Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 8: Tiết mục




Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Thời điểm Sở Tụ trở lại ghế ngồi, ca múa đã sớm xong, thức ăn cũng bắt đầu được mang lên, tất cả đều là món ngon cung đình, hương vị không cần phải nói có bao nhiêu hảo.
Phượng Dục thấy Sở Tụ ra ngoài một chuyến, khi trở về còn ôm thủ lô trong tay, trên mặt cũng hiện lên chút ửng đỏ, cũng không còn tích tụ như vừa rồi, nghĩ đến chuyện Hoàng đế khi nãy cũng rời bữa tiệc, hắn mặc dù không thể đoán lung tung, nhưng có một số việc chính là trong lòng đều biết.
“Ngươi như thế nào đi lâu như vậy, hại ta đều tìm ngươi?” Phượng Dục một bên oán giận, một bên xem thần sắc Sở Tụ.
“Lưu lại bên ngoài một chút mà thôi.” Sở Tụ ăn chút điểm tâm thì hạ đũa, đem bàn thịt nhỏ trước mặt mình bưng đến cho Phượng Dục, Phượng Dục cũng không khách khí đều giải quyết tất cả, vừa ăn vừa nói, “Yến hội trong cung, đồ ăn đa phần luôn luôn ít như vậy, mỗi lần đều ăn không đủ no, lần nào trở về không ăn thêm cơm chính là trong cung ăn phần hai người.” Phượng Dục nói xong cũng không lại để ý chuyện tình Sở Tụ rời đi lâu vậy.
Sở Tụ nhìn hắn ra tay như gió, thoáng cái một mâm thịt đã càn quét sạch sẽ, trên mặt lộ ra cười nhạt, mặt mày cong cong, nói, “Ta thấy chỉ có ngươi cùng Tần đại nhân mới ăn không đủ no, những người khác đều ăn không hết.”
“Ta cùng Tần đại nhân nhưng thật ra bất đồng, thân thể ta năng lượng rất nhiều, còn Tần đại nhân là làm việc quá ít.” Phượng Dục giương mắt nhìn bộ dạng Sở Tụ mang theo ý cười trong suốt, khuôn mặt sáng bóng trắng ngần từ ánh đèn lồng chiếu ra hiện lên đường cong ái muội nhạt hồng, hắn cách cậu gần như vậy, nhìn cảnh đẹp này, chỉ cảm thấy hô hấp một khắc trì trệ. Vội vàng chuyển đầu, nhìn Tần đại nhân phía đối diện béo nhất Quỳnh Anh kia, hắn hoài nghi lát nữa Tần đại nhân muốn từ trên ghế đứng dậy nhất định phải nhờ bốn thị nữ nâng lên mới được.
“Tần đại nhân mà nghe được, nói không chừng sẽ cáo trạng ngươi nói xấu đại thần, ngươi nói thế không phải nói hắn mặc kệ không làm tròn trách nhiệm sao!” Sở Tụ cầm thủ lô hoàng sắc chạm rỗng điêu long trên tay, nhẹ nhàng cùng Phượng Dục cười nói, tâm tư không biết lại chuyển đến người nơi nào.
Lúc này, một hàng cung nữ trong tay mỗi người đều bưng khay đi vào, đi đến cạnh bàn các vị đại thần, chợt nghe giọng nữ ôn nhu uyển chuyển dưới thượng vị vang lên, “Đây là bánh trôi ở gia hương thần thiếp, thần thiếp làm cho nhóm đại nhân nếm thử. Thần thiếp cùng tỷ tỷ còn thương lượng ra một trò chơi, ngóng trông mọi người đêm nay đều có thể tận hứng. Trò này rất đơn giản, mỗi vị đại nhân đều có một bánh trôi, có bánh trôi nhân đậu, có bánh trôi bên trong là đồng tiền, nhân đậu và đồng tiền đều là mười cái, người ăn nhân đậu có thể yêu cầu người nhân đồng tiền biểu diễn một tiết mục, viết một bộ tự, vẽ một bức họa, gảy một khúc cầm, vũ một hồi kiếm đều có thể, đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý để vị đại nhân kia xướng một tiểu khúc, giảng một tiếu thoại, uống chén liệt tửu cũng là có thể nha.”
