Hai mươi ngày tiếp theo , Tư Nguyệt sáng ra thao trường luyện binh , tối đến sang lều của Vệ Tử Minh nghị sự. Thi thoảng nàng đến nơi rèn vũ khí để kiểm tra tiến độ chế tạo móc câu sắt cùng vỏ thuốc nổ. Tam quân thấy thế cũng dần trở nên kính phục nàng , đối nàng rất tận tụy không dám khinh thường.
Như mọi ngày , khi tam quân tắt đèn đi ngủ , Tư Nguyệt mới châm ngọn nến nhỏ tiếp tục luyện công Việc này nói ra thật lạ , từ năm nàng ba tuổi đã cảm thấy trong người luôn có một dòng khí lạnh lẽo xuyên suốt. Đến tám tuổi nàng bắt đầu tìm hiểu về nó và biết được , đó chính là nội lực. Nội lực này vô cùng mạnh mẽ , khí lực ngưng tụ có thể phá hủy được mấy ngọn núi lớn khiến nàng lần đầu dùng còn cảm thấy kinh hãi. Sau đó , nàng đã truyền cho cả Hạ Trác và Mạc Thương nhưng khí tức thực không bằng nàng. Chỉ là không hiểu sao ở thời không này , nội lực càng thêm bành trướng , cảm giác như phẩy tảy mọi thứ đều hóa tro bụi.
Thời gian luyện công trung bình cần hai canh giờ. Tư Nguyệt dồn khí , vận công và thu liễm. Từng động tác một đều chậm rãi và nhẹ nhàng , tĩnh như nước không chút lay động.
Đúng lúc Tư Nguyệt hạ khí thì nghe bên ngoài có tiếng động. Nàng nhíu mày vốn định bước ra thì mảnh vải bố đã được vén lên.
“ Nàng chưa ngủ ?”
Vệ Tử Minh sừng sững đứng đó , đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách. Bạc môi mỏng nhẹ , mềm mại khôn cùng. Hắn vận trung y màu bạc , từng ngọn gió đêm nhàn nhạt mân mê làn tóc đen nhánh phiêu bồng.
Tư Nguyệt nhướn mày nhìn hắn , khẽ cười : “ Thái tử , ngài vào đi. Bên ngoài rất lạnh.”
Vệ Tử Minh do dự một lúc cũng bước vào.
Tư Nguyệt mời hắn ngồi song lên tiếng : “ Thái tử có gì muốn nói với mạt tướng sao ?”
“ Ta…Ta đang đi dạo thì thấy lều nàng còn sáng nên tiện thế ghé qua xem thử.” Hắn lúng túng nói , thanh âm rất gượng gạo. Hắn đúng thực là đi dạo nhưng bất quá không phải ngẫu nhiên , chân hắn tự động kéo đến đây.
Đôi mắt xám tro của nàng đọng lại , ý cười trong suốt : “ Mạt tướng có chút việc nên khó ngủ sớm. Thứ lỗi làm thái tử lo lắng.”
Vệ Tử Minh không nhìn nàng , chỉ lơ đãng chăm chăm ngọn nến đối diện.
Tư Nguyệt nhếch môi cười nhẹ , mông lung hỏi : “ Thái tử nghĩ trước kia mạt tướng tốt hơn hay bây giờ tốt hơn ?”
Vệ Tử Minh không nghĩ nàng sẽ hỏi vậy liền hướng nàng , đôi mắt phượng lướt qua rồi không nỡ mà dừng lại : “ Có lẽ bây giờ.” Bao nhiêu ngày qua cùng nàng nghị sự hắn biết nàng đã thay đổi , thay đổi không thể cứu vãn. Hắn cũng biết mình thay đổi , chỉ là hắn không chấp nhận sự thật. Nếu bảo hắn chọn , hắn mong nàng đừng xuất hiện trong cuộc đời của hắn.
Tư Nguyệt cười nhạt không nói gì.
Không gian trở nên yên lặng.
Trên đời này không có ai sinh ra đã lạnh ngạo , không có ai sinh ra đã ác độc. Bất qua do cuộc đời dưỡng nuôi , dưỡng nên tà tâm , dưỡng thành tính cách. Nam Cung Tư Nguyệt nàng tám tuổi đã phải đối mặt với sóng gió thương trường , với hắc đạo đen tối thì tính cách làm sao so được Nam Cung tiểu thư. Cái Vệ Tử Minh chọn bất qua là vì nàng hữu dụng hơn mà thôi.
Đêm đó là một đêm đầy gió , cuồng phong nổi dậy phá hoại hư không.
Thời gian thấm thoát trôi qua , nửa tháng chuẩn bị cuối cùng cũng kết thúc. Đoàn quân Vệ Quốc nhổ trại xuyên qua bình nguyên rộng lớn tiến thẳng đến kinh thành Thổ Phồn sừng sững mà cô độc.
