Sau khi truyền công, Tư Nguyệt mới điểm vài huyệt đạo để ngăn chặn độc thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng. Thế nhưng, được một lúc nàng cảm thấy trên người Mặc Băng Quân có gì đó không đúng. Tư Nguyệt nâng mi chăm chăm nhìn cánh tay hắn, ở giữa khủy tay xuất hiện vệt đỏ dài, nàng nhớ mỗi lần nàng truyền nội lực vào nó đều co lại như thể vật sống. Lúc này vệt đỏ căng ra cơ hồ rất đau đớn.
Tư Nguyệt nhíu mày : “ Lẽ nào là cổ trong truyền thuyết ?”. Ở hiện đại, nàng nghe nhiều nhưng không có cơ hội tìm hiểu. Còn tại nơi này, mấy hôm trước nàng đọc vài độc quyển có nghe nhắc đến song chưa tận mắt chứng kiến.
Triển Hạ sắc mặt tái nhợt, đáp : “ Phải.” Rõ ràng là hơn mười ngày nữa mới đến sao bây giờ lại xuất hiện…
Tư Nguyệt đưa tay đến chạm vào vệt đỏ kia, nó liền co lại song cổ độc dường như mạnh hơn khiến Mặc Băng Quân nhăn nhó, mãnh liệt khó chịu. Nàng vận công truyền vào nơi cổ độc đang phòng bị, lại nói : “ Thế nào ?”
Khuôn mặt Mặc Băng Quân biến chuyển, cánh môi chuyển từ tím sang màu trắng bệt, thanh âm nhợt nhạt : “ Huyết trùng sợ chí hàn nội công của nàng.”
Tư Nguyệt gật đầu, truyền khí cho đến khi vệt huyết trùng dài co lại thành một chấm nhỏ như vệt chu sa, nàng khẽ nói : “ Đau không ?”
Mặc Băng Quân ngẩn người, cười nhẹ : “ Không đau.” Trong giây phút đó hắn cảm thấy lòng mình cồn cào. Hắn chầm chậm nhìn nữ tử trước mặt, nàng đứng gần như vậy nhưng hắn cảm giác nàng thực xa xôi.
Đêm đó, Tư Nguyệt đưa đám người Mặc Băng Quân cùng với ba người Ti Mặc về Thiên Hải Lâu. Mặc dù biết thân phận nàng nhưng Ti Mặc chỉ hơi kinh ngạc chứ không nói gì, nghe Ti Quân bảo trước kia Thiên Hải Lâu cùng Bắc Băng Thần Cung cũng có chút giao hảo.
Sau khi an bài cho đám người Mặc Băng Quân, Tư Nguyệt cùng Tư Không Hạ nói chuyện với ba người Ti Mặc.
Theo lời Ti Mặc, mười sáu năm trước trong trận chiến tiêu diệt Hồ tộc, Cung chủ Tiêu Thượng Tà dẫn người lên Vu Lĩnh Sơn trợ giúp Hồ tộc. Trước khi đi, y nói với Ti Mặc nếu y không trở về thì người mang Bắc Thần Ngọc Chỉ chính là Cung chủ đời kế tiếp. Trận chiến kéo dài mười ngày mười đêm, triều đình cùng vài môn phái giang hồ bắt tay tiêu diệt Hồ tộc, Cung chủ Tiêu Thượng Tà mất tích. Suốt mười sáu năm, Bắc Băng Thần Cung do tứ đại Thần sứ chấp chưởng vừa truy tìm Tiêu Thượng Tà vừa thăm dò tung tích của Bắc Thần Ngọc Chỉ.
Giải thích xong, Ti Mặc lại hỏi Tư Nguyệt làm sao có được Bắc Thần Ngọc Chỉ, nàng chỉ bâng quơ bảo vừa sinh đã có. Ti Mặc như giấu diếm gì đó lại nói nhận vật tôn xưng, Tư Nguyệt chính là Cung chủ của bọn họ.
Song Ti Mặc nói về lí do hắn mang Tuyết Thánh Lộ đến Trung Nguyên.