Nói chuyện là lấy hiền đức nổi danh tự tay làm mỹ thực phương nam Ngu Thục phi, mọi người nghe Thục Phi nương nương nói vậy đều có chút hưng trí, vô luận là nếm thử tay nghề của nương nương, hay là xem các đại nhân khác biểu diễn, mọi người đều hưng trí dị thường, đương nhiên còn phải xem ăn đến là nhân đậu hay nhân đồng tiền. Cung yến ban đầu có chút nặng nề lúc này trở nên náo nhiệt hưng phấn hẳn lên.
Trên mặt Ngu Thục phi lộ ra tươi cười hoàn mỹ, ý bảo cung nữ mang bánh trôi đến bên bàn các đại nhân, chính nàng lại mang hai chén riêng biệt trình cho Hoàng đế, Vu Hiền phi. Xem ra Hoàng đế cũng không biết đêm nay có tiết mục này, nhìn Ngu Thục phi mang bánh trôi cho hắn, cười nói, “Phương diện này trẫm cũng có sao?”
“Thần thiếp cũng không biết nói sao, thần thiếp cũng ngóng trông Hoàng Thượng ăn cái đồng tiền, xem vị đại nhân nào đến đây yêu cầu Hoàng Thượng biểu diễn một phen!” Trên mặt Thục phi lộ ra cười duyên, chân chính là mỹ nhân khuynh thành.
Hoàng đế cũng cười, nói, “Kia trẫm cũng không phụ ý tốt của ái phi, nhất định ăn ra cái đồng tiền.”
Hoàng đế dùng đũa tách mở bánh trôi, từ bên trong chảy ra nhân đào cùng hạt mè, nước đường bọc xung quanh, trong bánh trôi chứa một viên nhân đậu tròn tròn, Hoàng đế đem nhân đậu lấy ra, đặt vào chén nhỏ một bên.
Vu Hiền phi một bên nhìn thấy, cười nói, “Xem ra Thục phi muội muội không thể như ý, Hoàng Thượng thật may a.”
Mọi người thấy Hoàng đế được nhân đậu, đều đứng lên chúc mừng một phen, thế này mới bắt đầu ăn bánh trôi trong bát mình.
Sở Tụ cũng không đem bánh trôi ăn vào, chỉ nâng bát dùng đũa tách mở, trạc trạc một chút, đâm vào đồ vật cứng cứng, rút ra cư nhiên là đồng tiền, trên mặt Sở Tụ lộ ra tia cười khổ, không nghĩ tới chuyện xác suất nhỏ như vậy cậu lại gặp phải.
Phượng Dục đã đem bánh trôi ăn xong rồi, thậm chí nước trong bát đều bị hắn uống không dư thừa, “Tay nghề Thục Phi nương nương thật không sai nha, chính là một cái không khỏi quá ít.” Quay đầu nhìn Sở Tụ còn chưa có ăn, liền nói, “Này ta cũng không dám ăn giúp ngươi…” Nhìn Sở Tụ đem đồng tiền cầm ra, mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cười đến y như mèo trộm thịt, “Ha ha, ta nghĩ muốn nghe ngươi xướng một khúc.”
Sở Tụ liếc mắt nhìn hắn, đem bánh trôi ăn xong, vẫn như cũ bất động thanh sắc ngồi, không thèm để ý Phượng Dục trêu đùa.
Thị nữ một bên đã đem đồng tiền trên bàn Sở Tụ thu hồi, hướng Thục phi nương nương báo cáo tình huống, những thị nữ khác cũng lần lượt đem nhân đậu hoặc nhân đồng tiền của các đại nhân nhớ kỹ, mang đồng tiền đi lên báo cáo.