Tư Nguyệt cưỡi bạch mã đứng trước tam quân , nhàn nhạt nói : “ Trận chiến này , giết người hoặc người giết là lựa chọn của các ngươi. Nhưng phải nhớ rõ , chiến đấu vì bản thân còn tổ quốc gì đó vứt hết đi !!! Quan trọng là phải sống , có hiểu hay không ?!!!”
Tam quân đồng loạt hô lên : “ Rõ !!!”
Tư Nguyệt vận giáp sắt , bên trong y phục màu đỏ hừng hực như lửa. Tóc nàng búi cao đội mão tướng quân vô cùng uy vũ. Một tay nắm yên ngựa , một tay nâng trường đao dũng mãnh.
“ Tiến !!!”
Vệ Tử Minh cưỡi hắc mã dừng bên Tư Nguyệt. Hắn vận trường bào hắc tử khí thế bất phàm. Đôi mắt phượng nổi bật , trầm tĩnh đến mê người. Bên tay mang trường thương , lưỡi thương đỏ thẫm được làm từ hổ phách lưu ly hiếm có.
Tư Đồ Mạn cùng La Ý Diễm một tả một hữu , một bạch giáp như chiến thần , một huyết y như la sát. Tư Đồ Mạn dùng thương , La Ý Diễm dùng đại đao. Cả hai khí thế ngang bằng , địch ý dường như cũng không kém.
Phía sau Tư Nguyệt là Hạ Trác và Mạc Thương. Hạ Trác bên trong thanh y , giáp sắt bên ngoài được hắn tự tay điều chế vô cùng rắn chắc. Thắt lưng mang bạch ngọc phiến cùng một thanh súng lục. Trên tay cầm kiếm thần thái ung dung như tản bộ.
Mạc Thương một cỗ hắc y oai hùng , mày kiếm hỏa diện khí thế át người. Trường đao to lớn như lóe sáng giữa đất trời. Hai bên mang súng , sau lưng còn thanh kiếm Nhật sắc bén. Hắn chậm rãi cưỡi ngựa đi tới cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.
Tư Nguyệt hô to : “ Tư Đồ tướng quân trấn cửa Tây , La tướng quân trấn cửa Đông. Tây Bắc khu đại quân theo hỗ trợ. Trung quân Nam khu leo thành công địch. Đông khu đại quân đẩy trụ phá chính môn. Tiểu quân Tây Bắc khu tiến ném hỏa đạn !!! Hành lệnh !!!”
Nghe nàng an bày , mỗi người một việc bắt đầu tiến lên. Đội quân còn lại chưa có hiệu lệnh vẫn đứng yên tại chỗ. Khói bay mịt mù.
Tư Đồ Mạn đưa quân đến Tây môn , một tiểu binh nhỏ bắt đầu đẩy xe rơm và ném hỏa pháo. Đội phía sau hỗ trợ dùng dùi sắt phá cửa.
La Ý Diễm hùng hổ như trâu điên đưa quân lao lên , kỵ mã giương hỏa tiễn nhắm thẳng kinh thành Thổ Phồn.
“ Phá !!!”
Trung quân Nam khu leo thành dùng móc câu sắt nung đỏ tiến lên khiến binh sĩ Thổ Phồn không cách nào gỡ ra cùng cắt đứt. Những kẻ leo được lên thành liền châm ngòi hỏa pháo ném vào quân Thổ Phồn.
Chiến trường được khai đạn rền vang cả đất trời. Từng đội quân một thi hành mệnh lệnh tấn công dũng mãnh.
“ Tiểu quân Tây Bắc khu lùi , trung quân Đông khu tiến tiếp tục hỏa đạn. Công thành Đông khu đại quân hợp trung quân Tây Bắc khu phá !!!”
Tư Nguyệt đứng xa chỉ huy. Thanh âm vô cùng rõ ràng , dứt khoát.
Hai quân khu hợp lại cùng công phá cửa thành Thổ Phồn khiến chính môn lay động , gãy nát và vỡ tan. Đại môn to lớn ầm ầm đạn nổ , trụ sắt phá thiên từ từ ngã xuống để lộ bên trong thành Thổ Phồn hoang mang cùng cực.
“ Công thành quân , lùi !!! Tam quân nghe lệnh , giết !!!” Tư Nguyệt tia mắt lóe sáng , hét lên mạnh mẽ rền vang tầng tầng lớp lớp.
Quân sĩ Thổ Phồn từ trong thành tràn ra như nước lũ. Khi công thành quân lùi Tư Nguyệt liền ra hiệu đốt đạn pháo khiến quân Thổ Phồn vừa tiến ra đã bị càn quét ba phần. Tiếp đó một đội quân Vệ Quốc tiến lên bắn hỏa tiễn. Tướng quân Thổ Phồn là A Cát Phi Nhĩ Trường Cát không chút phòng vệ liền lăn từ trên ngựa xuống.
“ Diệt sạch Vệ quân !!!” A Cát Phi Nhĩ Trường Cát hùng hổ hét.
