Tới Thiên Hải Lâu, Tư Nguyệt nhanh chóng đưa Tử Giai Âu Thần vào phòng, xé rách áo hắn, đôi mắt lạnh lẽo bức người, tối sầm. Trong tên có độc…Nàng hớp một ngụm khí, phân phó người mang hai chậu nước ấm đến, chính mình thì đi lấy hai lọ sứ nhỏ. Nàng lâu sạch máu xung quanh vết thương, dùng lọ dược màu đỏ đổ vào miệng vết thương.
Người của Thiên Hải Lâu nghe tin lập tức chạy tới, Tư Không Hạ, Cổ Phi, Hạ Trác, Mạc Thương cùng vài người thân tín. Tương Lí Vũ vội vội vàng vàng chạy đến, sắc mặt vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Hạ Trác liếc nhìn, trầm tư nói : “ Tên độc này không dễ rút. Thiết kế rất đặc biệt.”
Tư Nguyệt đợi số thuốc bột kia hoà vào vết thương rồi phất tay đứng dậy, cách giường khoảng một trượng thì dừng lại, rút trong tay áo ra sáu sợi băng tằm ti.
Mạc Thương khẽ cau mày, Hạ Trác ngạc nhiên : “ Nàng muốn dùng…?”
Ti sợi mỏng manh rung lên, nhanh như gió bấu chặt vào mũi tên bạc, bắt đầu truyền hàn khí vào. Nàng nhẹ giọng : “ Chịu đựng.”
Tử Giai Âu Thần đau đớn, đưa một mảnh chăn bông vào miệng, đôi mắt vẫn mông lung nhìn nàng.
Nàng xoay tay, từng đợi một truyền hàn khí qua băng tằm ti, chưa đến nửa khắc, mũi tên bạc bị đông cứng, cản phòng trở nên lạnh lẽo.
Hoá băng !
Mũi tên trong chốc lát điên cuồng rung lên song hoá thành một thanh băng dài, từ từ vụn vỡ, tan chảy.
Tử Giai Âu Thần thấy nàng thi triển băng tằm ti, đã nghĩ đến Quái Mục. Từng đợt khí lạnh truyền vào khiến hắn hôn mê bất tỉnh. Trước đó hắn vẫn nhớ, băng tằm ti…dùng băng tằm ngàn năm cùng 299 loại độc thảo mang hàn tính luyện ra…chỉ từng nghe chưa từng thấy.Nàng luôn rất bí ẩn khiến hắn càng tìm hiểu càng lún sâu...
Giây phút đó, tất cả người ở trong phòng đều kinh hãi tột cùng. Nếu nàng thi triển công phu trên thân thể con người, mới thức đáng sợ.
Đợi băng tan hết, Tư Nguyệt đi đến lấy một thanh chuỷ thủ rạch miệng vết thương, hoà bột dược trong lọ sứ còn lại vào nước nóng rồi thoa bên trong miệng vết thương đen đúa, dùng chuỷ thuỷ cắt đi những mảng thịt tanh tưởi, nhầy nhụa màu đen kia. Đến khi máu đỏ chảy ra, Tư Nguyệt mới dừng tay băng bó cho hắn.
Mệt mỏi cả ngày, Mạc Thương đưa nàng về phòng, thần sắc phức tạp : “ Hôm nay đã phát tác sao ?”
Nàng thở dài, mắt khép hờ : “ Không nghĩ sớm vậy đã đến. Bất quá vẫn cầm cự được.”
Hắn đưa nàng lên giường, đắp chăn rồi rời đi.
