Lãnh Thanh

Chương 3:




Phong ba bất tín lăng chi nhược
Nguyệt lộ thùy giao quế diệp hương
“Phụ thân, nghe Linh Lung nói, thân thể ngươi không khỏe?” Sáng sớm, Lãnh Thanh liền vội vàng chạy tới Tĩnh viên.
“Không phải.”
“Không phải?” Lãnh Thanh không tin hỏi lại.
“Ta chỉ là thấy ngươi hình như đã quên chuyện ngày hôm qua chúng ta ước định.”
Mi nhíu lại, nhưng đừng tưởng rằng Lãnh Thanh là đang tức giận, cậu đang thật sự phi thường phi thường cố gắng nghĩ lại xem mình đã quên cái gì.
“Tiếp lấy!” Triệu Phỉ Khanh ném một thứ gì đó qua, phản xạ có điều kiện, Lãnh Thanh vươn tay tiếp lấy.
“Lược?”
Triệu Phỉ Khanh mỉm cười đưa lưng về phía Lãnh Thanh ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, dùng một ngón tay chỉ vào mái tóc của mình.
Lãnh Thanh ngây người – một động tác vô cùng hiếm thấy ở cậu!
“Sao rồi, nói không giữ lời?” Xoay lại, Triệu Phỉ Khanh buồn cười hỏi.
“Đương nhiên sẽ không.” Toàn thân cứng ngắc, Lãnh Thanh bắt đầu giúp phụ thân mình chải đầu.
Dây cột tóc mềm mại tỏa ra mùi hương thơm ngát, cảm giác mát lạnh như tơ tằm lướt qua bàn tay. Dần dần, Lãnh Thanh thả lỏng thân thể thậm chí say mê cái không khí yên tĩnh hiện tại.
“Thanh Nhi.”
“Chuyện gì?” Giọng điệu đầy ôn nhu, Lãnh Thanh như cũ chuyên tâm làm công tác trên tay mình.
“Pphụ tử chúng ta đã lâu không đi dạo phố đúng không?”
“…… phải đã lâu.” Lần trước đi dạo ngươi còn nắm tay ta, mua mứt quả cho ta. Lãnh Thanh khóe môi hơi cong lên, bạc thần như họa xuất ra một nụ cười diễm lệ.
“Hôm nay muốn đi đi dạo không?”
“Phụ thân, ngươi không sao chứ?” Dừng công tác, Lãnh Thanh đi ra trước mặt Triệu Phỉ Khanh,“Hôm nay sao lại khác thường như vậy?”
“Không có gì, chỉ là hôm qua hạ tuyết, khiến ta nhớ đến nương của ngươi, nên muốn đi tán sầu.” Triệu Phỉ Khanh sắc mặt có chút ảm đạm, một đôi phượng mâu né tránh tầm mắt của Lãnh Thanh.
“Ta đi cùng ngươi……”
Thân thể Triệu Phỉ Khanh chấn động, gương mặt nâng lên lộ ra nụ cười sáng lạn, nhưng trong đôi mắt híp lại óng ánh thủy quang.
Trên chợ, thân phận hai phụ tử hoàn toàn điên đảo. Thân là nhi tử Lãnh Thanh khắp nơi che chở Triệu Phỉ Khanh, thân là nhân phụ Triệu Phỉ Khanh lại chỉ lo đi dạo phố xem náo nhiệt. Bất quá hai người này cũng chưa phát hiện mình đã thành đối tượng được chú ý của cả con phố. Vô luận là người buôn bán hay là người mua đồ, ai cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bọn họ. Bất quá không nói đến hai người đều là thần kinh thô, cho dù họ biết mọi người đang chú ý mình. Đại khái cũng không có ý muốn ngăn trở a? Dù sao chuyện như vậy gặp đã rất nhiều, chết lặng là chuyện bình thường.
Đi được nửa ngày, Triệu Phỉ Khanh đã không chịu nổi. Lãnh Thanh hợp thời kéo y vào một tòa trà lâu. Tìm một vị trí không có ánh mặt trời lại không quá âm lãnh ngồi xuống. Phụ tử hai người lẳng lặng nhìn nhau, tuy không nói gì, nhưng hữu tình là vô hạn.
“Thanh Nhi, ta còn muốn đi thăm mộ Tú Tú……” Uống xong một ngụm trà, thanh âm trầm thấp của Triệu Phỉ Khanh truyền đến.
“Ta đi mua chút hương nến.” Không hỏi cái gì, Lãnh Thanh đứng dậy rời đi trà lâu.
Mua hương nến xong, Lãnh Thanh lập tức trở về, bởi vì hôm nay Triệu Phỉ Khanh rất bất thường, hơn nữa cậu lại có một dự cảm bất hảo!
Chạy về trà lâu, chổ ngồi lúc nãy đã chẳng còn ai.
“Chưởng quầy, người lúc nãy ngồi ở đây đâu?”
“Vị khách quan kia a…… Ai? Vừa mới còn uống trà ở đó mà! Người đi đâu rồi? Khách quan đợi chút, ta đi hỏi tiểu nhị a! Tiểu…… Ôi! Khách…… Khách quan!”
Chưởng quầy rõ ràng đang diễn trò biết mà không báo, Lãnh Thanh hiện tại tâm tình cực không tốt dùng sức nhấn lên vai gã.
“Nói, người đâu?”
Dự cảm bất hảo ngày càng mãnh liệt, giống hệt khi đó……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.