Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 12: Dưỡng nhan




Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Bởi vì cả đêm ngủ không tốt, Sở Tụ sau khi tỉnh lại đầu óc lờ mờ không thoải mái, ở trên giường ngồi một hồi lâu mới rời giường mặc y phục.
Sở Tụ vừa mặc tốt ngoại bào, tựa đầu vấn tóc, ngẩng đầu thì thấy Hoàng đế vừa sáng sớm đã rời giường vén rèm cửa tiến vào,  Hoàng đế nhìn đến Sở Tụ đã mặc xong y phục, cước bộ dừng lại một chút, mới bước vào nhà nói, “Như thế nào không ngủ nhiều một chút?”
“Đã muốn trễ, thần còn có việc, muốn sớm đi trở về!” Ánh mắt Sở Tụ nghiêng nhìn cung sa liêm mạc* một bên nhẹ giọng nói, cũng không dám nhìn thẳng Hoàng đế, bầu không khí giữa hai người là lạ làm cậu tâm như chỉ thủy**.
(*) Màn bằng sa mỏng của cung điện.
(**) Hình dung tâm cảnh bình tĩnh, hào vô tạp niệm.
Hoàng đế ngô một tiếng, tiến lên đem áo Sở Tụ sửa sang thật tốt, thân thể Sở Tụ thoáng cái cứng nhắc, nhưng cũng không có tránh đi, tùy ý hắn vì mình làm loại sự tình này.
“Dùng qua tảo thiện rồi đi!” Hoàng đế nhìn Sở Tụ, trong con ngươi luôn luôn trầm như màu mực mang theo tia ủ rũ.
“Ân!” Sở Tụ gật gật đầu, hai người không có nói gì, an tĩnh làm bầu không khí trở nên trầm nặng. Một lát sau, Sở Tụ nhìn phía Hoàng đế, mở miệng nói ra, “Hoàng Thượng, tối hôm qua, tối hôm qua…”
Hoàng đế cắt ngang lời nói Sở Tụ nửa ngày nói không nên lời, gọn gàng dứt khoát, không cho cự tuyệt, “Không cần phải nói, trẫm cho ngươi thời gian, ngươi trở về hảo hảo ngẫm lại đi! Bất quá, trẫm không thể bảo chứng sẽ đợi được lâu, ngươi lần sau không thể tái cự tuyệt, nhớ kỹ!”
Có cung nữ tiến vào hầu hạ Sở Tụ vấn trụ tóc thật tốt, rửa mặt súc miệng, Hoàng đế cầm một hạp thuốc mỡ dính một ít nơi tay, nhẹ nhàng bôi lên mặt Sở Tụ. Mùa đông rất lạnh, Sở Tụ lại lấy ăn chay là chính nên lượng dầu trên mặt tiết ra quá ít, Hoàng đế vuốt vào cảm thấy hơi khô, nên cho người chuẩn bị thuốc mỡ bảo vệ da. (skincare =)))
Trên mặt Sở Tụ được Hoàng đế bôi một lớp cao chăm sóc da, tuy có cảm động, nhưng cũng hiểu được quẫn bách vô cùng. Tối hôm qua đã muốn cự tuyệt Hoàng đế, cho nên hôm nay không dám phủi bay hảo ý của hắn, chỉ có thể cứng ngắc mà đứng khép hờ đôi mắt mặc hắn hành động.
“Trẫm thích bộ dạng ngươi phiêu phiêu lượng lượng, đem thuốc cao này lấy về mỗi ngày bôi một ít.” Hoàng đế cảm thấy trên mặt Sở Tụ đã được bôi tốt, lại đem tay cậu xoa xoa một tầng. Sở Tụ thu liễm suy nghĩ, thân thể cứng nhắc giống như oa oa tượng đá, ý nghĩ có lẽ Hoàng đế chính là yêu thích bề ngoài gương mặt của thân thể này lại lơ lửng trong đầu óc cậu, làm cậu cảm thấy phiền muộn bực dọc, đau lòng không hiểu.
