Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 2: Cáo bạch




Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Làm Hoàng hậu của trẫm được không?
Không có hoa tươi, không có rượu ngọt, không có người khác chúc phúc, vẻn vẹn là một câu nói, bình thản, trầm thấp, nhẹ nhàng tự thuật, là cáo bạch có quyền lực trên thế giới này, là một câu đường mật tươi đẹp nhất thế giới này, giới hạn cho một người dùng, nhưng lại vô số người tha thiết ước mơ…
Hoàng đế chuyên chú mà ngưng mắt nhìn Sở Tụ, đây là hắn cầu hôn, Sở Tụ cắn răng, cậu nghe đến câu đó, trong lòng long trời lở đất một phen, cậu là thật cao hứng, vui mừng giống như một tiểu cô nương rốt cuộc cùng với lang quân như ý gắn bó tương thủ; nhưng là, cậu vẫn rất lý trí, cậu hiểu rõ những lời này có bao nhiêu trắc trở, cái từ nam hậu này, trên thế giới còn chưa từng xuất hiện qua, muốn lấy một nam tử trở thành vợ hợp pháp của Vua, đó là chuyện tình khó khăn cỡ nào, chỉ cần người có đầu óc sợ là sẽ không tin tưởng chuyện này sẽ trở thành hiện thực.
Sở Tụ rất cảm kích, cậu đối với Hoàng đế lộ ra tươi cười, hai mắt cong cong, trong con ngươi lưu ly doanh một tầng nước, cậu điểm khởi mũi chân, môi cánh hoa tại trên môi Hoàng đế khẽ chạm một chút, má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, “Hạo, cảm ơn ngươi! Có những lời này của ngươi ta đã rất thỏa mãn, chuyện Hoàng hậu, không cần.”
Một tiếng ‘Hạo’ tình ý kéo dài, Hoàng đế sửng sốt một chút, hắn là Hoàng đế, nói thật, từ sau khi mẫu hậu chết đi thì không còn ai kêu tên của hắn, hiện tại, lại có một người gọi hắn như vậy.
“Chuyện ngày đó, ngươi nhớ ra rồi!”
Sở Tụ cười khẽ một chốc, gật gật đầu, “Không có gì, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ một chút mà thôi. Chuyện đó cũng không có quan hệ gì với ngươi…, ân, ta đáp ứng rồi, thiên không ấm áp sẽ tựa vào ngươi.”
Sở Tụ từ trong lòng Hoàng đế đi ra, ngồi xổm người xuống chậm rãi nhặt sách trong phòng, Hoàng đế vốn định gọi cung nhân bên ngoài tiến vào thu thập, nhưng nhìn khuôn mặt Sở Tụ yên bình mang theo tia tiếu ý, ánh mắt trời từ cửa sổ chiếu vào, trong phòng thực sáng sủa, cứ như vậy nhìn Sở Tụ nhặt sách, trong lòng Hoàng đế cũng là một trận hạnh phúc cảm động, cho dù như vậy cũng là một loại mỹ hảo.
Hoàng đế cũng ngồi xổm xuống, đem từng quyển từng quyển trên mặt đất nhặt tốt, cầm năm sáu quyển, lại đem mấy quyển bên chân Sở Tụ cầm lên, phóng tới trên mặt bàn.
“Ai, những trang giấy này đều bị rớt, ở đây ta còn không thấy, cũng không biết là trong quyển sách nào?” Sở tụ bắt đầu ảo não hành vi tức giận của mình, vuốt mấy trang giấy mà cảm thán.
“Ngươi tiếc sách như vậy, lần sau ném đồ vật thì ném cái khác, bình hoa đồ ngọc thanh âm cũng lớn, không cần phải ném sách!” Hoàng đế thấy cậu nhìn sách một bộ dạng đau lòng như vậy, thì nhịn không được nói một câu.
Sở Tụ quay đầu lại, hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm Hoàng đế, không nghĩ tới Hoàng đế còn sẽ nói như vậy, vì thế phối hợp mà cười gượng hai tiếng, nói, “Như vậy Hoàng Thượng còn không đau lòng chết, những ngoạn vật ngọc khí, bình hoa trang trí, đều là bảo bối vô giá trong cung!”
Hoàng đế nửa quỳ trước mặt Sở Tụ, nhìn chằm chằm ánh mắt cậu, bộ dạng ngữ khí nghiêm túc giống như đang nhìn trời hiến tế cầu nguyện, nói, “Nơi này chỉ có ngươi mới là bảo bối của trẫm, trẫm đau lòng nhất chính là ngươi!”
Sở Tụ bị ánh mắt sâu đen mang theo ánh mắt trời của Hoàng đế nhìn chằm chằm thì cảm thấy tim đập như muốn dồn lên cổ. Hoàng đế lại đột nhiên thổ lộ thâm tình với cậu như vậy, cậu cũng không biết phải trả lời như thế nào, chân lui về phía sau nửa bước, bởi vì ngồi xổm nên chân sớm tê rần, thoáng cái không ổn liền ngã sấp xuống bên cạnh.
Hoàng đế một phen giữ chặt cậu, đem cậu kéo vào trong lòng, nào ngờ chân hắn lại giẫm lên một quyển sách, vừa trợt một cái hai người đều ngã xuống.
Hoàng đế bởi vì bảo hộ Sở Tụ không bị té thương, thời điểm ngã xuống liền đem thân thể Sở Tụ kéo lên phía trên.
Sở Tụ nằm ở trên người Hoàng đế, lập tức chống tay muốn đứng lên, một bên quan tâm vội vàng mà hỏi, “Có ngã đau hay không?”
