Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 49: Đao đế




Đi suốt mấy ngày đêm, đoàn thuyền dừng lại tại Úy Châu để mua đồ dùng và lương thực. Nhân lúc thuyền cập bến Tư Nguyệt cùng vài thủ hạ liền xuống thuyền đi dạo. Úy Châu là vùng đất dệt gấm nổi tiếng, phố xá náo nhiệt. buôn bán sầm uất. Dạo một vòng, Tư Nguyệt, Chiêu Vân, Cổ Phi và hai lão nhân Đao Đế Vương Luân, Thanh Nhãn Hổ Di Mộng Thần tìm một trà lâu hai tầng hạng trung nghỉ ngơi.
Trong tửu lâu, giữa vũ đài nhỏ có một cô nương ôm tỳ bà gảy đàn bán nghệ, khá nhiều người thưởng thức. Tư Nguyệt gọi một bình Thiết Quan Âm với vài món điểm tâm, thưởng thức ngắm nhìn phố xá.
“ Nương tử xinh đẹp như vậy sao lại một mình ngồi đây nhàm chán thế ? Có muốn đi cùng gia thân thân ái ái không ?” Kèm theo tiếng nói thô lỗ là một nam nhân khuôn mặt bặm trợn tiến vào, theo sau còn có mấy thuộc hạ.
Đang nghe đàn lại có tiếng người chen vào khiến Tư Nguyệt nhíu mày nhìn về phía vũ đài.
Nam nhân kia cười dâm ô, trực tiếp nhảy lên vũ đài sáp tới trước mặt cô nương đang ôm đàn sợ hãi : “ Ngoan, đừng sợ. Đi theo gia sẽ được ăn sung mặc sướng.” Hắc cợt nhả vuốt ve nàng ta một cái.
Vương Luân vốn là người thô lỗ, trừng mắt nhìn muốn xông lên. Cổ Phỉ cười cười vỗ vai hắn : “ Ngươi ngồi xuống đi, đừng lỗ mãng.”
Vương Luân hừ mũi, uống cạn ly trà.
Bên kia tên nam nhân mắt càng lúc càng tỏa sáng, lao tới muốn ôm cô nương kia.
“ Thả người ra !” Từ bên ngoài, thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu vận y phục màu tro đi vào, thần thái có mấy phần ngạo mạn, trên tay mang đại đao.
Tên nam nhân khựng người quay lại nhìn thiếu niên, khuôn mặt tối sầm : “ Tiểu tử thối, ngươi muốn chết ?!”
Thiếu niên dậm chân bay tới vũ đài chắn trước mặt cô nương vẫn đang sợ hãi, chỉa thanh đại đao ra : “ Giữa thanh thiên bạch nhật mưu hại con gái nhà lành còn không biết xấu hổ, hôm nay ta phải dạy cho người một bài học.”
Tư Nguyệt vừa nhấp trà vừa cười, trầm ngâm nhìn thiếu niên đang hùng hổ ở đằng kia. Vương Luân phấn khới đập bàn, mắt lóe sáng : “ Mộng Thần ! Ngươi xem tiểu tử kia có tư chất hay không ?”
Di Mộng Thần vuốt vuốt râu : “ Không tệ, không tệ.”
Vương Luân nghe thấy càng thêm hưng phấn. Hắn là rất muốn thu nhận đồ đệ a.
Trên vũ đài, nam nhân thô lỗ hung hăng nói : “ Tiểu tử, hôm nay gia nhất định cho ngươi chết tử tế. Người đâu ! Xông lên !!”
Thiếu niên đẩy vị cô nương ra xa, rút đao tiếp chiêu. Mấy tên lâu la mặc dù không tài giỏi nhưng số lượng đông nên hắn khá chật vật, sau gần một khắc mới giải quyết xong. Còn lại tên cầm đầu, thiếu niên đó xoay người lao tới, chém một nhát vào tay người nọ.
Hắn tức giận : “ Tiểu tử ! Ngươi đợi đó.” Nói xong liền cùng đám thuộc hạ chạy đi.
Lúc này chủ tửu lâu mới chạy tới : “ Thiếu hiệp, ngươi chọc vào ổ vò vẽ rồi. Mau rời đi đi.”
Vị thiếu niên khó hiểu hỏi : “ Tại sao ?”