Dùng qua tảo thiện, Sở Tụ mặc vào áo choàng lông chồn có luôn mũ dày, đường viền trên mũ màu trắng lót vải nhung bên trong, làm cho gương mặt Sở Tụ có vẻ càng thêm nhỏ xinh, đem luận bàn từ trên xuống dưới không ai có thể sánh bằng. Hoàng đế nhìn đến tâm lại động, liền ở trên mặt Sở Tụ hôn một cái, mới từ trong tay Di Nhuận phía sau cầm lấy một cái hộp, ở bên trong nhón lấy một viên dược đưa tới bên miệng Sở Tụ, Sở Tụ nghi hoặc mà nhìn về phía Hoàng đế.
“Là phối dược trong cung, dưỡng nhan rất tốt, ăn đi!” Hoàng đế bởi vì Sở Tụ cự tuyệt mà buồn bực rất nhiều, lúc này mang trên mặt nụ cười dịu dàng, ôn nhu để Sở Tụ ăn dược, phảng phất giống như dụ dỗ một đứa nhỏ uống thuốc.
“Ngài vẫn là ban cho phi tử của ngài đi, thần ăn cái này làm gì?” Sở Tụ thật sự không thể nhịn được, quay đầu đi chỗ khác lạnh lùng nói ra miệng.
Cánh tay Hoàng đế cứng ngắc giữa không trung, biểu tình nhu hòa trên mặt cũng không nén được tức giận, bất quá, hắn dù sao cũng là Hoàng đế, tâm tư thâm trầm, hữu tình gì đó cũng có thể nén lại thật lâu không biểu hiện ra ngoài. Đảo mắt một cái, hắn lại khôi phục nhu hòa trước kia, “Ở đây có mấy vị dược trân quý rất hiếm, mỗi năm phối thuốc này không dễ dàng, phối cũng không nhiều, trẫm đặc biệt vội cầm lấy mang tới cho ngươi, mau ăn!”
Sở Tụ đứng không đó hề động, cắn môi nhìn về phía rèm cửa, sắc rèm đỏ thẫm, bên trên còn thêu hoa văn long phượng, rèm cửa nơi này ban đầu là màu thiển lam cậu yêu ích, mặt trên còn thêu hoa mai. Hiện tại như lại khẩn trương, tim của cậu vừa trầm vừa đau, nhưng không biết rốt cuộc vì sao mà trầm trọng, vì sao mà thống khổ.
“Dạ dày ngươi không tốt, thuốc này cũng có công dụng dưỡng dạ dày…”Kỳ thật Hoàng đế cũng không biết Sở Tụ tức giận cái gì, không được thông suốt chuyện gì, vì thế chỉ đành nói sang chuyện khác để thuyết phục.
Sở Tụ cảm thấy chính mình cùng Hoàng đế sinh khí như vậy, đã là kiêu căng lại còn quái đản, làm cậu thấy không được tự nhiên vô cùng. Vươn tay cầm viên thuốc trong tay Hoàng đế ăn vào, là vị đắng mang theo vị chát, thời điểm nuốt vào có chút chua toan vị ngọt.
Sở Tụ cảm thấy chính mình vừa làm hành động xấu hổ trước mặt Hoàng đế, liền cố tình nhíu nhíu lông mày, mang theo oán giận nói, “Có chút đắng!”
Hoàng đế lúc này mới giãn mi nở nụ cười, tại trên môi Sở Tụ hôn một cái, nói, “Trẫm biết ngươi sợ đắng, cho nên kêu người bỏ thêm vị mật ong, cái ngươi vừa mới ăn so với trước đây ngọt hơn nhiều, “Hoàng đế đem hộp đưa vào trong tay thái giám phía sau, “Cái này ngươi cũng mang về, mỗi ba ngày ăn một chút là tốt rồi.”
Hoàng đế lại đưa một cái thủ lô vào tay Sở tụ, cấp Sở Tụ mang mũ tốt lắm, để hai người thái giám cầm đồ cho Sở Tụ, đưa Sở Tụ cùng nhau đi ra cung.