Nàng nằm trên giường, trong đầu hiện ra khuôn mặt Tử Giai Âu Thần. Hắn là người đầu tiên, trừ Hạ Trác và Mạc Thương ôm nàng khi nàng đau đơn, vỗ về nàng, cũng là người đầu tiên thay nàng đỡ lấy thương tích. Trước kia mỗi lần Mạc Thương trúng đạn nàng luôn giữ vững bình tĩnh mà phân phó chữa trị vì nàng tin Mạc Thương sẽ không chết, hiện đại cơ sở kỹ thuật cũng rất tốt. Nhưng lần này, Tử Giai Âu Thần khiến nàng rất hoảng, hắn giống Mạc Thương sao ? Tại sao lúc đó hắn vẫn lo cho nàng ? Tư Nguyệt khẽ nhắm mắt.
Gà gáy, nàng chợt tỉnh, lập tức đến phòng Tử Giai Âu Thần. Nàng ngôi bên giường, mạch tượng hắn bình ổn nàng mới thở phào, nếu không phải thân thể hắn cường tráng, võ công cao, nàng chưa chắc đã nhanh như vậy cứu được hắn.
Ngửi được mùi hương dịu nhẹ, Tử Giai Âu Thần khẽ mở mắt, tâm cũng chợt ấm lên. Mặc dù trải qua sinh tử nhưng có được sự quan tâm từ nàng hắn đã mãn nguyện. Nghĩ đến đây, hắn bỗng giật mình, từ khi nào hắn lại đối với nàng…
“ Ngươi tỉnh rồi ? Còn còn đau không ?”
“ Ta không sao.” Hắn định chống tay ngồi dậy thì bị nàng đỡ xuống.
“ Ngươi mới hồi phục, mau nằm đi.” Nàng hơi trầm tư, hắn đỡ lấy mũi tên này xem như có ân với nàng, liền nói : “ Ngươi có đói không ? Giờ này còn sớm hay…ta đi nấu cháo cho ngươi ?” Nàng rất ít khi chăm sóc người khác a.
Tử Giai Âu Thần phi thường vui mừng, hắn gật đầu : “ Ta đợi nàng.” Hắn không nghĩ người luôn giữ vẻ lạnh nhạt, lạnh lùng như nàng lại lo lắng, chăm sóc hắn.
Mãi đến giờ Dần ( 6 – 7h ) Tư Nguyệt mới quay trở lại. Khuôn mặt trắng như ngọc luôn giữ vẻ tựa tiếu phi tiếu không hiểu sao lại hơi đỏ đỏ. Quả thật nàng thông thạo mọi thứ chỉ có nấu ăn…nàng hơi kém. Theo lời Hạ Trác nói thì không phải hơi mà là cực kỳ kém.
Tử Giai Âu Thần lúc này tâm ngọt như ăn mật nào có để ý đến thứ gì khác. Hắn tiếp bát cháo từ tay nàng nàng, ngửi thấy mùi hương…Hắn khẽ chùn lại.
Tư Nguyệt giành lại bát cháo, thanh âm trở lại lạnh nhạt như thường ngày : “ Đưa lại ta đi. Ta bảo người trong bếp nấu lại cho ngươi.”
Hắn cầm chặt bát cháo, nhất quyết nói : “ Không cần.” Vô cùng anh dũng múc lấy mấy muỗng cháo đưa vào miệng.
Theo lời một đương sự trong nhà bếp vô tình nếm thử, vừa đắng vừa mặn lại có mùi tanh của cá, không hiểu sao còn có vị của côn trùng…Sáng nghe thấy nàng nấu cháo cho Tử Giai Âu Thần, Hạ Trác và Mạc Thương mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng đều viện cớ ra ngoài.
Sau một ngày thu thập dược liệu, Tương Lí Vũ đã mang đầy đủ đến cho Tư Nguyệt. Độc của Uyển Nhi cũng không quá khó khắn, nàng dùng trọn một canh giờ để giải độc.
Cả đêm không về Tướng quân phủ mà mấy ngày nữa là hội Nguyên nên Tư Nguyệt cấp tốc vào cung an bài mọi thứ. Mặc dù nàng chủ sự là do Vệ Quân Thương đích thân ra thánh chỉ nhưng không tránh được lòng người ghen ghét nên nàng dĩ nhiên phải dốc sức.