Kết quả cuối cùng ăn nhân đậu có mười người trừ bỏ Hoàng đế, có một vị Vương gia, sáu vị đại thần tứ phẩm ngồi gần vị trí Hoàng đế, mặt khác là hai quan viên lục phẩm, ăn nhân đồng tiền, trừ bỏ Sở Tụ, một vị phi tử, còn lại liền phân tán trong tay các đại thần.
Ngu Thục phi nói tình huống một chút, mọi người liền một trận trêu đùa, đầu tiên là Vương gia đứng dậy, cho một vị lão tướng quân ăn nhân đồng tiền múa một hồi kiếm, lão tướng quân múa đến uy vũ sinh phong, chiếm được tiếng kêu ủng hộ của mọi người, Hoàng đế nói lão múa kiếm rất đẹp, cuối cùng còn thưởng một cái mỹ nhân mang về.
Trừ bỏ Vương gia, ai cũng không dám đoạt lời Hoàng đế, Hoàng đế biết người khác chắc chắn không dám để phi tử của hắn biểu diễn, liền biết thời biết thế, để cho Tần phi ăn nhân đồng tiền gảy một khúc cầm, có thể trước mặt Hoàng đế trổ tài gảy đàn tự nhiên là chuyện tốt, mọi người đều tán thưởng một phen, sau Hoàng đế thưởng nàng một hộp trang sức.
Sau lại có vài vị đại thần bị yêu cầu biểu diễn vài tiết mục, có ngẫu hứng làm thơ, có thổi tiêu một khúc,….., thời điểm một vị đại nhân bình thường cũng không nghiêm túc trình bày một tiết mục ngắn, Sở Tụ phát hiện, giống như cuối cùng chỉ còn lại cậu chưa bị gọi vào.
Cậu thoáng nhìn qua Hoàng đế ngồi trên thượng vị, Hoàng đế đang cùng Ngu Thục phi cười đùa, Sở Tụ quay đầu lại, trên mặt hiện ra cười khổ, người khác không dám đẩy cậu ra biểu diễn hơn phân nửa nguyên nhân là thanh danh cậu ở nơi này, xem ra mọi người đều biết quan hệ giữa cậu và Hoàng đế không đơn giản, sợ để cậu biểu diễn một cái không tốt chạm vào kiêng kị gì đó của Hoàng đế, nên cố gắng hết sức không đắc tội Hoàng đế.
Sở Tụ đang cúi đầu chơi đùa thủ lô trong tay, chợt nghe thanh âm Ngu Thục phi, “Chỉ còn lại một đôi, ân, ăn nhân đồng tiền là Thư thị lang Dịch đại nhân, còn có, chiếm được vật tốt là An Nhạc Hầu.” Ngu Thục phi nói xong lại cười, nói, “Hiện tại xem ra, ăn nhân đồng tiền mới là chuyện tốt, dù sao cuối cùng Hoàng Thượng đều ban thưởng.”
Vừa mới biểu diễn, cho dù là Tôn đại nhân nói chút chuyện ngắn còn được Hoàng Thượng ban thưởng, nghe Ngu Thục phi nói vậy, mọi người đều đồng ý cười rộ lên.
An Nhạc Hầu vốn là hoàng đế nguyên Cẩm, không nghĩ đến Hoàng đế cũng mời gã tới, Sở Tụ vừa nãy vẫn không chú ý. Thì ra là thế, cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, một người là chi quân mất nước, không dám đứng lên, chỉ có thể thừa lại cuối cùng, cậu là người khác không dám trước mặt Hoàng đế gọi cậu đứng lên, cũng sẽ thừa lại cuối cùng.
Sở Tụ đem thủ lô thả đến trên ghế, đứng dậy đi đến giữa, hướng chung quanh nhìn lướt qua, lúc này mới nhìn đến nam tử hơn ba mươi tuổi vẻ mặt tiều tụy lại ung dung ngồi ở vị trí đối diện phía dưới chổ ngồi của thần tử thông thường, sau lưng gã còn có hai người thị vệ trông giữ.
Sở Tụ hướng gã chấp tay rồi thi lễ, nói, “Không biết Hầu gia muốn hạ quan biểu diễn cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.