Vốn là có thể dùng kiệu đưa Sở Tụ xuất cung, bất quá, không biết tại sao, Sở Tụ đặc biệt bài xích ngồi kiệu, cho dù Hoàng đế nói rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là Sở Tụ tự mình đi bộ xuất cung, sau đó ngồi xe ngựa hồi phủ.
May mắn Thu Phong viện chính là nằm bên ngoài, cách cửa cung không xa, bằng không thời tiết lạnh như vậy, đi quá xa còn không phải bị đông hỏng.
Sở Tụ đi rồi, Hoàng đế mới đến hậu cung.
Hoàng đế cảm thấy chính mình đối với Sở Tụ thật tốt quá, hắn lần đầu tiên đối tốt với một người như vậy.
Hắn đã sớm quá tuổi nhi lập*, lại còn chưa tới những năm tuổi già phiền táo, là ở độ tuổi tâm tư ổn trọng nội liễm nhất, đối với ái tình cảm xúc mãnh liệt lại có thể dễ dàng khoan dung tha thứ. Đối với Sở Tụ, hắn cảm thấy chính mình đã tận lực làm được tốt nhất, là một tình nhân tốt ôn nhu dịu dàng. Hắn có thể nhìn thấu tâm tư kẻ khác, nhưng lại nhìn không thấu tình cảm Sở Tụ đối với hắn. Đối với Sở Tụ tâm tư không xác định, lần đầu tiên hắn nếm được băn khoăn cùng thống khổ của ái tình.
(*) Tuổi ba mươi.
Sở Tụ đem một đống cao chăm sóc da, dược dưỡng nhan của Hoàng đế đưa cho cậu bỏ qua một bên, coi như là mắt không thấy tâm không phiền, không nghĩ tới Hoàng đế năm ngày ba ngày thì hỏi một lần, hơn nữa kỳ nghỉ tết âm lịch cậu cùng Phượng mẫu đi chùa miếu bái Phật tại chung quanh Quỳnh Anh, gió lạnh thổi qua, trên tay khô nẻ nứt thành cái miệng nhỏ, trên mặt cũng nhoi nhói một chút, trên tay trên mặt Sở Tụ đều đau đến khó chịu, sau đó cậu nhìn tay chân bản thân cũng thấy được chướng mắt, lúc này mới đem những dược kia ra dùng.
Hai tháng đi qua, băng tuyết hòa tan, thái dương ấm áp dạt dào mà treo trên cao, Sở Tụ thật vất vả tới buổi trưa mới trở về, xuống xe ngựa, đang chuẩn bị hướng thư phòng đi đến, quản gia liền tiến lên báo cáo, “Lý đại nhân mang theo trọng lễ tại trong hoa thính* chờ đã lâu.”
(*) Phòng khách.
Sở Tụ nghe xong còn cho là mình nghe lầm, “Vị ấy Lý đại nhân!”
“Hộ bộ thị lang Lý đại nhân!”
Sở Tụ vốn không để ý tới, nhưng nghĩ đến Lý thị lang tự mình tới đây, cho dù là vãn bối, nhưng cũng lễ phép đến hỏi một chú, vì thế liền hướng hoa thính mà đi.
Lý thị lang là chi phụ của Lý Tu Dung trong cung, Giang Bắc* tôn tử Lý gia, gần năm mươi tuổi, bởi vì đã già, hai phiến tóc mai cũng muốn hoa râm, gầy gầy cao cao, đôi mắt rất nhỏ, làm cho người ta cảm thấy khôn khéo lại hà khắc. Lão tại hoa thính ngồi uống trà, nhìn như bình tĩnh, tay bưng chén trà cũng không nhàn rỗi mà vuốt ve miệng chén.
(*) Vùng hạ du Trường Giang trở về phía bắc, tức là bờ Bắc Trường Giang của hai tỉnh Giang Tô, An Huy, Trung Quốc.
