Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 11: Cự tuyệt




Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Lúc ban đầu trong Thu Phong viện không có dục trì, nhưng bởi vì Sở Tụ yêu thích ngăm tắm bồn, sau lại đưa đến một cái ao nhỏ dài ba thước, chiều rộng khoảng chừng hai thước, lúc này, trong dục trì đã đổ đầy nước ấm, trên mặt còn nổi một tầng nhiệt khí hầm hập.
Bên cạnh ao có hai thái giám hầu hạ, Sở Tụ nhìn bọn họ trừ bỏ cầm tất cả vật dụng dùng để tắm rửa của Hoàng đế ra, còn một ít chai chai lọ lọ rất kì quái cùng những dụng cụ rõ ràng là dùng để dạy dỗ.
Sắc mặt Sở Tụ đổi đổi, hướng nhìn về phía Hoàng đế. Hoàng đế chỉ mặc tiết y*, dáng người cao gầy rắn rỏi, thân thể cường tráng, bả vai cùng lồng ngực rộng lớn khỏe khoắn, đường nét gương mặt sâu sắc, ngũ quan hoàn mỹ. Cho dù không mặc long bào, khí chất đế vương cũng là hiện rõ. Từ trên người hắn phát ra khí tức uy nghiêm cùng tôn quý, khiến cho người khác đối với hắn không tự giác mà thần phục, vô luận hắn là trời sinh vương giả, hay là sau này mới thành, không thể nghi ngờ, trên người hắn sở hữu khí thế quyền lực đủ để khiến người vì hắn khuất phục.
(*) Áo lót.
Sở  Tụ hiểu rõ ưu điểm của mình, cũng như là hiểu rõ khuyết điểm, cậu có thể tự mình cố gắng chăm chỉ, cần cù thật thà kỹ càng chu đáo, nhạy bén thông minh đem sự tình làm tốt, nhưng cậu vĩnh viễn không có khí thế cùng quyết đoán như vậy của Hoàng đế. Cậu đi theo bên người Hoàng đế, không tự giác sẽ theo cước bộ của hắn mà đi, ánh mắt vẫn luôn theo đuổi vị trí của hắn, và Hoàng đế có nhiều lắm những thứ cậu không có, điều này làm cậu cảm thấy, tình cảm của mình đối với Hoàng đế, so với tâm hồn trong việc theo đuổi tình yêu là ngang hàng, có lẽ sùng bái cùng thần phục càng thêm trọng một ít. Người này cho dù là người yêu của cậu, nhưng đầu tiên nhất định phải là Hoàng đế.
Tại thời điểm hắn đối đãi, Sở Tụ cảm thấy chính mình rất mâu thuẫn, nghĩ làm một người bề tôi thông thường đối hắn kính cẩn cẩn thận, nhưng kỳ thật đánh cái lòng lại chán ghét chính mình câu nệ và hèn mọn như vậy. Muốn cùng hắn kề cận một chút, hy vọng có thể theo đuổi công bằng, lại ở trong lòng cười nhạo chính mình không biết thức thời cùng ý nghĩ hão huyền, sống trên đời con người luôn luôn muốn để cho mình đường lui, quá mức mù quáng theo đuổi một người, kết quả nhiều nhất sẽ là bi thương thảm hại.
Hoàng đế đến gần Sở Tụ, đem cây trâm trên đầu Sở Tụ rút xuống, sau đó đem tóc cậu tạo thành bó buộc, lại dùng cây trâm vấn tóc thật cao lên đỉnh đầu, rồi sáp trụ hai cây trâm cố định.
Tóc đều bị vấn lên, toàn bộ khuôn mặt cũng lộ ra ngoài, mi mày dài mảnh, mắt to tinh lượng, mũi cao môi mỏng, khuôn cằm đầy đặn, cần cổ thon dài trắng nõn, kéo xuống phía dưới là vai ngực tinh ngần cực kỳ mê người, Hoàng đế cẩn thận đánh giá thần sắc Sở Tụ, phát hiện loại bộ dạng này của cậu thanh cao ngạo nghễ nói không nên lời, đường cong gương mặt cũng không phải nhu hòa như nữ nhân, kỳ thật tuyệt không mị thái chút nào, trong thanh ngạo có cao quý xa cách đúng là khiến người không thể xâm phạm.
