng trong mệnh kiếp của hắn sẽ có phượng hoàng, hắn vốn không tin, hiện tại hắn tin tưởng nàng chính là phượng hoàng giúp hắn một lần nữa sống lại.
Nàng nhìn xa xa bên ngoài, Thanh Loan quốc khí hậu rất tốt, hiện tại là đầu xuân trăm hoa đua nở, xung quanh đều là muôn hồng nghìn tía, nghĩ nghĩ nàng mỉm cười : “ Ta nghe nói ở ngoại ô kinh thành có một rừng mai, huynh có muốn đi thưởng ngoạn một chút không ?”
Hạ Lan Tích Vũ bởi vì đi lại không tiện nên rất ít khi ra ngoài, hiện tại biết nàng muốn bồi hắn, trong lòng nửa ấm áp nửa xúc động, gật đầu : “ Được.”
Tư Nguyệt sai đại tổng quản trong vương phủ là Khúc Lưu Thương chuẩn bị hai cỗ xe ngựa. Khúc Lưu Thương nguyên lai là thân tín của Tà Dung, trời sinh ưa thích kinh thương, Tư Nguyệt thấy hắn ở Bắc Băng Thần Cung nhàn rỗi liền lôi hắn đến làm tổng quản Vương phủ, cái này tương đương “giết gà dùng dao mỗ trâu” nhưng Khúc Lưu Thương cũng không có nửa phần oán trách, theo như lời hắn nói so với cả ngày ngốc ở Bắc Sơn lạnh lẽo kia thì đến Thanh Loan quốc ăn chơi khoái hoạt tốt hơn vạn phần !
Tư Nguyệt và Hạ Lan Tích Vũ vừa đi đến cổng Vương phủ đã thấy Mạc Khiết Thần tươi cười đứng ở cửa. Tóc trắng diễm lệ tùy ý xõa sau lưng nhưng không có nửa phần rối loạn mà sinh ra một loại tà mị liêu nhân, khuôn mặt yêu nghiệt mỉm cười phong tình vạn chủng cộng với một thân huyết y đỏ tươi thoạt nhìn có thể điên đảo cả nam lẫn nữ.
“ Nguyệt Nhi, nàng và Hạ Lan huynh là muốn đi đâu a ?” Hắn khiêu mi cười, ánh mắt tựa như con nai tơ trong sáng vạn phần.