Sở Tụ làm trung thư thị lang, kỳ thật sớm tương đương với nửa Tể tướng, nhiều chuyện của hộ bộ đều do cậu xử lý. Ban đầu Lý thị lang tuyệt nhiên không phục cậu quản lý, ở vài chuyện tình còn cố ý làm ra phiền toái, trong đó còn lăn lộn một chút sai lầm, ngáng chân Sở Tụ, bất quá, Sở Tụ từng tiếp nhận giáo dục thời hiện đại, học qua lý hóa sinh vật đủ thứ, cũng có cơ sở tri thức ba cấp, lão cho những phiền phức, Sở Tụ chỉ một buổi tối liền làm xong sạch sẽ. Tuy rằng tính tình Sở Tụ luôn luôn ôn hòa, nhưng đối với công việc lại yêu cầu nghiêm khắc cẩn thận tỉ mỉ, sau khi cậu làm tốt đã đem Lý thị lang kêu đến nói chuyện, đem sai lầm của Lý thị lang dịu dàng nói ra, sau đó lại nói phương pháp giải quyết, còn đưa ra phương pháp làm việc tiết kiệm thời gian mà đạt hiểu quả cao, làm cho Lý thị lang trong lòng khó chịu một đoạn thời gian.Bất quá, về sau phát hiện phương thức làm việc của Sở Tụ rất có hiệu quả, cũng không khỏi khâm phục, quan hệ giữa hai người tuy rằng không có đổi, nhưng trên công việc vẫn là phối hợp tốt đẹp, thậm chí đối với Sở Tụ là chi thần trên giường Hoàng đế, lão đều luôn luôn không để ý đến. So với một phần thần tử bàn lộng thị phi, về việc này, lão xem như là phái trung lập.
Lý thị lang là người kiêu căng, bình thường không cầu người khác, Sở Tụ nghe quản gia nói lão mang lễ vật tiến đến bái phỏng, chỉ biết hắn đến là vì chuyện gì.
Từ sau khi có khoa cử, vì để trấn an thế tộc, đối với đệ tử thế gia mở ra chính sách, nếu không tham gia khoa cử tuyển chọn mà muốn làm quan, chỉ cần ở trong quân rèn luyện ba năm trở lên, lập được công trạng là có thể vào triều.
Yêu tử Lý thị lang Lý Vĩ nguyên lai là một công tử không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày hoa tửu nữ nhân ăn chơi trác táng. Đại đa số con cháu thế tộc đều là như vậy, cho nên Lý Vĩ cũng không đặc biệt khác người. Ba năm trước đây, hắn bị trong nhà cưỡng chế nhập quân, khi đó đã là gia đoạn hậu kỳ tấn công Cẩm quốc, Cẩm quốc binh bại ngàn dặm, quân đội không hề có chiến ý, khi đó rất nhiều con cháu quý tộc nhập quân, nghĩ đã không còn nguy hiểm lại dễ dàng lập công, Lý Vĩ chính là một nhóm người kia. Lúc đó hắn đích xác lập được công trạng, sau khi chiến sự chấm dứt, hắn ở lại Tây bộ Cẩm quốc thủ biên chờ mãn ba năm, bất quá, nghe nói hắn tại hai mươi ngày trước bởi vì cường bạo nữ tử lương gia, rồi lại dung túng thủ hạ cướp bóc gia đình người ta rồi giết gia chủ, sau bị người tố giác, hắn thiếu chút nữa đã bị tướng quân chém giết dưới kiếm, may mắn được vài người ngay đó cứu viện, chính là bị bắt lại giam giữ, mà thủ hạ của hắn đều bị tướng quân đương trường giết ngay lúc đó, để phát tiết ra lòng căm phẫn của dân chúng.
Bởi vì người Lý Vĩ cường bạo là nữ nhi quý tộc di cô* nguyên Cẩm, dung mạo xinh đẹp, là vị hôn thê của quý tộc nhà khác, người gia chủ mà thủ hạ Lý Vĩ giết chết là văn sĩ nổi tiếng Cẩm quốc, chuyện này đã khiêu khích quý tộc Cẩm quốc tức giận. Hoàng đế lo lắng bọn họ đứng lên tạo phản, sau khi thu được phong thư của Tần Lam Phong thượng thư, liền lập tức chấp thuận.
(*) Mồ côi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.