Hoàng đế nhìn đến thái giám đãi thị* đang đứng phía sau, căn bản cảm thấy tay chân bọn họ không xứng đáng đụng chạm vào thân thể Sở Tụ, vì thế mở miệng cho bọn họ lui xuống.
(*) Chờ đợi hầu hạ.
Hoàng đế vươn tay cởi vạt áo Sở Tụ, Sở Tụ đem tay hắn ngăn lại, “Hoàng Thượng, thần đã tẩy qua. Thần hầu hạ người tắm rửa là tốt rồi! Không cần cởi áo!”
“Đêm nay trẫm muốn ngươi, để trẫm vì ngươi tẩy trừ một chút được không?” Tuy rằng ngữ khí Hoàng đế là thỉnh cầu cực kỳ hiếm thấy, nhưng là tay cũng không có dừng lại, nhẹ nhàng khẽ đảo lại tránh được bàn tay Sở Tụ, đem vạt áo cậu thuận thế thoát ra.
Trong phòng tắm có để vài cái noãn lô, nhiệt độ rất cao, Sở Tụ vốn là chỉ mặc một kiện y phục, vừa rồi lôi kéo liền lộ ra hơn nửa bả vai cùng lồng ngực, cậu có chút giật mình muốn đi che chắn, lại bị Hoàng đế sớm một bước bắt lấy bả vai trần trụi, y phục tơ tằm rất trơn, nhẹ nhàng khẽ đẩy liền trợt xuống đọng trên cánh tay.
Hoàng đế nhìn cảnh đẹp trước mắt, muốn sáp tới hôn lên thân thể Sở Tụ, Sở Tụ phản xạ có điều kiện mà dùng tay để trước ngực hắn từ chối không cho hắn đến gần, lời nói uyển chuyển nhưng mang theo khẩu khí kiên định, “Hoàng Thượng, thần đêm nay không được thoải mái, không nghĩ muốn, thần hầu hạ ngài tẩy thì tốt rồi.”
Trừ bỏ Sở Tụ, còn không có người nào dám từ chối Hoàng đế cầu hoan, huống chi vẫn là lần lượt cự tuyệt. Biểu tình trên mặt Hoàng đế đổi đổi, không biết là đơn thuần sinh khí hay cảm thấy không bỏ qua được mặt mũi tôn nghiêm nam nhân, dù sao hơn nữa ngày tàn dư tình hình trong lòng, thần sắc cũng  bình tĩnh trở lại, hắn tận lực làm cho ngôn ngữ nhu hòa mà hỏi han, “Chỗ nào không thoải mái, để trẫm gọi thái y đến xem!”
“Thời tiết hiện tại lạnh như thế, thân thể cứng nhắc thật rất dễ dàng bị thương, thần không hy vọng cùng Hoàng Thượng hoan ái là một hồi khổ hình. Hoàng Thượng cũng không muốn phải không?” Sở Tụ nhìn đến mấy thứ kia, nghĩ đến Hoàng đế phải như thế nào đối đãi với cậu, cậu đã cảm thấy tôn nghiêm bị hao tổn, tiếp sau đó còn phải thương tổn thân thể. Cậu không tin yêu là làm được điều đó, cũng không tin yêu là dựa vào như vậy mới có thể duy trì, hành vi làm tình trái với tự nhiên như vậy sẽ chỉ làm cậu cảm thấy nan kham cùng tôn nghiêm đều bị quét sạch.
Hoàng đế nhìn Sở Tụ bởi vì đề nghị của hắn mà sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi mắt trốn tránh lộ ra kinh hoàng, hắn cũng không khỏi mềm lòng một chút, lôi kéo tay Sở Tụ ôn nhu nói, “Trẫm sẽ cẩn thận, sẽ không làm ngươi khổ sở, trước tiên thử xem thế nào?”
“Hoàng Thượng, ngươi từng nói sẽ không đem ta trở thành nữ tử, ngươi làm như vậy không phải đem ta đối đãi như nữ nhân thì là cái gì, thần thật sự không nghĩ, ít nhất,… Ít nhất ta bây giờ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chờ một chút được không, Hoàng Thượng?” Sở Tụ cúi đầu, cự tuyệt rõ ràng như vậy làm nội tâm cậu lo lắng không yên, không dám cùng Hoàng đế đối mặt.