“Như thế nào lại đau, trẫm rất tốt!” Hoàng đế một phen đem Sở Tụ đang muốn đứng lên kéo xuống, Sở Tụ lại té vào lòng Hoàng đế.
Trên mặt đất trải thảm lông dê thật dày, cho dù là đang đứng có ngã xuống cũng nhất định sẽ không bị thương, nói chi nửa quỳ như vậy ngã xuống không khác gì ngã vào trên giường, làm sao có thể đau.
Sở Tụ không nghĩ tới Hoàng đế cư nhiên hứng thú chơi đùa trò chơi đứa nhỏ, nằm trên mặt đất ôm cậu, cậu ngẩng đầu, trừng mắt kỳ quái mà nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế nằm ở phía dưới, ôn nhu dịu dàng nhìn cậu, tay ôm vào trên lưng, ánh mặt trời bên cửa sổ chiếu vào đồ sứ trong phòng ánh lên sắc màu tươi sáng rồi phản chiếu trên người cả hai, làm Sở Tụ đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới này đây, có cậu, có hắn, có ánh mặt trời, gắn bó giữa hai người không phải địa vị, không phải mỹ mạo, thậm chí không phải thanh xuân, mà đơn thuần chỉ là yêu.
Yêu là thoáng qua giây lát, cũng là thiên trường địa cửu; yêu là tình cảm vui mừng mãnh liệt, cũng là bạch đầu giai lão; yêu là thời khắc ấm áp này đây, là một phút cảm động, là quẩn quanh nhịp đập động nhân giữa hai người…
Sở Tụ vươn tay khẽ vuốt gương mặt Hoàng đế, Hoàng đế sủng nịch mà nhìn cậu, ánh mắt giao hội, giờ khắc này chính là đẹp nhất…
Sở Tụ tựa vào trên ngực Hoàng đế, nghe tiếng tim dồn dập mạnh mẽ của hắn, nắm chặt một bàn tay hắn, cảm thụ những đường vân trong đó, nói, “Hạo, ta thực yêu ngươi!”
Thản nhiên thổ lộ như vậy, Hoàng đế vẫn là lần đầu tiên nghe được, đồng thời còn từ chính người mà bản thân tâm tâm niệm niệm, hắn tự nhiên là vui mừng, một tay kéo Sở Tụ đối mặt với chính mình, “Trẫm…, ta cũng yêu ngươi!”
Sở Tụ nghe xong nhẹ nhàng mà cười, trong mắt giống như hàm chứa đầy một bầu trời thỏa mãn, nét cười nở rộ, là ngày xuân hoa đào nở đầy.
“Ngươi cũng chỉ cười!” Hoàng đế bất mãn mà nói thầm một câu, Sở Tụ cười tại trên trán hắn hôn một cái.
Hoàng đế chen chân vào trên đùi Sở Tụ cọ xát, tay nhẹ xoa thắt lưng cậu, Sở Tụ ngứa ngứa mà bật cười, thân thể run rẩy, “Hoàng Thượng, ta còn đang dưỡng bệnh mà, ngươi không đi xử lý chính sự sao? Trong ngự thư phòng nhất định còn có người đang đợi ngươi!”
“Để cho bọn họ chờ!” Hoàng đế xoay người đem Sở Tụ áp đảo dưới thân, liếm lộng vành tai và cần cổ Sở Tụ, Sở Tụ cười đẩy hắn, hai người nằm trên đất, cười nháo…
Vào thời khắc này thời gian như ngừng lại, ngừng lại vào thời khắc tối lãng mạn nhất; Thời gian tiếp tục chảy xuôi về phía trước, ngay cả ái ân trữ tình cũng không hề gì, tâm tình mơ mộng cũng không hề gì…
“Hoàng Thượng, nhóm đại nhân ở ngự thư phòng chờ ngài, không biết khi nào thì ngài đi qua?”
Ngoài phòng truyền đến thanh âm Sở Tùy.
Sở Tụ nằm trên thảm nền đỏ thẫm, vẫn còn đang cười, trong ánh mắt mang theo thủy nước mênh mông, thân thể đổ một tầng mồ hôi, hết thảy đều thẹn thùng, tóc tán trên mặt đất, trên gương mặt lướt qua vài tia nhẹ nhàng cùng đôi môi đỏ mọng.
“Hoàng Thượng, ngươi mau đi đi!”
Hoàng đế nhìn Sở Tụ như vậy, trong lòng nổi lên một phen dục hỏa, thân thể cũng rục rịch, áp chế thanh âm khàn khàn nói, “Lại đợi một lát!”
Hoàng đế đứng dậy đem Sở Tụ từ trên mặt đất ôm lấy thả tới trên giường, ngồi xuống, nhẹ vuốt mái tóc ẩm ướt của cậu, “Đi lau thân thể đi, đổ nhiều mồ hôi như vậy, không phải ngươi lại muốn phát sốt.”
Sở Tụ vuốt vuốt tóc mình, “Ân, hảo!”
“Ngươi đi trước đi, ta tự mình biết mà!”
Hoàng đế tại trên mặt Sở Tụ hôn một cái, đứng dậy chỉnh lý y phục, mới lên tiếng, “Trẫm một lát lại đến!”
“Hoàng Thượng…” Hoàng đế đi tới ngoài cửa, Sở Tụ kêu một câu vốn định nói mình muốn hồi phủ, nhưng nhìn hắn xoay người lộ ra ánh mắt quan tâm, nên không nói ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.