Nguyên ở lục địa này có Ngũ quốc là năm nước lớn, xung quanh tồn tại vài tiểu vương quốc nhỏ cùng một số bộ tộc. Lần này họ đến chính là mảnh đất do tộc Bách Vân nắm giữ, tồn tại ngay trung tâm đại lục. Tộc Bách Vân tồn tại từ rất lâu, đồn rằng họ tóc trắng mắt bạc, nam tuấn tú nữ diễm lệ, mảnh đất họ sống trừ phi được sự chấp thuận của cả tộc nếu không ai bước vào sẽ không có đường ra. Vì vậy nhiều quốc gia muốn thông qua tộc Bách Vân để khởi chiến với các nước khác đều bị cự tuyệt. Họ là sự tồn tại khiến Ngũ quốc khó chịu nhưng không ai dám động đến. Mà cách đây hơn nửa tháng, tộc trưởng tộc Bách Vân trúng độc của tộc Miêu Cổ nên phái người đi cầu trợ Bắc Băng Thần Cung mang Tuyết Thánh Lộ giúp đỡ. Thế nên Ti Mặc cùng hai người Ti Quân, Ti Thần khởi hành trước đến tộc Bách Vân còn người của Bắc Băng Thần Cung đi sau để kịp tham dự Đại hội Võ Lâm.
Biết Tư Nguyệt không rõ, Tư Không Hạ liền giải thích. Ở đại lục, có hai đại hội lớn nhất, một là Đại hội Võ Lâm do giang hồ tổ chức mà đứng đầu là Thiếu Lâm Tự. Còn lại là Đại hội Ngũ hổ phân tranh do Ngũ quốc hợp lực tiến hành. Nói đúng hơn là phân chia giữa giang hồ và triều đình, nước sông không phạm nước giếng. Trong Đại hội Võ lâm trước sẽ tổ chức Đại hội Tiểu long dành cho các thanh thiếu niên dưới 16 tuổi sau đó mới tổ chức Đại hội Võ Lâm. Hiện tại còn cách gần hai tháng nhưng một số môn phái ở xa đã nhận được thiếp mời.
Vì vậy Ti Mặc nói sẽ tiếp tục lên đường đến tộc Bách Vân rồi hội ngộ sau với Tư Nguyệt tại Đại hội Võ Lâm. Lúc đó nhờ Hư Không đại sư tổ chức lễ kế vị Cung chủ.
Sắp xếp xong mọi thứ, Tư Nguyệt lại hỏi vài chuyện liên quan đến Bắc Băng Thần Cung sau đó nhờ người an bài cho ba người Ti Mặc.
Sáng sớm, Tử Giai Âu Thần và Tương Lí Vũ cáo từ để kịp thời gian đưa Uyển Nhi đến cho Tư Nguyệt chữa trị. Trước khi đi, Tư Nguyệt còn cho Tương Lí Vũ một viên đan để kiềm chế độc phát tác. Vốn Tư Nguyệt còn muốn bàn vài chuyện buôn bán với Tử Giai Âu Thần nhưng mắt thấy không gấp nên đợi lần sau hắn đến lại nói.
Tử Giai Âu Thần cáo biệt xong, Tư Nguyệt mang Tư Không Hạ cùng mấy chục sát thủ của Thiên Hải Lâu tìm đến Huyễn Yêu Các.
Huyễn Yêu Các tọa tại non sơn nước biếc cách Trung Chân hơn một trăm dặm. Từ xa đã nghe tiếng kèn trống vang dội, thấm đượm màu đỏ của hỷ sự. Vốn những lần trước đa phần Các chủ Huyễn Yêu Các là đoạt người rồi giết, lần này tổ chức hôn lễ trịnh trọng như vậy, lại mời khá nhiều người nên ai nấy đều đến xem với vẻ mặt đầy hứng thú.
Trong hỷ đường, Thẩm Thủy Bình vận cẩm y đỏ rực, mũ phượng ngậm châu, kiều diễm xinh đẹp. Đôi mắt phong tình, khỏe môi ươn ướt tôn lên sự quyến rũ cực độ.
Mạc Thương đứng cạnh, hai bên có hai tỳ nữ đỡ lấy thân hình hắn. Đôi mâu quang hữu thần giờ đây như đang mê man khiến khuôn mặt thường ngày sắc lạnh trở nên nhu hòa rất nhiều. Môi mỏng cương nghị nhàn nhạt sắc hồng, mím thành chữ nhất.