Hai đội quân khí thế bốc cháy lao vào trận chiến. Tư Nguyệt cưỡi ngựa xông lên dẫn đầu tam quân , trường đao càn quét khiến một mảng binh lực Thổ Phồn chỉ còn vũng máu. Một thân huyết y như Tu la thị huyết , ánh tro nhàn nhạt giết người không chớp mắt khiến quân Thổ Phồn thấy nàng đã tránh xa.
Nếu Tư Nguyệt là Tu la vương tái thế thì Mạc Thương chính thân tử thân bước lên mặt đất. Giết ! giết và giết. Khuôn mặt lạnh tựa hàn băng nghìn năm không chút cảm xúc , giết người không cần sát ý , không cần suy nghĩ. Hắn vung đao như bản năng , giết người như tự nhiên răng dạy.
Hạ Trác bờ môi luôn nhếch lên , ý cười điên dại. Thanh kiếm trên tay không vấy một giót máu , giết đến vô thanh vô sắc. Từng mũi kiếm một , từng nhát một đều xuyên tim , xuyên thủng thái dương man dại cực độ.
Tư Đồ Mạn cùng La Ý Diễm thấy họ như vậy , không rét mà run. Cảm thấy giết người chính là niềm vui vô tận…
A Cát Phi Nhĩ Trường Cát lúc này tâm can nổi lửa , vừa sợ vừa nghiến răng lao đến Vệ Tử Minh. Vệ Tử Minh giao đấu cùng hắn , kẻ ngựa người bộ , dùng một thương đâm thẳng yết hầu của hắn. Máu tươi tứa ra , đôi mắt trừng to “ hự” một cái ngã xuống.
Đúng lúc đó Vệ Tử Minh quay ngựa lại , từ trong sườn núi phía xa ba mũi tên xé rách âm thanh , xé toạt cả không khí lao đến. Ba mũi tên bạc tựa vũ bão lóe quang sáng rực đâm thẳng Vệ Tử Minh.
Tư Nguyệt hô to : “ Thái tử ! cẩn thận có tên !!!”
Nàng vừa hô vừa phi ngựa đến , một tay túm lấy dây cương vứt đao , tay kia cướp cung tiễn từ một binh sĩ. Nàng bật dậy , chân tựa đầu ngựa sau đó nghiêng người nhìn lúc ba mũi tên ngang hang liền giương cung. Mộc tiễn mạnh mẽ tạo nên cuồng phong phút chốc bẻ gãy ba mũi tên bạc kia. Phút chốc khiến bãi chiến trường trở nên yên lặng đến đáng sợ.
Vệ Tử Minh sững người một hồi lâu. Cả đời này…hắn cũng không quên tư thế giương cung của nàng , oai vệ và dũng mãnh như nữ thần.
Không đến mấy giây sau mọi thứ trở lại như cũ. Tiếp tục đánh đánh giết giết.
Tư Nguyệt nhướn mày nhìn phía xa sâu bên sườn núi. Một đạo màu lục sáng truyền đến khiến khóe môi nàng nhếch lên. Tà áo ấy phất phơ giữa khoảng không , phất phơ giữa thảm cảnh máu đổ đầu rơi.
Tư Nguyệt phi nước đại ba bước , giương cung oai dũng. Bàn tay trắng nõn vận công dùng ba phần nội lực đẩy tên. Mộc tiến hừng hực lửa , hừng hực khí xé rách mọi thứ , đường tên phát ra thanh âm cuồn cuộn lao về hướng lục y đấy , nhanh chóng đâm thẳng , háo hức xuyên thủng.
“ Lục gia ! cẩn thận.”
Một nam tử trông khoảng mười sáu , mười bảy , tóc tết con sam đưa tay chặn mũi tên. Lục y nam nhân đứng phía sau hắn lùi lại một bước , nghiêng người né qua. Đáng tiếc , họ đã quá xem thường Tư Nguyệt.
Mũi tên không chút lưu tình xuyên qua cánh tay gầy gò của nam tử kia tạo thành một lỗ thủng rướm máu. Chưa thỏa mãn , nó tiếp tục đâm vào thái dương của năm hắc y nhân chưa kịp phòng bị đứng tiếp đó. Tầng tầng lớp lớp dòng máu cứ thế chạm vào nó đến cùng mũi tên ghim mạnh thân cổ thụ trong bìa rừng. Mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Vị lục gia sau khi trấn tĩnh nhàn nhạt cười : “ Nam Cung Tư Nguyệt , rất thú vị.” Tinh phượng thích thú khôn cùng hướng đến thân huyết y diễm lệ kia.
Khi tà lục y khuất sau cánh rừng bạt ngàn nơi sườn núi Tư Nguyệt mới trở lại trận chiến.
Đến chính ngọ, Vệ Quân hoàn toán áp đảo. Tư Nguyệt cùng Vệ Tử Minh dẫn bước đưa quân vào thành.