“Này cùng vấn đề nữ nhân không có liên quan gì, trẫm chỉ muốn cùng ngươi hoan ái mà thôi, ngươi trốn tránh trẫm vì cái gì chứ, trẫm nói sẽ cẩn thận, sẽ không thương tổn ngươi, ngươi vẫn như vậy không ngừng cự tuyệt là vì sao, có phải trong lòng ngươi đã chứa người khác hay không, nên không nguyện ý cùng trẫm…” Thái độ Hoàng đế cường ngạnh nâng đầu Sở Tụ lên, để cậu đối mặt với chính mình.
“Cũng không phải như thế, Hoàng Thượng, trong lòng ta không có người khác, thật sự. Thỉnh cho ta một ít thời gian đi, được không, ta, chỉ là trong lòng ta vô pháp tiếp nhận mà thôi, ngài để ta hảo hảo ngẫm lại được không?” Sở Tụ nhìn Hoàng đế, thành khẩn mà mở miệng.
“Trẫm không phải muốn bức ép ngươi, chính là, ngươi biết không, biết trẫm có bao nhiêu muốn ngươi, trẫm đợi ngươi lâu như vậy, vì sao vẫn là không được, trẫm sẽ không làm ngươi khó chịu, trẫm sẽ cho ngươi thật khoái nhạc!” Hoàng đế gắt gao ôm lấy Sở Tụ, nếu không kiềm nén ngăn lại sẽ không đè được ma quỷ cuồng bạo trong lòng.
Nhiệt độ trên người Hoàng đế ấm áp làm cho thân thể Sở Tụ đang rét lạnh không nghĩ rời đi mà chỉ muốn tựa vào trong ngực hắn. Đau đớn trong lòng lại trỗi dậy, nghi vấn không biết Hoàng đế rốt cuộc là yêu thân thể cậu hay yêu chính cậu bắt đầu xoay quanh trong đầu, Sở Tụ mê mang nhắm mắt lại. Ái tình khiến người buồn bã lại nhiều hoài nghi, cậu cũng cảm thấy người này đã không phải là mình.
Sở Tụ vươn tay ôm ngược lại Hoàng đế, tựa vào trong ngực hắn khẩu khí ôn nhu mà nói, “Hoàng Thượng, thỉnh lại cho ta một chút thời gian được không? Sẽ không lâu lắm, có lẽ khi đó xuân về hoa nở, hưng trí sẽ làm lòng người tốt hơn một chút.”
Hoàng đế ôm thắt lưng Sở Tụ, khí lực trên tay dần dần buông lỏng, hắn khẽ thở dài, đem thân thể Sở Tụ từ trong lòng mình kéo ra, nói, “Ngươi đi ra ngoài đi! Để người tiến vào hầu hạ trẫm tắm rửa!”
Sở Tụ bán nằm trên giường, tránh thoát lần này đây, chẳng biết tại sao trong lòng cũng không có một tia vui sướng.
Mái tóc Hoàng đế ẩm ướt đi đến bên giường, Sở Tụ cầm qua bố khăn nghĩ muốn xoa xoa cho hắn, nhưng Hoàng đế bỗng nhiên tránh né, “Ngươi nằm đi, không cần phải xen vào trẫm.”
Thân thể Sở Tụ cầm bố khăn cứng ngắc một chút, trong lòng như bị lắp kín một tảng đá lớn không có tư vị, đè nén buồn khổ mà bắt đầu đau đớn…
Tuy rằng cùng ngủ trên một cái giường, nhưng hai người mỗi người một chăn, phân biệt rõ ràng mỗi người một bên giường. Sở Tụ vươn tay suy nghĩ muốn chạm vào chăn Hoàng đế, khuôn mặt Hoàng đế hướng bên kia nhưng giống như sau lưng còn có con mắt, rõ ràng mà nói, “Mau ngủ đi!”
Sở Tụ không thể làm gì khác hơn là thu hồi tay về, nhìn sau gáy Hoàng đế. Sở Tụ cảm thấy đau nhức trong lòng trỗi dậy, rõ ràng khoảng cách gần là thế, nhưng lại giống như cách xa cả chân trời.
Sở Tụ xoay người, xoắn vặn ngón tay, có lẽ, như vậy cũng tốt. Nam nhân là thế, thời điểm có thể thỏa mãn dục vọng của hắn, hắn liền đối ngươi thề non hẹn biển, đến khi lọt vào cự tuyệt, lại lãnh đạm giống như không cần gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.