“ Nhất bái thiên địa.”
“ Nhị bái cao đường.”
“ Phu thê…”
“ Dừng lại !!!”. Thanh âm lanh lảnh từ bên ngoài vọng vào mang theo cỗ nội lực kinh người.
Từ không trung, Tư Nguyệt hạ người xuống, từng bước một đi vào hỷ đường. Nàng vận sa y màu trắng, đai lưng bằng lụa mỏng ôm trọn vòng eo nhỏ bé, bên hông đeo bạch chiết phiến. Tóc đen ba ngàn sợi tung xõa chỉ dùng một nhánh tóc bó lên điểm thanh bạch ngọc trâm mỹ lệ. Vẫn là phượng mi kiều diễm lại phủ thêm mấy tầng lạnh lẽo. Nàng bước vào, cả hỷ đường chỉ còn một mảnh cô đọng, kinh diễm.
Thẩm Thủy Bình quay lại nhìn nàng, đôi mắt long lên : “ Ngươi là ai ? Dám đến đây gây sự ?”
Tư Không Hạ đáp : “ Yêu nữ cướp người của Thiên Hải Lâu còn dám ngông cuồng ?”
Nhắc đến Thiên Hải Lâu, người trong sảnh im bặt. Dù Thiên Hải Lâu ít lo mặt nhưng vẫn là trụ vững một phương. Vài ngày trước còn có tân Lâu chủ xuất hiện nên giang hồ đồn đãi không ít.
Thẩm Thủy Bình ngạo mạn : “ Chỉ là một cái Thiên Hải Lâu lại dám đến đây làm loạn ? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt !”
Tư Nguyệt híp mi, nói : “ Trả người.”
“ Ngông cuồng ! Đến Huyễn Yêu Các còn dám lên tiếng !” Thẩm Thủy Bình hừ mạnh hướng Trương Thụy Các : “ Tiếp tục bái đường.”
Tư Nguyệt nhướn mày, mâu quang đặt trên người Mạc Thương, nhìn đến khuôn mặt trắng bệt của hắn, phượng mi u lạnh khép hờ. Môi hồng nhếch lên : “ Phải chết.”
Nói xong nàng lướt tới, nhanh như chớp, kéo lấy Mạc Thương từ tay hai tỳ nữ rồi tung chưởng hướng Thẩm Thủy Bình.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong phút chốc khiến người trong sảnh hớp ngụm khí lạnh. Thẩm Thủy Bình chịu một chưởng máu phun như mưa, đôi mắt đẹp tràn đầy phẫn nộ, hét : “ Người đâu ! Giết !”
Tư Không Hạ cùng mấy sát thủ lao lên, sát thủ của Huyễn Yêu Các cũng không tầm thường, kẻ tám lạng người nửa cân. Lúc này, Thẩm Thủy Bình mới rút ra song đao lao đến chỗ Tư Nguyệt.
Tư Nguyệt một tay đỡ lấy Mạc Thương, lướt qua Thẩm Thủy Bình, nhàn nhạt nói : “ Muốn chết.”
Thẩm Thủy Bình mang song đao tràn đầy sát khí khiến khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Đám người trong sảnh đa số đều lui về góc nhỏ nhìn cục diện lại nhìn Thẩm Thủy Bình. Một người nói : “ Nữ tử áo trắng kia là ai ?”
“ Lẽ nào là…tân Lâu chủ Thiên Hải.” Ngập ngừng suy nghĩ.
Thẩm Thủy Bình trước kia được xưng là thiên tài nhưng tính cách âm ngoan khiến Thẩm Kiến Sơ quyết định truyền vị cho nhị nhi nữ Thẩm Thủy Linh. Không ngờ đi sai một bước liền không thể quay đầu, Thẩm Thủy Bình lâm vào ma đạo giết cả phụ thân lẫn muội muội đoạt vị. Võ công quả thực không thể xem thường. Song đao khí thế long hổ, đường đao chém mạnh vào Tư Nguyệt.
Tư Nguyệt hừ nhẹ, rút ra ba thành công lực chưởng mạnh về phía Thẩm Thủy Bình.