“ Hắn là lão tam của trại Chi Nha trên núi Phi Long. Thiếu hiệp đả thương hắn, giờ này chắc chắn hắn đang chạy lên núi dẫn người xuống trả thù thiếu hiệp.”
Thiếu niên “a” một tiếng, vỗ ngực nói : “ Không sao ! Ta sẽ đánh cho bọn chúng trở về.”
Nghe tới đây, Vương Luân đứng dậy, cười ha hả : “ Tiểu tử, có khí phách !”
Thiếu niên lập tức nhìn nhóm người Tư Nguyệt, mà thật ra sau trận ẩu đà, tửu lâu chỉ còn mỗi bàn của họ.
Vương Luân không giấu được sự hưng phấn : “ Sức lực không tệ nhưng dùng đao thi triển kiếm thuật, đúng là nhìn mèo vẽ hổ.”
Dường như nói đúng tim đen, thiếu niên cúi mặt hơi xấu hổ bước đến bên bàn, cung quyền nói : “ Đa tạ tiền bối chỉ giáo, vãn bối hổ thẹn.” Lại nhìn thanh đại đao trên lưng Vương Luân, mắt liền sáng như sao khuê.
Vương Luân đứng trước ánh mắt hâm mộ của hắn, cười rộ : “ Mắt không tệ. Đao của ta trên giang hồ là có một không hai đấy.” Song lại nhíu mày nhìn thanh đao của thiếu niên kia : “ Đao của ngươi chế tác vội vàng, lưỡi đao dùng để chặt thịt còn chê quá cùn làm sao hành tẩu giang hồ ?”
Thiếu niên mím môi bộ dáng rất ủy khuất, cúi đầu thêm sâu.
“ Nếu ta đoán không lầm, kiếm thuật ngươi vừa mới dùng hình như là Trường cái gì Bạch của lão già Tống Vạn Thiên.”
Thiếu niên gãi gãi đầu, thành thật nói : “ Không giấu tiền bối, ta là Tống Hàn Vũ. Tống Vạn Thiên là gia gia của ta.”
Cổ Phi nhếch miệng cười, thắc mắc hỏi : “ Gia gia ngươi là Kiếm Vương sao ngươi lại dùng đao múa kiếm thuật ?”
Hắn ngại ngùng : “ Từ nhỏ ta vốn thích đao pháp nhưng gia gia một mực ép ta luyện kiếm. Thanh đao này cũng là thanh đao cuối cùng của ta, trước đó đều bị gia gia hủy bỏ. Lần này trốn xuống núi vốn là đi đến Đại hội Tiểu Long thi tài để gia gia nhìn ta với con mắt khác.”
Vương Luân cười đến môi râu hai bên mép rung lên bần bật, sảng khoái : “ Hảo tiểu tử, kiếm có cái gì tốt ? Chỉ có mấy tên đàn bà sức yếu mới dùng kiếm.”
Di Mộng Thần vuốt râu đả kích : “ Vậy sao cả đời ngươi chỉ được xưng là Đao Đế ?”
Vương Luân bị bóc vỏ, râu giật giật, cứng rắn nói : “ Cái gì mà Đao Đế ? Ngươi giỏi thì kêu lão già Tống Vạn Thiên đó đến đấu với ta xem ai là Vương ai là Đế ?”
Nhắc đến Đao Đế, hai mắt Tống Hàn Vũ sáng ngời, cung kính : “ Không ngờ tiền bối là Đao Đế Vương Luân, ta đã hâm mộ từ lâu.”
“ Dừng ! Ngươi đừng gọi ta là Đao Đế. Hừ, chỉ tại gia gia ngươi quá hèn nhát không dám tỷ thí với ta thôi.” Sau đó hắn đánh giá Tống Hàn Vũ một lượt, không vòng vo : “ Thể chất ngươi không tệ, có muốn làm đệ tử ta không ? Chúng ta cũng đang đến Đại hội võ lâm, ta nhất định sẽ dạy ngươi đến khi lão già Tống Vạn Thiên rớt mắt mới thôi.”
Tống Hàn Vũ cảm kích, quỳ sụp xuống : “ Sư phụ xin nhận của đệ tử một lạy.”
“ Tốt, tốt. Đứng dậy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.